Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 317

“ Nhiễm Nhiễm, đến lúc em từ từ nhớ lại, quá khứ của chúng ta, thanh mai trúc mã 10 năm, không dễ dàng bị xóa bỏ được.” Anh không trả lời cô, chỉ cười nhàn nhạt.

Anh biết Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn luôn thông minh, sao anh có thể nói địa điểm thật sự, để cô báo tin kêu người đến cứu sao?

Nhưng bây giờ Cảnh Thần Hạo không ở đây, cô có thể tìm ai?

Những người khác chắc vì chuyện của Cảnh Thần Hạo mà bận rộn rồi, sao có thời gian quan tâm cô!

“Quả thật không dễ xóa bỏ, cho nên tất cả chuyện xấu anh làm với tôi tôi đều nhớ trong lòng, ví dụ như khoảnh khắc Bùi gia sụp đổ, liền quay lưng cưới phụ nữ khác, kí ức quả thật rất sâu, vậy chắc anh cũng nhớ được quà tôi tặng chứ! Đỏ càng thêm đỏ.” Cô dựa vào cửa xe, tư thế phòng bị nhìn anh.

Lúc này, những nam nhân khác còn trong xe, anh có không cần mặt mũi, cũng sẽ quan tâm cô có bị lộ hàng không, cho nên cô không quá lo lắng lúc này anh xuống tay với cô.

Bây giờ cô chỉ quan tâm Cảnh Thần Hạo rốt cuộc thế nào.

“Em tức giận vậy chứng minh em quan tâm anh!” Cô mới không tức giận đó.

Bùi Nhiễm Nhiễm lạnh lùng cong môi, bây giờ Âu Dương Lập hoàn toàn chìm trong suy nghĩ của mình, không thể dứt ra.

Cô lén ấn điện thoại, đột nhiên, túi trong tay bị giật đi, lại rất thô bạo giật điện thoại từ tay cô.

Như chỉ 1 khắc, túi và điện thoại cô đều vào tay anh.

Trên người cô, không có cái gì khác.

“ Nhiễm Nhiễm, tiếp theo là thời gian của chúng ta, anh không muốn bị người khác làm phiền.” Âu Dương Lập bỏ điện thoại vào túi, đến gần cô.

“Anh không đợi được ra tay với góa phụ sao? Âu Dương đại thiếu gia từ khi nào đói khát vậy?” Trong tay không còn gì, cô thử động vào tay nắm cửa, phát hiện cửa bị khóa, cô căn bản không thể nhảy khỏi xe.

“Góa phụ? Em còn chưa gả cho hắn, không tính là góa phụ!” Âu Dương Lập cúi đầu nhìn tay cô, tay trái áp út có nhẫn kim cương phát sáng.

Não anh hiện lên cảnh tượng anh thấy hôm đó, trước mặt nhiều người, cô đồng ý lời cầu hôn của người đàn ông khác.

Đáng ghét!

Âu Dương Lập kéo mạnh tay cô, lại nhận được sự phản ứng kịch liệt của cô.

“Anh làm gì? Thả ra!” Sức cô tự nhiên không đấu lại anh, tay trái bị anh kéo đau, cô rõ ràng cảm nhận được nhẫn ngón áp út bị anh lấy đi.

“Âu Dương Lập, trả lại tôi!” Cô lạnh mặt, cuối cùng bị động tác này của anh làm tức giận.

“Không thể, sao em có thể đeo thứ hắn cho!” Âu Dương Lập nhìn nhẫn, mở cửa sổ, trực tiếp ném ra!

Bùi Nhiễm Nhiễm dường như có thể thấy đường cong của nhẫn đi trong không trung, cô trừng anh 1 cái, ngậm miệng không nói nữa.

Giữa họ đã không còn gì để nói nữa!

Nhẫn bay đi rồi, gió mát thổi từ cửa sổ, Âu Dương Lập lại không chút cảm giác, chỉ nghiêng đầu nhìn cô.

Bùi Nhiễm Nhiễm tưởng Âu Dương Lập đưa cô về đường Hương Giang, vì cô thích cảnh ở đó, bọn họ từng đi qua vô số lần, nhưng không ngờ lại, cô lại đưa cô đến trường cô.

Lúc cô học đại học, anh đã năm 3.

Mà Cảnh Thần Hạo tốt nghiệp rồi.

Đại học vẫn chưa khai giảng, trường rất yên ắng, phong cảnh vẫn đẹp như cũ.

Vì không được dọn dẹp, dù là đường lớn, hay là đường nhỏ có bóng râm, đều đầy tuyết, như là đất băng tuyết.

Cô chầm chậm đi đằng trước, Âu Dương Lập đi sau cô, lâu lâu đi ngang cô, còn về vệ sĩ, ở cách họ 50 mét.

