Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 238

May là cửa thang máy mở ra rồi, nếu không anh cứ lạnh như thế này, cô cảm giác được đã phải bước vào mùa đông rồi.

Vừa ra thang máy, cô kéo anh liền đi về phía ngoài, anh tuy rằng rất giận, còn lạnh cả mặt, nhưng chưa đến nổi kéo không đi.

Sau khi lên xe, Cảnh Thần Hạo ngồi kế bên cô, trên tay đang nghịch bình xịt hơi cay nhỏ, hơi hơi nghiêng đầu nhìn vào cô, ánh mắt sâu thẳm lái xe trong đêm tối, nhìn vào như là ánh sao sáng lấp lánh, sáng chói rực rỡ, rạng rỡ tươi sáng.

Nhưng mép miệng anh hơi nghiêng xuống lại biểu thị tâm trạng lúc này của anh, rất giận, giận rất khác thường.

Cô không sao thì được rồi, còn giận làm gì nữa?

“Cảnh Thần Hạo, đây là anh không đúng rồi, anh không ngờ không đến cứu em, nếu như em xảy ra chuyện gì thật, anh phải làm sao, anh còn có lý do để giận sao, người nên giận là em mới đúng!” Giận chẳng ai không giống nhau, cô ngày xưa có lúc nào để anh như ý qua.

Bây giờ đã rất nhường anh rồi, tuyệt đối không phải đánh không lại anh, bị anh ức hiếp đến ngoan ngoãn nghe lời.

Cô nói xong liền nghiêng đầu qua đi, cô tuy rằng từ nhỏ ăn sung mặc sướng, sống trong cuộc sống áo đến đưa tay tay cơm đến mở miệng, nhưng có rất nhiều chuyện cô đều quen tự mình làm.

Nếu không như thế, đêm sinh nhật đó của Âu Dương Lập và Liêu Vi, cô đã nên yêu cầu anh giúp đỡ, cũng sẽ không một mình chạy lên thuyền.

Một người ra đi năm năm, càng khiến cô nuôi thành thói quen như thế, bản thân cô có thể bảo đảm an toàn, cũng không muốn anh lo lắng, phiền đến anh.

Vừa nói cho anh nghe, chính là muốn nói cô có thể tự bảo vệ bản thân, không ngờ đến thành cục diện như thế.

Cô nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống, vẫn chưa quay lưng đi nhìn, cơ thể đột nhiên bị anh từ đằng sau ôm chằm lấy, cảm giác thoải mái này hoàn toàn không giống với Âu Dương Lập cho cô.

Cô không một chút bài xích.

Trái lại, rất thích.

Anh di chuyển về phía trước cô một chút, áp sát vào cô, vùi đầu vào cổ cô, nhẹ nhàng ma sát vào làn da mềm mượt của cô.

Cô tưởng rằng anh lại giận cô nữa? Có lẽ có một chút, nhưng càng nhiều là giận bản thân, không kịp thời xuất hiện ở hiện trường, bảo vệ cô, dẫn cô đi.

“Nhiễm Nhiễm, sau này anh nhất định sẽ không để em rơi vào tình huống đó nữa.” Anh quyết định rồi, chuyện lớn ở nhà vệ sinh này, lúc ở bên ngoài, anh phải đi theo vào trong.

“Cho nên, đừng giận nữa.” Anh nghiêng đầu chú ý và nét mặt nghiêng yên tĩnh của cô, hình như tẩy trang cho cô rồi, nhìn vào khuôn mặt thật của cô.

“Anh nói không giận thì không giận, em dễ dàng dỗ như thế sao? Lúc anh giận tại sao không nói chuyện dễ nghe như thế!” Cô vốn dĩ đã không giận, vừa nãy nói như thế chẳng phải là vì không muốn anh giận sao, ai biết được quả nhiên có tác dụng, nhưng lại trở thành bây giờ như thế.

Quả nhiên chuyện thấu tình đạt lý này, phải nói với người biết nói đạo lý mới có tác dụng.

“Vậy em giận đi!” Anh ôm chằm cô, đợi cô từ từ hạ giận.

“Anh buông em ra! Nóng chết đi!” Cô động đậy, cúi đầu nhìn vào cánh tay dài của anh.

Nếu như lúc đó Cảnh Thần Hạo xuất hiện thật, hợp đồng bọn họ kí hôm nay, chắc sẽ trực tiếp tiêu tùng rồi!

Anh làm có thể buông cô ra, hơn nữa bây giờ là mùa thu, không nóng, anh lạnh.

Cảm giác được hơi thở của anh cứ vây xung quanh cô, động tác trên tay lại không tự giác thu chặt, cô cũng không động đậy nữa.

“Cảnh Thần Hạo!”

“Uhm.” Anh không mở miệng, trong họng đáp lại một tiếng.

Cô cũng không giận, nghiêng đầu nhìn vào đèn neon bên ngoài, thành phố này cô đã sống rất lâu rồi, ở đây có quá nhiều thứ cô quen thuộc, bao gồm người.

“Anh nói lúc đó em tại sao không gặp anh trước! Vậy em nhất định sẽ không bỏ sót, nhất định thích anh, không thích anh ta!” Cô thật ra từ lúc bắt đầu suy nghĩ vấn đề này, càng nghĩ càng cảm thấy, nếu như thời gian có thể quay trở lại, cô nhất định sẽ rửa sạch đôi mắt của mình.

