Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 29

Cô thuận theo ánh nhìn của anh nhìn tay mình, nhìn thấy 1 mảng đỏ.

Nhất định là lúc né cafe nóng, bản thân quay người quá nhanh, không cẩn thận chạm vào rồi.

Lúc đó cô không để ý, không ngờ tay lại bị đỏ.

Cô vừa muốn rút tay, lại bị Cảnh Thần Hạo nắm lấy.

Ngón tay thon dài của anh, ở trên vết đỏ, chạm nhẹ, rất nhột, có chút khó chịu.

Đôi mắt đẹp ngước lên, giọng khàn khàn, “Đau không?”

Cô không hỏi sao cô bị thương, mà hỏi cô đau không?

Đây vẫn luôn là phong cách làm việc trước giờ của anh, Nắm bắt hiện tại trước, mới tìm nguyên nhân sau.

Cô lắc đầu, vừa nói vừa rút tay lại, “Không đau, cảm ơn Cảnh tổng quan tâm. Chúng ta thảo luận người đại diện trước. Tôi cảm thấy Hòa Thảo không tệ. Dù là khí chất, nhân phẩm đều thích hợp. Quan trọng nhất là…”

Cô chưa nói xong, tay phải bị anh dùng lực kéo, không quá lâu, cả người bị kéo vào lòng anh.

Cơ thể cô vặn vẹo, ngược lại không thoát, còn bị anh giam chặt lợi hại hơn.

Như là hoàn toàn dính chặt với nhau vậy!

Cảnh Thần Hạo nhanh chóng kéo ngăn bên tay phải ra, lấy 1 hộp thuốc, mở ra.

Nhất thời, mùi bạc hà mát lạnh truyền lên mũi Bùi Nhiễm Nhiễm, rất thanh mát, rất dễ ngửi.

Anh không nói câu, trực tiếp dùng tay lấy thuốc, thoa lên tay phải của cô, rất nhẹ, rất chậm.

Không lâu sau, màu đỏ trên tay cô nhạt bớt, thanh mát, rất dễ chịu.

“Sao lại bị bỏng rồi?” Anh không thả tay cô ra, mắt nhìn thẳng vào mắt cô.

Ngữ khí cứng rắn, thái độ bá đạo, đương nhiên cũng cực kỳ chu đáo. Chỉ từ miệng vết thương, anh đã biết được cô nói dối.

Bùi Nhiễm Nhiễm cười 1 tiếng, “Cảnh tổng quả nhiên có mắt quan sát, sáng nay, mọi người đều uống cafe. Tôi cũng tùy ý pha 1 ly, kết quả không cầm vững, bị bỏng rồi.”

“Hử? Thật là vậy sao?” Lông mày anh nhếch lên, mặt nghiên cứu, tay đã ma sát nhẹ trên bàn tay cô.

- ----------- --------------

Quả thật là lưu manh!

Bùi Nhiễm Nhiễm không vui, nhìn thẳng anh, “Tôi cần phải gạt anh sao? Gạt anh, tôi có ý gì? Anh có thêm lương cho tôi, hay là cho tôi tiền thưởng cuối năm, hay là cho tôi cổ phần Cảnh thị không?”

Nói xong cô dùng sức, mạnh mẽ rút tay lại.

Cảnh Thần Hạo nheo mắt nhìn cô 1 cái, không nói gì nữa. Mở danh sách nghệ sĩ ra, lật đến trang của Hòa Thảo, coi kỹ.

Qua 1 phút, anh mới nói, “Tên cô ta, không tệ.”

Bùi Nhiễm Nhiễm gật đầu, thuận theo lời anh phân tích, “Tên cô ta có chữ Thảo, rất phù hợp với sản phẩm mới lần này.”

Cảnh Thần Hạo khoanh 2 tay, “Nói thử xem.”

“Tất cả mọi lĩnh vực của Cảnh thị đều không liên quan đến ngọc. Sản phẩm mới lần này, ngược lại kết hợp với ngọc, ấn tượng đầu tiên người ta đối với ngọc là sạch sẽ thuần khiết, như cỏ xanh chứa những hạt sương buổi sáng vậy.”

Lời này cực kỳ có hệ thống, mỗi một chữ đều chạm đúng tư tưởng mới của sản phẩm.

Chính là sạch sẽ thuần khiết, chính là thanh mới đến cực điểm, có thể khiến người khác quên đi tạp niệm.

“Nói rất đúng, người đại diện lần này là cô ta đi.” Nói xong, anh đưa danh sách nghệ sĩ và 1 văn kiện khác trên bàn cho cô.

Lật coi văn kiện, bên trong là tư liệu liên quan đến ngọc và 1 số công ty kinh doanh ngọc.

Cô để ý đến Hà thị, công ty này từng làm ăn với Bùi thị. Nhưng bây giờ, tài sản công ty bắt đầu xuất hiện thua lỗ, 3 quý liền ở trạng thái không có lợi nhuận.

“Cảnh tổng, tại sao đột nhiên có hứng thú với ngọc?” Bùi Nhiễm Nhiễm đột nhiên mở miệng, giọng nói mang theo chút rung rung mà cô không phát hiện.

Cô không hiểu, sao đột nhiên anh lại làm liên quan đến ngọc? Bùi gia trước đây, còn gọi là gia tộc kinh doanh ngọc lớn nhất.

Cảnh thị là đối thủ cạnh tranh cả tập đoàn Te, lúc cô chưa rời khỏi Te, từng nghiên cứu Cảnh thị.

Tuy ở những lĩnh vực khác, Cảnh thị cực kỳ mạnh. Nhưng ở lĩnh vực ngọc, lại rất yếu.

Mà lần này, lại tập trung phát triển cái ý, đầu tư 1 vốn tiền lớn. Có chút mạo hiểm.

Cảnh Thần Hạo cười trầm thấp 1 tiếng, “Tự nhiên muốn thôi, với lại, lĩnh vực về ngọc, trước đây Cảnh thị chưa từng thử qua.”

- ----------- --------------
Bình Luận (0)
Comment