Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 220

“Mami con và em con ba bảo vệ, con chăm sóc tốt cho mình là được rồi.” Cảnh Thần Hạo cũng không quay đầu lại nói, Bùi Dương sau lưng nắm tay thành nắm đấm nhỏ.

“Anh cần gì so đo với một đứa bé chứ, anh cho rằng ai cũng giống anh lăn lộn qua sao. Mặc dù cô cũng có thể hiểu ý của anh, con trai quá yếu quả thật không phải chuyện tốt gì.

Nhưng lần nào cô cũng cảm thấy Dương Dương còn quá nhỏ, hơn nữa có những chuyện không nhất định phải dùng bạo lực giải quyết.

Nhưng năng lực tự bảo vệ mình nhất định phải có.

“Thật mừng là, bà xã còn nhớ rõ quá khứ của anh nha.” Anh vốn định ngồi xổm xuống ôm Noãn Noãn, nhưng trên người có mồ hôi, chỉ có thể chào hỏi cô bé, “Noãn Noãn, đi ăn cơm.”

“Dạ daddy!” Noãn Noãn không làm kỳ đà cản mũi nữa, chạy qua giữa hai người tới chỗ Dương Dương, kéo tay Dương Dương chạy xa.

“Để Dương Dương đi không sao chứ?” Chuyện đã qua, cô không muốn cùng anh nhớ lại ở chỗ này.

Tư nhân Cao cấp, đương nhiên không có vấn đề, đi thôi! Ăn cơm.” Đến bây giờ anh còn chưa có ăn cơm.

Trong lúc anh cơm, Cảnh Thần Hạo nhận được một cú điện thoại, sắc mặt lạnh lùng trong nháy mắt thay đổi.

Cô lập tức đặt ly trong tay xuống, nhìn anh đứng dậy, cũng đứng dậy theo, cười nhìn về phía Dương Dương và Noãn Noãn đang ăn cơm, “ba mẹ ăn no rồi, các con ăn tiếp đi.”

Cô đi nhanh mấy bước, đuổi kịp Cảnh Thần Hạo đang lên lầu, “sao thế?”

Bước chân anh thả chậm, “Hoắc Đông chết rồi.”

“Chết rồi? Không phải cứu sống rồi sao? Sao bỗng nhiên chết rồi?”

Chẳng lẽ có người giở trò trong đó?

Đó chính xác là một sinh mạng đang sống sờ sờ mà, tin Hoắc Đông bị thương là Âu Dương Lập làm, nhưng chuyện này, cô cảm thấy với tính của Âu Dương Lập, sẽ không làm như vậy.

Chỉ mới rời đi năm năm, có lẽ cô đã không còn hiểu rõ anh ta rồi.

Hai người vào nhà thay quần áo, lúc cô ngồi trước bàn trang điểm trang điểm, cô cho là Cảnh Thần Hạo sẽ đi, thế nhưng cô ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy mặt anh trong gương.

Anh đang chờ cô.

Lần đầu tiên, trang điểm nhanh như vậy, một gương mặt trắng nõn phảng phất một nháy mắt liền trở thành gương mặt vàng như nến, biến thành một người khác.

Ngồi lên xe rời đi, cô mới nhớ tới hỏi một câu, “chúng ta đi đâu? Nếu là bệnh viện, chẳng phải là có cảm giác càng che càng lộ sao?”

Cảnh Thần Hạo chuyển động tay lái, thản nhiên nói, “đi đón Mẫn Lệ.”

Trong xe yên tĩnh, xe chạy được một khoảng thời gian, anh mới nói thêm, “Thích Thịnh Thiên tối hôm qua uống say còn chưa tỉnh, Đường Sóc đến đoàn làm phim rồi, trở về hơi xa.”

Lúc bọn họ đến bệnh viện, bên ngoài đã có rất nhiều phóng viên, kỳ thật Cảnh Thần Hạo đại khái có thể bước lên trực tiếp bảo họ rời khỏi, không người nào dám không đi.