Trường vắng lạnh, đến 1 người cũng là xa hoa, cầu cứu là chuyện không thể.

Nếu chạy thoát còn tốt, không thoát, bị bắt lại còn thảm hơn.

“Nhiễm Nhiễm, còn nhớ ở đây không?” Bên tai đột nhiên nghe tiếng anh.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn bên trái là ao hồ, trên đó có 1 tầng băng mỏng, hồ lớn hình bán nha, xung quanh trồng đầy cây liễu, mùa hè liễu bay trong gió, thật sự rất đẹp.

Vì phong cảnh đẹp, cô rất thích tản bộ ở đây, trước đây họ thường đến đây.

Có lần vào sinh nhật cô, Âu Dương Lập chính ở hồ này cho cô bất ngờ, lúc đó cô thật sự rất vui.

Nhưng bây giờ cô cũng nhớ, trước đây cô nói chuyện vui bên hồ cho Cảnh Thần Hạo nghe, anh lạnh nhạt nói, “Đáng tiếc, sao không hưng phấn đến nhảy hồ.”

Bộ dạng của anh thật sự rất thất vọng, rất quá đáng!

Vào lúc Âu Dương Lập sắp chịu không được nữa, cô mới đáp: “Nhớ, chúng ta hay tới.”

“Anh cũng nhớ, em rất thích nơi này.” Giọng anh ôn nhu thêm mấy phần.

“Bây giờ không thích nữa.”

Giọng cô nhẹ như bay, tuy yếu ớt, nhưng mạnh mẽ đâm vào tim anh.

Trước đây cô thích bây giờ đều không thích, bao gồm anh!

Anh nhìn khuôn mặt đẹp của cô, lòng đau, chuyển chủ đề, “Anh muốn biết, thời gian 2 người ở bên nhau.”

“Không liên quan tới anh.” Bây giờ cô không cần cô tin, anh nghĩ gì cũng không liên quan đến cô, dù khẳng định cô ngoại tình, cô cũng không quan tâm.

Bây giờ người cô quan tâm không có tên Âu Dương Lập!

“ Bùi Nhiễm Nhiễm, em tốt nhất nên hiểu rõ thân phận bây giờ của mình.” Bây giờ cô đã trong tay anh, không biết dỗ anh, còn nói lời khiến anh tức giận.

Bùi Nhiễm Nhiễm không quan tâm anh, từ từ đi đến gần hồ.

Âu Dương Lập thấy vậy, lập tức theo: “Em muốn làm gì?”

“Chết vì tình.” Cô bình thản nói.

“Em điên rồi, quay lại!” Anh vừa đưa tay, Bùi Nhiễm Nhiễm chạy càng nhanh hơn.

“Bùi Nhiễm Nhiễm em dám nhảy hồ! Người đâu đến đây!” Âu Dương Lập vừa thấy cô chạy, vừa lớn tiếng la.

Trước mắt anh, hình bóng cô sắp biến mất.

“Hắn ta quan trọng vậy sao, anh ta chết rồi em cũng không muốn sống! Bùi Nhiễm Nhiễm em không có tiền đò vậy sao, không được nhảy! Không được nhảy!” Anh như điên dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía cô.

“Bùm!”

Sau tiếng vang lớn là mặt hồ bị tách ra, Âu Dương Lập vì đuổi cô, chạy quá nhanh, không kịp ngừng, theo quán tính xông xuống hồ.

Bùi Nhiễm Nhiễm vốn không tính nhảy hồ, cô lại không xác định được Cảnh Thần Hạo có xảy ra chuyện không, sao cô có thể ngốc vậy được.

Dù anh thật sự không còn, cô cũng phải sống tốt, Dương Dương Noãn Noãn vẫn còn!

Cô quay người liền chạy, vệ sĩ phía sau đang tới, 1 người xuống cứu Âu Dương Lập, người khác cứu cô.

Không khoa học! Lúc này không phải mạng Âu Dương Lập quan trọng nhất sao? QUan tâm cô làm gì?

Chạy không xa, cô liền ngừng chân, động động tay, quay người lườm người đến: “Có phải cảm thấy chạy xong nóng người không? Lúc nãy xuống đây quá lạnh rồi, đưa anh đi tập thể dục.”

Người đó theo cô chạy xa vậy, mặt không đỏ không thở gấp, nhìn là biết vệ sĩ đã qua huấn luyện, thể chất hoàn toàn hơn cô.

Cô đi từ từ về, Âu Dương Lập đã lên khỏi hồ, mặt hồ bị vỗ 1 lỗ lớn.

- --- Nhóm dịch: Boss - độc quyền trên iNovel ----
Bình Luận (0)
Comment