“Ánh nhìn ngày xưa của em, đích thực tệ thật.” Anh ung dung mở miệng, trong lòng lại vui như nở hoa.

Nhưng anh không hề muốn làm lại từ đầu, làm lại ý nghĩa bọn họ sẽ không thể nhanh ở bên nhau như thế, ở chính giữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải làm sao, bây giờ như thế khá tốt, tất cả chướng ngại, anh đều sẽ bài trừ hết.

“Xì!” Cô bất mãn phản bác, tay phải lại đột nhiên đặt lên tay anh, “Ánh nhìn bây giờ của em tốt rồi, nhưng ánh nhìn của anh, chậc chậc……”

Lời nói này của cô là ý gì?

Ánh nhìn của anh chỉ là lớp trang điểm của cô bây giờ cố ý ngụy trang, hay là chuyện khác?

“Ánh nhìn của anh không hề thay đổi.” Ngày xưa là cô, bây giờ cũng vậy, sau này cũng vậy.

Trong lòng cô cộp một tiếng, ngón tay trên tay anh gõ xuống, “Cho dù nói như thế, em vẫn là đang giận!”

Ngón tay của cô lại một lần đặt lên tay anh, ngón tay áp út của anh nghiêng lại, đè ngón tay của cô xuống.

“Anh đừng tưởng anh như thế là em sẽ không giận, em nói anh nghe, vô dụng!” Cô lần này nhất định không có thể thỏa hiệp nhanh như thế, chí ít phải cố gắng đến ngày mai.

Anh từ từ buông tay ra, buông ngón tay cô di chuyển đi, nhưng lại vẫn ôm lấy cô, dự định cứ ôm như thế về nhà.

Chiếc xe đậu vững trước cửa biệt thự, Tiểu Dương mở cửa xe, cô cúi đầu nhìn vào tay ở eo mình, “Cảnh Thần Hạo, anh có thể buông được chưa? Cho dù anh ẵm em một đường, em vẫn là giận đấy.”

Vợ yêu giận rồi, cần phải dỗ dành.

Cho nên, anh ẵm cô cùng nhau ra ngoài.

Bùi Nhiễm Nhiễm không thoát được, chỉ có thể để anh ẵm lấy cô, rời khỏi xe đi vào trong, cô ngẩng đầu nhìn vào anh, “Hứ, chuyện đã xảy ra rồi, anh bây giờ ẵm em có tác dụng gì, trong lòng em rất sợ, giận lắm! Cho nên anh hôm nay ngoan ngoãn ngủ ở chỗ khác đi!”

Nói xong bọn họ đã vào nhà, Dương Dương Noãn Noãn sớm đã đi ngủ, tụi nhỏ bây giờ đã không còn lo lắng cô và Cảnh Thần Hạo về trễ nữa.

“Em giận anh thật rồi?” Anh ẵm cô ánh mắt tập trung nhìn lên lầu.

“Đương nhiên là thật rồi, không lẽ là giả sao, em rảnh rỗi như thế sao? Giận rất tổn thương sức khỏe.” Cô cho dù là giả vờ, cũng phải giả vờ một lần.

Cô không ngừng ám chỉ bản thân, cô rất giận rồi, rất là giận thật.

Cô đợi Cảnh Thần Hạo trả lời, nhưng anh vẫn chưa trả lời, ẵm cô vào nhà rồi, mục tiêu chỉ thẳng vào giường lớn trong phòng, trong lòng cô cảm thấy không ổn.

Cô chẳng phải nói giận rồi sao, không lẽ cô giả vờ không giống?

Cô cố ý trấn tĩnh nói, “Uhm, anh thả em xuống, anh có thể đi được rồi!”

Cảnh Thần Hạo quả nhiên thả cô xuống, nhưng anh cũng nằm xuống, hơn nữa còn nằm lên người cô, đè chặt lên cô.

“Anh ra ngoài! Phòng tối nay của anh không phải ở đây!” Cô chỉ vào cửa, người này có khi cũng không nói đạo lý.

Cảnh Thần Hạo tỉ mỉ quan sát cô, đột nhiên nhẹ giọng nói, “ Nhiễm Nhiễm, em có nghe qua câu này chưa?”

“Chưa, em cái gì cũng chưa nghe qua, anh có thể ra ngoài thật rồi, nếu không ngày mai em nói cho Dương Dương Noãn Noãn nghe, anh ở bên ngoài không bảo vệ tốt em, hại đến em suýt nữa lọt vào tay kẻ xấu.” Cô chăm sóc tụi trẻ bao nhiêu năm nay, khẳng định là sẽ giúp cô.

Tay của anh từ từ tiến đến eo của cô, một tay khác tháo mắt kiếng của cô xuống, mép miệng khẽ nhếch, từ từ nói, “Tương phùng nhất pháo miến ân thù.(1)”

“Miến đầu anh!” Cô tại sao chưa nghe qua câu này.

Anh như là không nghe thấy lời nói của cô vậy, tiếp tục nói, “Nếu như một lần không được, vậy thì hai lần, ba lần anh cũng không ngại.”

1. Tương phùng nhất pháo miến ân thù: Ý nghĩa là hai người sau khi cùng nhau trải qua hoạn nạn, tình nghĩa giữa hai người vẫn còn, lúc gặp lại hai người mỉm cười với nhau và quên hết những hận thù ở quá khứ.
Bình Luận (0)
Comment