Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 312

“ Anh không chia giường cho tôi thì anh kéo tôi làm gì?” Cô cũng không muốn ngủ cùng anh, như vậy chẳng khác nào dâng mỡ lên miệng mèo!

“ Nửa chiếc giường thì không được nhưng cả giường thì được.” Trong màn đêm đen, không nhìn rõ được mặt cô nhưng cũng có thể tưởng tượng được gương mặt nhỏ của cô đang ửng hồng lên, chắc chắn rất dễ thương.

“ Cuối cùng anh cũng nêu cao chủ nghĩa gentlemen, chịu ra so fa ngủ rồi ha, tuyệt quá, mời anh!” Cô đột nhiên phát hiện Thích Thịnh Thiên cũng khá men lỳ đấy chứ.

Nếu như anh thật sự nhường giường cho cô.

“ Ý của anh là......”

“ Là gì?”

Thích Thịnh Thiên xoay người dậy, đè cô xuống dưới cơ thể mình, giọng của anh mơn chớn, “ Như vậy, cả chiếc giường đều thuộc về em.”

“ Vốn chiếc giường này là của tôi mà!” Cô nhếch khóe miệng, đằng nào anh cũng chẳng nhìn thấy.

“ Anh mau xuống khỏi người tôi, Thích tổng anh muốn mang tội danh là cưỡng hiếp nữ nhân viên sao?” Giữa họ còn chưa có gì cả, anh dám giở chuyện này ra với cô.

Quả nhiên là công tử làng chơi thích trêu hoa ghẹo bướm, giang sơn dễ đổi bản tính khó rời!

“ Anh chỉ lo em lạnh quá thôi, ôm thế này ấm hơn nhiều.” Anh không ngờ Lâm Tri Hiểu sẽ nói như vậy, anh còn chưa làm gì cả mà!

Má còn chưa thơm, môi còn chưa chạm, thế đã là cưỡng hiếp nhân viên cấp dưới sao, thế này thì thiệt cho anh quá.

“ Vậy sao? Vậy thứ đang chọc vào người tôi đây cũng không phải của anh, cắt đi nhé?” Cô đã trắng mắt, anh đến đây không đơn giản không có mục đích gì.

Thích Thịnh Thiên động đậy, cô đang nằm ngay bên dưới cơ thể anh, nếu không có cảm giác gì mới là lạ đấy!

“ Mãn nguyện không?”

“ Câu này anh nên hỏi người đã trải nghiệm rồi mới biết được chứ.” Cô đã trải nghiệm bao giờ đâu, sao mà biết được, hơn nữa cô cũng không muốn trải nghiệm nó.

Thích Thịnh Thiên cười mỉm, anh rúc đầu vào cổ cô, dịu dàng nói, “ Ý của em là em rất muốn nghiêm chỉnh trải nghiệm nó 1 lần đúng không, anh sẽ cho em mãn nguyện luôn......”

“ Mãn nguyện cái đầu anh, đừng có cọ vào người tôi nữa!” Cô vừa ngại vừa bực, cơ thể nhỏ nhắn của cô dưới sự cọ sát của anh, dù chưa làm gì đã mềm nhũn.

Toàn bộ sức lực đều dùng để quát anh.

Anh không động đậy nữa, nhưng thứ nóng bỏng kia vẫn chạm vào người cô và không hề có ý gì muốn rời đi.

“ Em muốn kiện anh cưỡng hiếp nhân viên cũng phải đợi anh làm thật đã chứ, anh còn chưa làm gì, em có kiện cũng không thắng đâu, có cần anh tạo chứng cứ cho em không?”

Tạo chứng cứ là giả, lấy cớ để thịt cô mới là thật.

“ Thích tổng, dạo này có phải anh hết hứng với mấy cô kiều diễm ngoài kia rồi không?” Nên mới kiếm cô thử của lạ.

“ Anh có cảm giác gì hay không, giờ em không biết sao?” Đều là do cô mà cô còn hỏi!

Của anh giờ cửng đến cợn cơn đau, người làm anh có cảm giác đến vậy lại nằm ngay tròng vòng tay nhưng anh vẫn đành cố nhịn.

Mặt Lâm Tri Hiểu đỏ ửng lên, cô có thể làm như chưa nghe gì hết không?

Sau vài giây tĩnh lặng, cô mới dần thốt ra từng chữ, “ Tục ngữ có câu, thỏ con không ăn cỏ bên tổ, Thích tổng, văn phòng chúng tay cách nhau gần quá, không ăn được đâu.”

“ Anh thấy không phiền.” Anh còn chưa thịt được nữa mà!

Rất là thèm một miếng rồi, thứ dục vọng phía dưới phát ra tín hiệu khẩn cấp.

“ Tôi mới là thỏ, anh là cỏ.”

Thích Thịnh Thiên vừa nghe vậy, cắn răng nói, “ Lâm Tri Hiểu! Không cho em nếm mùi thì còn không biết tôi là ai!”

“ Thích tổng, tôi sai rồi, xin tha cho!” Phận nữ nhi biết tới thì biết lùi, cô không muốn thất thân!

Giọng cô vừa mềm xuống khiến ngọn lửa chưa kịp bùng lên đã bị dập tắt.