Nhưng hiện tại......

Cảnh Thần Hạo lạnh lùng liếc nhìn ngoài cửa sổ, xe lái thẳng đi vào, đi lên từ lối đi dành cho V.I.P.

Trong bệnh viện rất yên tĩnh, nhất là phòng bệnh VIP của tầng này, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của hai người bọn họ.

Lúc hai người họ đi vào, Mẫn Lệ ngồi ở trên giường cầm ipad xem rất nghiêm túc, khi nhìn thấy bọn họ lập tức mở to hai mắt nhìn, “anh Hạo! Tiêu rồi!”

“Anh mới tiêu đó!” Bùi Nhiễm Nhiễm không chút suy nghĩ phản bác một câu.

“Cô......” Mẫn Lệ chỉ về phía cô, nhớ tới tin tức của hai người họ, vậy có thể cô ta sau này sẽ là chị dâu của anh, vẫn là không nên chọc cô ta.

“Anh Hạo, anh xem đi!” Anh giơ ipad lên, đưa tới trước mặt Cảnh Thần Hạo.

Anh cầm lấy, để ở vị trí tương đối thấp, hai người đều có thể trông thấy. -----------Nhóm dịch: Boss – App: iNovel-----------

Trên đó có hình thi thể của Hoắc Đông, nhưng chỉ có thể nhìn thấy gương mặt đó, những chỗ khác đều được che kín bằng tấm vải trắng, tiêu đề tin tức chính là “Tin nóng! tập đoàn Cảnh Thiên ép chết tiền chủ tịch Hoắc thị”.

“Rất có sức tưởng tượng.” Cảnh Thần Hạo ném ipad lên giường, “sao còn chưa thay đồ, cậu có đi hay không?”

“Đi!” Mẫn Lệ đành bỏ mặc ipad bị ném lên người anh, vén chăn lên, xuống giường.

Cảnh Thần Hạo một tay kéo Bùi Nhiễm Nhiễm qua, ôm cô vào lòng nhìn cô.

“Là ai làm đây? Có manh mối gì không?” Cô cúi đầu hỏi.

“Không có.” Anh cũng cảm thấy không thể nào là Âu Dương Lập.

“Có thể quả thật do anh ta không thể kiên trì tiếp mà chết.” Cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, “em đi hỏi bác sĩ của anh ta thử.”

“Đợi lát nữa, cùng đi.” Chuyện trước đó thì bỏ đi, oan ức lớn như thế, anh không gành đâu.

Mẫn Lệ thay xong quần áo, ba người mới từ trong phòng bệnh đi ra, đi thẳng đến phòng viện trưởng.

Viện trưởng vừa thấy Cảnh Thần Hạo, lập tức ngồi dậy, sợ đến chỉnh mắt kính lên hết mấy lần, “Cảnh, Cảnh tổng, mời cậu ngồi!”

Cảnh Thần Hạo ngồi đối diện bàn làm việc của ông, ngồi cheó chân một cách tự nhiên, nhưng không có mở miệng nói chuyện trước.

Viện trưởng sau lưng anh mắt nhìn chỗ ngồi của mình, quyết định vẫn là đứng dậy an toàn hơn.

“Cảnh tổng đến đây có gì không? Bệnh của Mẫn thiếu gia không có gì đáng ngại gì, các cậu muốn xuất viện, lúc nào cũng được.” Ông lấy tay lau đi những giọt mồ hôi dày đặc trên trán.

Cậu ta là một nhân vật lớn nha! Không thể đắc tội, không thể ghẹo vào.

“Tôi xuất viện tất nhiên ông không quản được, Hoắc Đông sáng nay chết tại bệnh viện các ông, bên ngoài đồn đều nói là do anh Hạo, ông hãy gọi hết bác sĩ điều trị chính và tất cả những ai từng tiếp xúc với bệnh nhân tới đây, nói rõ ràng, rốt cuộc anh ta chết thế nào!” Mẫn Lệ vốn giọng to, lời của anh lại rất có lực, lão viện trưởng nghe xong liền run lên một cái.

