Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 288

Có trời mới biết hôm nay não anh ta có bị bất thường rồi không, nhịn-dục lâu quá rồi, chưa đụng được nửa người phụ nữ nữa mà, vả lại lúc này đang có một người đang nằm trên người anh ta nữa.

Anh có thể cảm nhận được da thịt mềm mại của cô ấy, mùi thơm nhẹ thơm phức thoáng qua mũi anh, dục vọng vốn có trong người anh ta đang rực cháy, như sắp tràn ra.

"AA......" Lâm Tri Hiểu trợn to cặp mắt, nhìn không chớp mắt vào Thích Thịnh Thiên bỗng nhiên trở mình bò lên người mình.

Nhìn thấy cặp mắt mơ mộng của anh, thấp thoáng lộ ra một sự quyến rũ mê tình, cô ta lập tức nghiên đầu qua nhìn, nửa phần thân dưới đang chống đỡ món đồ của cô càng khiến mặt cô ta đỏ bừng lên.

"Cảnh tổng, có thể phiền ngài từ trên người tôi leo xuống không?" cô ta cố gắng duy trì sự bình tĩnh nói, nhưng trời mới biết được tim cô lúc này đang đập thình thịch.

Cô ta hồi hộp đến không thể động đậy.

Thích Thịnh Thiên thấy gương mặt nhỏ của cô đang nghiên đầu nhìn, bỗng nhiên cười òa lên, "Lâm Tri Hiểu, cô đã đả thương tôi rồi, cô nên chịu trách nhiệm."

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm mà! Cho nên mời ngài leo xuống người tôi trước đã, tôi sẽ bưng cơm nước đến, đem thuốc cho ngài, được không?" cô ta không muốn thất thân!

"Những thứ này không gấp, chịu trách nhiệm tình huống bây giờ trước đã......" ý của anh ta chỉ về hướng phía thân dưới anh ta, tiếp tục nhìn qua Lâm Tri Hiểu thì phát hiện mặt cô bây giờ càng đỏ thêm, như thể chỉ cần bóp nhẹ là có thể tuông máu tươi ra vậy.

"Không được!" Lâm Tri Hiểu lập tức cự tuyệt, quay đầu nhìn anh ta, "Thích tổng, tôi không phải những người phụ nữ bên ngoài của anh, nếu như anh muốn giải quyết nhu cầu sinh lý, anh có thể tìm người khác, vả lại tối qua có rất nhiều thiên kim xinh đẹp, trong đó có người nào anh để ý chưa? Có cần tôi giúp anh liên hệ không?"

"Cô có vẻ như hiểu ý tôi nhỉ! Những người phụ nữ cô đang nói là?" anh vẫn không hiểu được Lâm Tri Hiểu tại sao ngay cả những chuyện này cũng rành rọt nhỉ.

"Tôi không biết anh đang nói ai, anh có thể cho tôi một cái tên và cách thức liên lạc, nếu như ở trong trang viên này thì tôi có thể mời dùm anh, được không? Nhưng anh hiên tại vẫn là bệnh nhân, không được quá tổn sức." Lâm Tri Hiểu chầm chậm giang cánh tay nhỏ ra, chống đỡ phần ngực của anh ta, "anh chịu khó chờ chút tôi đi tìm cho anh cũng được......"

"Lâm Tri Hiểu!" Thích Thịnh Thiên hô toáng lên, trở mình từ trên người cô xuống, bộ dạng như xác chết nằm bất động trên chiếc giường lớn.

Bị cô ta nói vậy, bây giờ anh ta không còn chút tâm trí nào nữa rồi.

Trước tình huống như vậy, Lâm Tri Hiểu vui mừng khôn siết, vừa mới được giải thoát, lập tức nhảy xuống giường, đem chăn kéo lại đắp lên người đàng hoàng cho anh ta, cúi đầu nhìn anh ta kỹ càng, "Thích tổng, anh có cần phụ nữ nữa không?"

"Cô hối hận rồi?" Thích Thịnh Thiên nghiên đầu trêu ghẹo cô, "tối hôm qua là cô chủ động leo lên giường tôi mà, lúc nãy lại cự tuyệt dứt khoát, Lâm Tri Hiểu cô lạc mềm buộc chặt đùa giỡn hay đấy!"

"Tôi cự tuyệt rồi nhưng lại tìm người cho ngài trò chơi này càng hay, cho nên Thích tổng ngài yên tâm nằm đợi đi nhé!" cô ta không muốn tiếp tục nén lại nữa, nhìn thấy ánh mắt Thích Thịnh Thiên đỏ chót như máu, để lại sau lưng anh một hình bóng đơn độc buồn chán, cô ta chuồn nhanh khỏi phòng.

Nhưng mà cô ta thật sự không dám rời khỏi, chạy về đến phòng vẫn chưa kịp thay đồ bèn đi dặn dò đầu bếp chuẩn bị thức ăn cho anh ta trước.

Nửa tiếng sau, Lâm Tri Hiểu bưng canh gà đến phòng Thích Thịnh Thiên, phát hiện anh ta đang nhắm mắt như ngủ thiếp đi.

Vén chăn ra, Lâm Tri Hiểu nhìn khắp nơi, đã nữa tiếng rồi chắc đã tiêu tan rồi chăn?

"Cảnh tổng, thức dậy ăn sáng nào!" chảy máu nhiều, nên bồi bổ, nên cô ta mới cố ý dặn dò chuẩn bị canh gà cho anh ta, cái mùi thơm này cô vừa mới ngửi thôi đã chịu không nổi rồi.

Rất muốn ăn vài miếng, đói quá!

