Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 133

“Cảnh tổng nếu như có chuyện công, ngày mai chúng ta đến công ty từ từ bàn bạc, còn chuyện riêng, giữa chúng ta chắc không có chuyện riêng gì.” Chuyện của buổi sáng hi vọng Cảnh Thần Hạo chỉ có trí nhớ cá vàng, đã hoàn toàn quên đi rồi.

“Không có sao?” Cảnh Thần Hạo đột nhiên đứng dậy, đi về phía cô, “Cô xác định không có?”

Cô nuốt nước bọt, từ từ lùi về sau, “Cảnh tổng, chuyện của buổi sáng cứ coi như là một sự hiểu lầm, anh chẳng phải cũng không có thiệt thòi sao?”

Huống chi cô mới là người bị áp bức kia, anh lại là kẻ cưỡng bức.

“Tôi cảm thấy cũng khá tốt, cho nên muốn ôn lại.” Cảnh Thần Hạo chậm rãi đi về phía cô, ung dung từ tốn nhìn cô lùi về sau, hình như là một chuyện rất mắc cười vậy.

Cô xém tí liền nói ra câu “Cảnh Thần Hạo anh đừng nhúc nhích”.

“Cảnh tổng, anh cứ như thế, bị “chồng” tôi biết được, anh ấy sẽ ly hôn với tôi, Cảnh tổng thích Noãn Noãn như thế, chắc sẽ không muốn nhìn thấy nó trở thành đứa con của gia đình đơn thân chứ! Tội nghiệp biết bao!” Cô không được, chỉ có thể để con gái ra tay thôi.

“Không sao, nếu như “chồng” cô ly hôn với cô rồi, tôi sẽ gắng gượng miễn cưỡng lấy cô, thế nào?” Đôi mày tuấn tú của Cảnh Thần Hạo nhíu lên, vẻ mặt nghiêm túc không giống như là đang nói đùa.

Còn lưng sau của cô cuối cùng đã áp sát vào bức tường màu trắng, trước mặt chỉ còn lại một bức tường bằng thịt có tên là Cảnh Thần Hạo cản trở cô, muốn khóc không xong!

“Vì danh tiếng của anh suy nghĩ, chuyện này tốt nhất vẫn không nên.” Cô từ từ giơ tay chặn trước ngực mình, “Cảnh tổng, cửa chính ở sau lưng anh, đi chậm rãi không tiễn.”

“Không cần hôn biệt sao?” Cảnh Thần Hạo cúi đầu kề sát về phía cô, hôn lên vành môi ấm áp của cô, cảm nhận được hơi thở ngọt ngào của cô, thấp thỏm không yên, can tâm tình nguyện.

Trò chơi có thể chơi cùng cô, phúc lợi một thứ cũng không thể thiếu!

“Uhm uhm……” Cô rất muốn một chân đá phăng anh ra, nhưng anh bây giờ đang lấy thân phận là cấp trên của cô làm càn ở đây, cô vẫn không thể đắc tội được.

Trời biết được vị đại boss này ngày mai có khi nào đổi cách đày đọa cô không!

Một hổi lâu sau, vẻ mặt Cảnh Thần Hạo mới hài lòng thả cô ra, “Ngày mai gặp.”

“Cảnh tổng đi từ từ!” Cô dùng sức xoa lên môi, nhìn vào bóng hình thanh quý kia rời khỏi, một nắm đấm nho nhỏ ngăn cách không khí không ngừng đánh vào lưng anh.

Cảnh Thần Hạo đột nhiên quay lưng lại, cô lập tức giả vờ vuốt tóc, “Cảnh tổng còn có chuyện khác phải dặn dò sao?”

Cảnh Thần Hạo lướt mắt vào ba cái hộp trên bàn trà, “Đó thật ra là cho cô, không thể cho thư kí Lâm chiếm lợi.”

“Thuộc hạ biết rồi.” Cô đứng tại chỗ không động đậy, đợi đến lúc nghe thấy tiếng đóng cửa, cô mới thở phào ra, đi về phía sofa.

Cả người đổ xuống liền ngồi lên sofa, ánh mắt nhìn vào cái hộp in hoa văn chìm trước mặt, nhưng ngay cả đưa tay mở ra xem cũng không có can đảm.

Bùi gia một đêm sụp đổ, cô thân là con gái Bùi gia, nhưng chỉ có thể rời xa quê hương, bây giờ không mấy dễ dàng trở về, nhưng lại không biết nên điều tra từ đâu.

Biết được có liên quan đến Âu Dương gia, nhưng cô phải làm sao mới có thể tiếp cận được tập đoàn Âu Dương?

Ngồi trên sofa ngây người một hồi lâu, nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, cô lập tức nghiêng đầu liền nhìn thấy phiên bản thu nhỏ của Cảnh Thần Hạo đi về phía cô, “Mẹ ơi!”

“Mẹ ôm con.” Bùi Nhiễm Nhiễm ôm lấy nó, đặt lên đùi, mới ngưỡng đầu nhìn vào Lâm Tri Hiểu, “Cực khổ cậu rồi.”

“Tớ không sao, nhưng mà cái này là gì thế?” Lâm Tri Hiểu nghi hoặc nhìn vào ba cái hộp được đóng gói tinh tế, mở một trong ba hộp ra liền kinh ngạc, “Nhiễm Nhiễm, đây là……”

Bùi Dương cũng đi qua đến nhìn vào thứ bên trong, là một quan âm bạch ngọc, vừa nhìn liền biết là cực phẩm trong tất cả loại ngọc.

“Uhm.” Cô gật đầu, “Bùi gia đấy.”

“Bùi gia tại sao lại ở đây?” Cô tiếp theo mở hai hộp còn lại, đều là ngọc khí loại tốt, đương nhiên cũng là ngọc của Bùi gia.

“Mua ở phiên đấu giá.” Cô giọng điệu chậm rãi đáp.

“Cảnh tổng mua sao?” Cô thì biết đại boss đột nhiên nổi hứng đưa Bùi Nhiễm Nhiễm về, không phải là chuyện đơn giản như vậy.

“Uhm.” Cô đã không còn muốn nhìn thấy những thứ này nữa, nhưng thứ này lấy về cũng không quan trọng nhất.

“Mẹ ẵm con đi tắm, ngày mai đi trường mầm non, ok không?” Cô cúi đầu nhìn Bùi Dương, cười hỏi.

“Uhm.” Bùi Dương nhìn thấy đồ trên bàn, trong tròng mắt đen láy lộ ra thần sắc không thể phát giác.
Bình Luận (0)
Comment