Chuyện này ông cũng biết, nhưng không nghĩ tới Cảnh Thần Hạo sẽ đích thân đến, ông vội kêu trợ lý đi gọi người tới.

Trong văn phòng to lớn, Cảnh Thần Hạo tựa như mới là chủ nhân của căn phòng vậy, ánh mắt nhìn bàn làm việc của ông ta, tựa hồ đang suy nghĩ gì.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn chung quanh căn phòng này, rất sạch sẽ, trên tường treo mấy bức tranh thuỷ mặc cổ xưa, có mùi cổ xưa cũ kĩ.

Rất nhanh, trong văn phòng có mười mấy bác sĩ y tá bước vào, Cảnh Thần Hạo vẫn duy trì tư thế vừa nãy, đối mặt với bàn làm việc.

Mẫn Lệ nhịn không được nhất, tiến lên nhìn một đám người mặc áo khoác trắng, dừng lại trước mặt một vị bác sĩ trẻ tuổi ở giữa hàng, “anh là bác sĩ điều trị của anh ta?”

“Vâng, vâng!” Anh có chút bị cái giọng to của Mẫn Lệ dọa phải.

“Hoắc Đông chết thế nào? Anh bỏ thuốc hại chết anh ta? Hay là anh ta tự chết?” Mắt Mẫn Lệ hơi nhắm, trong khi đánh giá vị bác sĩ đó, dư quang liếc nhìn những người khác.

“Anh ta bệnh rất nặng, là tự chết.” Anh giật mình, câu hỏi này quá trực tiếp.

“Tin anh ta chết là ai truyền ra ngoài?” Anh đi một vòng nhìn những người khác, “nói!”

Anh hô thế này, tất cả mọi người đều lắc đầu, vô cùng quả quyết.

“Mẫn Lệ, anh đang bị thương, để tôi!” Bùi Nhiễm Nhiễm bây giờ nhìn không nổi nữa, nếu như đổi lại là cô, cũng không trả lời anh ta.

Mẫn Lệ nhìn cô một cái, thở phì phò quay người đi về phía Cảnh Thần Hạo.

Cô mang đôi giày cao gót từ từ đi tới trước mặt bọn họ, khuôn mặt vàng như nến chậm rãi nở nụ cười, giọng nói khàn khàn dị thường chói tai, “có biết y tá ở bệnh viện lần trước tung tin Hoắc Đông xảy ra tai nạn xe ra ngoài thế nào rồi không?”

Mặt của vài người hiện lên vẻ nghi hoặc, hai mắt trừng cô, lập tức lắc đầu.

“Không khác biệt gì với Hoắc Đông.” Cô đơn giản nói mấy chữ, bước chân dừng ngay trước mặt bác sĩ điều trị chính, ngẩng đầu nhìn anh ta, “anh nói đi?”

“Tôi, tôi không biết! Hai tay của anh ta bỏ vào trong túi quần, có chút cúi đầu nhìn cô.

Bùi Nhiễm Nhiễm xoay chuyển mắt nhìn bảng tên trước ngực anh ta, “Bác sĩ Triệu Trung, Hoắc Đông là bệnh nhân của anh, anh ta chết không rõ ràng, chẳng lẽ anh không có nghĩ tới với y thuật của anh, anh đã cứu sống anh ta từ Quỷ Môn quan, tại sao đột nhiên lại đi rồi, có lẽ anh là bác sĩ quen với việc cảnh bệnh nhân chết do bệnh là chuyện thường, nhưng chúng tôi thân là bạn của anh Hoắc Đông, đối với việc anh ta đột nhiên chết rất có ý kiến, chúng tôi yêu cầu khám nghiệm tử thi.”

- ----------Nhóm dịch: Boss – App: iNovel-----------
Bình Luận (0)
Comment