Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 140

Bùi Dương nghiêng đầu nhìn vào người đến, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đến rồi.

Đám đông lần theo tiếng nói chuyện nhìn qua đó, trên người mặc bộ đồ nhàn nhã thoải mới màu xanh lam, nhưng không hề che đậy được sự phong hoa của anh, tư thế ngay thẳng cao to dần dần bước đến trước mặt bọn họ, trên vẻ mặt tuấn tú kia lộ ra một nụ cười, “Dương Dương.”

Bùi Dương lập tức đứng dậy đi về phía anh, thân hình nho nhỏ bị anh ôm lấy, Đường Sóc xoa lên đầu cậu bé, “Đến trễ rồi, xin lỗi nhé! Đợi một lát nhất định sẽ cho con lấy được một cái hạng nhất!”

“Vâng ạ!” Bùi Dương cười đáp lại.

Sớm biết được lúc hội khỏe ba mẹ và bé, cậu đã nói cho Đường Sóc nghe, may mà anh đến rồi, tuy rằng chỉ là hơi trễ tí.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào hai người thân thiết, có cảm giác bỏ lỡ gì đó.

Dương Dương từ khi nào thân thiết với Đường Sóc như thế? Cô tại sao không biết?

Lần trước gặp mặt không phải còn đang ăn KFC sao? Gần đây bọn họ chắc không có gặp nhau chứ?

Người phụ nữa mũm mĩm kia vừa nhìn thấy là Đường Sóc, hiểu được cô không phải là người trong giới đó cũng biết Đường Sóc là cô đắc tội không được, tránh không xong.

“Đường thiếu, vừa nãy đều là sự hiểu lầm! Hiểu lầm!” Cô lập tức cúi đầu xin lỗi, kéo cả con trai ra, “Xin lỗi mau!”

“Hiểu lầm……sao?” Đường Sóc ẵm Dương Dương ở kế bên Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi xuống, “Nuôi không dạy là lỗi của ba, dạy không nghiêm là lỗi của thầy, đại khái con cô và trường mầm non Thất Thái Quang của chúng tôi không còn duyên phận gì rồi! Trong vòng hôm nay làm thủ tục rời khỏi trường, cút!”

“Mẹ ơi, con không muốn đi! Không muốn đi!” Đứa bé trai đó đang đợi bọn họ, đưa tay chỉ vào Bùi Noãn, “Tôi không tin ông là ba của nó, ba của nó là người nước ngoài!”

“Tiểu tổ tông của mẹ, con đừng nói nữa!” Cô lập tức bịt miệng đứa bé trai, “Đường thiếu chúng tôi lập tức đi! Lập tức đi ngay!”

“Hứ, cách đời di truyền không hiểu sao? Không có văn hóa đáng sợ thật.” Đường Sóc không thèm nhìn bọn họ nữa, nghiêng đầu với vẻ mặt cưng chiều nhìn vào Bùi Nhiễm Nhiễm và Bùi Noãn, “Xin lỗi, tại vì một chút chuyện nên trễ rồi!”

“Không sao.” Bùi Nhiễm Nhiễm lạnh nhạt đáp lời.

Với trường hợp này, hình như không phủ nhận tốt hơn.

Sắc mặt của người phụ nữ mũm mĩm trắng bệch, ôm lấy con trai của mình, cùng chồng vội vã rời khỏi trường mầm non.

Trong thành phố A, Thích Thịnh Thiên không đắc tội được, Đường Sóc càng không đắc tội được, Cảnh Thần Hạo tốt nhất ngay cả đắc tội cũng đừng nên nghĩ đến!

Hoạt động hội khỏe tiếp tục được tiến hành, còn chỗ ở hiện tại của bọn họ vẫn là một dải phong cảnh đẹp đẽ nhất, khiến cho không ít người dừng chân chụp hình.

Tuy rằng đang đeo kính mát, nhưng ánh sáng đèn chụp hình vẫn khiến Bùi Nhiễm Nhiễm cảm thấy không khỏe, cô hơi nghiêng đầu sang Đường Sóc, “Có thể làm phiền đừng để bọn họ để ảnh lưu truyền ra ngoài không?”

“Đương nhiên không vấn đề.” Đường Sóc khẽ nhếch mép lên, ẵm Dương Dương dậy, “Hình chụp của mọi người chụp vừa phải thôi, nhưng đây là liên quan đến đời tư của tôi, hi vọng mọi người đừng nên lộ ra ngoài, nếu như bị tôi phát hiện một tấm hình lộ ra ngoài, tất cả các người ở nơi đây đều là kẻ địch của tôi!”

“Vâng vâng vâng, Đường thiếu chúng tôi lập tức xóa hết hình ngay!” Trong phút chốc những người vừa chụp hình xong đã lần lượt cúi đầu, xóa đi những tấm hình trong điện thoại và trong máy ảnh.

“Cám ơn.” Cô cảm kích tận đáy lòng, nếu không Cảnh Thần Hạo nhất định sẽ phát hiện được.

“Mẹ ơi, chú Đường hôm nay đẹp trai quá!” Noãn Noãn nhìn vào anh, vẻ mặt khóc qua cười nói.

“Chỉ đẹp trai hôm nay sao? Ngày xưa không đẹp trai sao?” Đường Sóc đưa tay nhéo vào khuôn mặt nhỏ của cô bé,”Noãn Noãn có muốn cùng chú đi chơi trò chơi?”

“Được không? Mẹ ơi!” Noãn Noãn ngẩng đầu hỏi ý kiến của Bùi Nhiễm Nhiễm.

“Đương nhiên được rồi.” Bùi Nhiễm Nhiễm thả cô bé xuống, thân thể nho nhỏ bị Đường Sóc ôm lấy, hai người rời khỏi ghế khán giả.

Bùi Nhiễm Nhiễm lấy ly nước của Dương Dương đưa cho cậu bé, “Uống nước đi.”

Cậu bé nhận lấy ly nước, nghiêng đầu nhìn vào cô, “Mẹ không giận nữa à?”

“Đương nhiên không giận, bảo bối thông minh thật!” Cô đưa tay ôm lấy lưng cậu bé, thật ra vừa nãy lúc Đường Sóc xuất hiện, cô là hân hạnh đấy, để trẻ con nghe được con hoang những lời này đích thực không dễ chịu.

Huống chi Dương Dương từ nhỏ đã nhạy cảm, đối với chuyện xung quanh quan sát tỉ mỉ tinh tế, còn Noãn Noãn là cô bé nhỏ, nghe được những lời đó khẳng định càng khó chịu.

Chuyện này là cô suy nghĩ không chu đáo.

“Vậy mẹ ơi chúng ta cũng đi chơi đi! Hình như khá thú vị đấy!” Dương Dương đặt ly xuống, vẻ mặt mong đợi nhìn vào cô.
Bình Luận (0)
Comment