"Lâm Tri Hiểu, rốt cuộc cô có biết chăm sóc bệnh nhân không? Cô có cần phải trách nhiệm vậy không?"Thích Thịnh Thiên nằm trên giường chỉ trừ cái miệng đang hoạt động, còn những phần khác trên người đều không nhúc nhích.

Lâm Tri Hiểu đặt canh gà xuống trước, sau đó đến gần giường khom người xuống, "Cảnh tổng, để tôi đỡ anh dậy."

Có thật là cô ta không biết chăm sóc người khác không? Cô ta còn có thể chăm sóc tốt Dương Dương Noãn Noãn mà, chỉ là không biết chăm sóc một người lớn như anh ta thôi.

Người đàn ông đang nằm đó bỗng nhiên mở to mắt ra, Lâm Tri Hiểu đặt tay lên người anh ta bỗng thấy khó xử, cô nam quả nữ ở chung một căn phòng, thực sự không hay chút nào!

Cô ta cố sức nâng đỡ anh ta dậy, "Thích tổng, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đến khi anh khỏe hoàn toàn, anh yên tâm, việc tôi gây ra tôi sẽ chịu trách nhiệm."

"Hy vọng như vậy." Thích Thịnh Thiên dựa người vào giường, nhìn vào canh gà thơm nồng trước mặt mình, không kiềm được cảm giác đói.

Có cảm giác thèm muốn ăn uống rồi.

Lâm Tri Hiểu nhìn anh ta nói chuyện bình tĩnh, nghĩ ngay đến cảnh tượng lúc sáng vừa mới thức dậy, bỗng da đầu bị tê tái, cô ta thật sự không cố ý á!

Ai biểu anh ta nắm chặt cổ tay cô không buông chi, bị bất đắc dĩ mới chiếm đóng cái giường lớn của anh thôi.

Lâm Tri Hiểu bưng chén sứ cho anh, "Thích tổng."

"Cô không đút cho tôi ăn à?" vẻ mặt Thích Thịnh Thiên tỏ ra như vẻ có lý.

Lâm Tri Hiểu sợ run, chẳng lẽ cô đã nghe nhầm?

"Cảnh tổng, anh bị thương chỗ nào rồi chăng......không phải tay, thì chắc là cái đầu rồi!" như ý nói anh ta có thể tự ăn, không cần cô ta đút.

Thích Thịnh Thiên đưa tay lên, phút chốc lại xụi xuống, vẻ mặt như hiển nhiên rồi, "cô xem, hôm qua mất rất nhiều máu, toàn thân rã rời."

Cảm giác hổ thẹn ập đến, bất kể anh ta có giả vờ hay không, cô ta vẫn cảm thấy mình sai, tại sao lại không nhìn kỹ mà đập vào chứ!

Cô ta ngồi bên giường, hướng đến giường động đậy một lát, tinh thần hăng hoái bắt đầu đút anh ăn, lăn tăn nãy giờ, canh gà đều nguội cả rồi, trực tiếp cho anh ta ăn luôn, ánh mắt khó tránh được sự tiếp xúc của anh ta, khắc tiếp theo cô ta liền buông mắt nhìn anh.

Làm việc ở Cảnh Thị vài năm rồi, lúc trước mỗi lần nhìn Thích Thịnh Thiên nhưng chưa bao giờ cô ta cảm thấy e thẹn như thế......

Là e thẹn rồi sao?

Có vẻ như cô ta đã suy nghĩ hơi nhiều rồi, Thích Thịnh Thiên là một hoa hoa công tử mà, lần trước cùng anh ta nói sài chung một loại đồ đó cũng chỉ là câu nói đùa giỡn thôi, cô ta lại để ý và để tâm lâu như vậy, còn nghĩ rằng Thích Thịnh Thiên để ý đến thân người cô ta.

Đó chắc chắn là ảo tưởng của cô mà thôi......

Thích Thịnh Thiên luôn để mắt nhìn chằm vào sắc mặt cô, thường xuyên nhíu mày, lại nhanh chóng mở to ra, lộ ra biểu cảm thông suốt vui vẻ.

Đút anh ta ăn sao lại không chuyên tâm thế này!

"Á......"Lâm Tri Hiểu la thất thanh, chén sứ trên tay cô rơi xuống giường, còn dư chút canh bị đổ hết rồi.

"Sao anh lại bỗng nhiên đến gần sát tôi như thế!" cô ta quýnh lên đứng dậy, lấy khăn giấy lau hết canh gà trên giường.

"Bỏ đi, anh đứng dậy đi!" cô ta nhặt cái chén lên, cái giường lớn có vẻ êm ái, chén sứ không bị bể nát.

Thích Thịnh Thiên đưa chân lên giũ nhẹ những chỗ bị nước canh văng trúng, "lúc nãy cái chén rớt vào chân rồi."

Lâm Tri Hiểu quay người đặt cái chén xuống, sau đó mới nhìn anh tiếp, ánh mắt cô dừng ngay trên đầu anh ta, trên đầu đang quấn cái băng gạt màu trắng.

"Anh đứng lên tí, trong phòng có thủ sẵn chăn mới, để tôi lấy ra." Rõ ràng là anh ta tự tiếp cận cô mà, nên cô mới hết hồn.

Sự thật chứng minh, bất kể xảy ra chuyện gì, người không may mắn vẫn là cô ta.

"Chuyện về cái chăn thì để sang một bên, tôi muốn đi vệ sinh tí." Thích Thịnh Thiên nói như thế, nhưng cơ thể lại không nhúc nhích gì.

Lâm Tri Hiểu nhìn anh ta, và đoán mò ý anh là gì, anh ta muốn đi vệ sinh và cô ta đâu có liên quan gì?

Chẳng lẽ đến cả xuống giường anh ta cũng gặp khó khăn à?
Bình Luận (0)
Comment