Ngay sau đó, anh lại ghé bên tai cô, cố ý thổi hơi ấm vào đó, “ Lẽ nào em không thấy vào thời khắc chuyển giao này, mình làm một phát đón chào năm mới, như vậy rất ý nghĩa sao?”

Lâm Tri Hiểu chỉ thấy tai mình tê tê, cả người như muốn run lên, đến những lời của anh cũng chẳng nghe rõ.

Nhưng cô hiểu rõ, những lời nói của anh lúc này tuyệt đối không hề có lợi cho cô.

“ Không muốn, giờ anh có hai sự lựa chọn, ngoan ngoãn nằm ngủ hoặc đi ra ngoài ngủ.” Cô cảm giác bản thân gần như cạn khả năng cử động.

Cô chưa từng bươn chải xã hội, làm sao có thể là đối thủ của Thích Thịnh Thiên, một chút ý chí còn đọng lại vẫn tiếp tục đấu tranh.

“ Anh rất muốn chặn cái miệng khó bảo của em lại!” Giờ anh đang rất khó chịu, lại không thể xả ra càng khó chịu hơn, nhưng bảo anh rời khỏi chiếc chăn ấm áp này để đến căn phòng khách lạnh băng kia, anh càng không muốn.

“ Không nghe lời không chỉ có miệng thôi đâu.” Cả cơ thể cô đều không muốn nghe theo anh.

Thích Thịnh Thiên không chịu được nữa, anh đưa tay bịt miệng cô lại, chỉ biết đấu khẩu với anh, đáng được dạy dỗ tới chốn một lần.

“ Ưm......”

Chuyện gì vậy?

Khi nãy không phải đã đàm phán xong xuôi rồi sao?

Không được!

Lâm Tri Hiểu không ngừng đạp chân, sau đó chân cô bị anh đè lên, hai tay cô đánh anh, cũng đã bị anh nắm lấy.

Miệng cô bị anh hôn đến tắt khí, trong tiềm thức, cô vẫn rõ rằng bản thân không muốn thất thân, không muốn như vậy!

“ A......”

Thích Thịnh Thiên buông cô ra, cơn nhức từ đầu lưỡi làm anh giật mình, người phụ nữ này, cắn người khác thì không cần biết nặng nhẹ?

Cô chùi môi, cũng biết rằng khi nãy hơi mạnh......răng, nhưng nếu không như vậy thì cô đã mất đi trong trắng rồi.

Mặc dù không nhìn rõ nhưng có vẻ anh ta đau thật, cô rụt rè nói, “ Thích tổng, ừm, tôi không muốn dưới quan hệ không rõ ràng mà phát sinh chuyện này với một ai đó, anh hiểu chứ?” 

Sau câu nói của cô là một màn đêm thinh lặng, Thích Thịnh Thiên không phải không muốn nói mà do đau quá không nói được, anh cảm nhận được mùi máu tanh tanh quyện với sự ngọt ngào trong miệng mình.

Lâm Tri Hiểu không chắc chắn, cô thử gọi, “ Thích tổng?”

“ Đi ngủ!” Anh xuống khỏi người cô, nhắm mắt lại, nhưng thứ sưng vù kia vẫn dính vào người cô.

Điều này làm Lâm Tri Hiểu khó mà ngủ nổi, trời gần sáng cô mới mơ màng thiếp đi.

Nhưng hậu quả của việc ngủ muộn luôn là thức giậy muộn.

Khi cô tỉnh dậy, Thích Thịnh Thiên đã rời đi từ bao giờ, điều này khiến cô nhẹ nhõm, cô vẫn chưa nghĩ được ra làm sao để đối mặt anh!

Nhưng khi cô ra khỏi phòng, ánh mắt của ba mẹ cô có một sự khác lạ không hề nhẹ.

Cô gần như không bận tâm điều này, ngồi khoanh chân lên ghế xem tivi. Bất chợt, cô phát hiện, tại sao trong phòng khách lại không hề lạnh chút nào.

“ Mẹ, không phải tối qua điều hòa đã hỏng rồi sao?”

“ Đâu có! Nó vẫn chạy tốt mà!”

“......”

Lâm Tri Hiểu ngẩng đầu nhìn chiếc điều hòa, nó vẫn đều đặn thổi từng làn gió ấm vào không khí, đúng là vẫn chạy tốt, vậy hôm qua có chuyện gì xảy ra vậy?

Lẽ nào do cô ngủ mớ?

Thích Thịnh Thiên!

Nhất định do anh ta giở trò, đáng ghét!

......

Khoảng thời gian trước tết là thời gian vàng cho các ngành phục trang, vàng bạc, trang sức đại cát, sức mua lên cao nhất năm, đền bù lại cho công sức làm việc của một năm vất vả.

Nhưng, trong những ngày này, những cửa hàng bán ngọc của Cảnh Thị lại đóng cửa im ỉm.

Trong khoảng thời gian ngắn, báo đài tranh nhau nói về sự việc này, cánh nhà báo không ngừng gọi cho Cảnh Thị để xin một lời giải đáp.

Còn bộ đối ngoại của Cảnh Thị chỉ đưa ra đây là thời gian nghỉ lễ của công ty, không trả lời bất cứ câu hỏi nào.

Nghỉ tết vừa kết thúc, A thành bỗng phát sinh một sự việc lớn.
Bình Luận (0)
Comment