Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 377

Yêu cầu của cô quá thấp quá thấp, tìm người mình thích cũng thích mình, không cần đẹp trai giống như Thích Thịnh Thiên, gia đình giàu có, quan trọng nhất là không thể lăng nhăng giống như Thích Thịnh Thiên.

“Hiểu Hiểu, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh, tối nay anh có rảnh không?”

“…”

Cô không phải trả lời rồi sao? Không hẹn tức là cô dù rảnh hay không cũng không muốn ở cùng anh.

“Em yên lặng tức là động ý hẹn hò với anh, Hiểu Hiểu anh rất vui, tối gặp.”

“Gặp gì mà gặp? Tôi đồng ý khi nào, anh đừng nói bậy được không?” Cô từ từ nghiêng người, đi đến cửa phòng làm việc của Cảnh Thần Hạo, dựa vào tường, “Thích Tổng, chúng ta có thể đừng ở phòng Cảnh Tổng nói mấy chuyện này không, Nhiễm Nhiễm không ở đây, Cảnh Tổng rất tội nghiệp, tôi cảm thấy mình nên lấy mình làm gương, cùng anh trải qua nỗi đau này, cho nên, chuyện hẹn hò ăn cơm gì đó tạm thời bỏ đi!”

Cô đột nhiên nhớ Nhiễm Nhiễm, chắc rằng cũng chỉ có Nhiễm Nhiễm mới trấn áp được Cảnh Tổng.

“Hiểu Hiểu, nhận định của em thật nguy hiểm!” Thích Thịnh Thiên đột nhiên kéo cô, đẩy cô đi về hướng phòng làm việc của anh ta, “Anh cần dạy lại em chút!”

Nhưng cô không cần!

Thật không cần!

“Thích Tổng, có thể thả tôi ra được không?” áo sau lưng cô bị Thích Thịnh Thiên nắm rất chặt, cô không hiểu sao Thích Thịnh Thiên lúc nào cũng dùng cách này.

Không chỉ kéo cổ áo cô, chính là nắm lấy áo cô, “Thích Tổng, đồ tôi nhăn rồi.”

Ở Cảnh Thị làm việc hình tường rất quan trọng, đặc biệt là thư ký của Cảnh Tổng, đại diện cho hình tượng của Cảnh Tổng.

Không sai, giờ cô lại từ thư ký của Thích Thịnh Thiên thành thư ký Cảnh Tổng, thực tế là năm ngoái chỉ làm làm thư ký của Thích Thịnh Thiên theo danh nghĩa.

“Vậy sao? Tôi thấy chưa đủ nhăn.” Anh vừa nói xong, hai người đã vào phòng làm việc anh ta.

“Bùm!”

Cửa phòng khép lại, thân thể nhỏ bé của Lâm Tri Hiểu bị đè vào tường, não cô không ngừng nói lùi sau, nhưng cũng chỉ có thể dựa sát tường.

Cô không khách sáo đá vào chân của Thích Thịnh Thiên, “Thích Tổng, anh bỏ tôi ra!”

“Cô tiêu rồi, dám dẫm chân tôi, phải chịu trách nhiệm.” Mặt Thích Thịnh Thiên tươi cười nhìn cô, không hề để ý chân anh có vết tích bị đá.

“Thích Tổng, Tôi không phải còn nợ tiền anh! Anh là ông trời, anh muốn sao?” Cô thua rồi được chưa?

“Hiểu Hiểu, em như vậy không vui!” Anh không phải đùa, mà nghiệm túc.

Cả đời này lần đầu tiên nghiêm túc, lần đầu tiên có suy nghĩ kỳ là là ngủ với người ta phải chịu trách nhiệm, nhớ cô ta đến phát điên, cứ nghĩ đến gặp lại cô thì bộ phần nào đó ở bên dưới lại.....

Thân thể 2 người bám chặt nhau, tay Lâm Tri Hiểu nắm chặt tài liệu, cô có cảm giác chết chắc rồi.

“Thích tổng, không thể lần đầu trong tình trạng tôi chả biết gì, lần 2 là dựa tường chứ?” Cô cảm thấy kế hoãn binh thực ra có tác dụng rất tốt, không cẩn thận có thể hoãn rất lâu, ví dụ như lần trước.

“Hiểu Hiểu, em còn nhớ lúc chúng ta như thế em nói sao không? Thích Thịnh Thiên nhướn mày cười.

Lâm Tri Hiểu hồi tưởng lại, cô nhớ hôm đó Hòa Miêu sảy thai, cô cũng dùng kế hoãn binh, cô hình như nói lần đầu là dựa tường, chảy máu gì đó.

Nhưng giờ cô không còn lần đầu, vốn không thể chảy máu!

“Thời gian làm việc, xin anh tự trọng.” Câu này Thích Thịnh Thiên mà nghe thì đúng là gặp ma.

Thích Thịnh Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cô ánh nhìn di chuyển xuống dưới, vô cùng bất lực nói, “Anh muốn tự trọng, nhưng nó không muốn.”

Nó không muốn?

Lâm Tri Hiểu không có cần nhìn xuống cũng biết anh ta nói cái gì, “Cái cơ quan của anh, do đại não điều khiển, anh không nghĩ nó có hưng phấn thế không?”

Cô vừa nói xong, mặt Thích Thịnh Thiên tiến gần bên tai cô, hạ giọng, “Cơ quan của anh chịu sự điều phối của em, gặp em là nó hưng phần thế đấy!”

Khẩu khí đầy đùa giỡ cùng hơi nóng cứ phà vào tai cô, khiến cô đỏ mặt, thân hình cứng đơ, không nói nên lời.

“Hiểu Hiểu, anh khó chịu.” Nhìn mặt cô đỏ lên, anh nhân cơ hội lại nói, nhẹ nhàng cắn tai cô, hơi nóng từ bàn tay lớn của anh rút đóng tài liệu trên tay cô đi, ném xuống bàn.

“Anh khó chịu...liên quan..gì tôi?” Cô đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng anh cứ dín chặt cô như thế, còn cứ sát bên tai cô, thân dưới của cô bị anh chà sát nhẹ nhàng, cô haonf toàn không bình tĩnh được.

Tuy cô mất lần đầu, lần đó cô hoàn toàn không biết gì, ngoài những vết hôn sâu và thân dưới đau rát ra, không còn cảm giác khác.

Giờ...

Sao cô cũng thấy sao mình không thoải mái!

Có phải tới tháng không?

“Thích Tổng, tôi không tiện giúp ông, tôi tới ngày.” Cô cuối cùng cũng tìm ra cách từ chối, mà cái này thực là quá tuyệt.

Cảnh Thần Hạo từ từ nhìn xuống, cô mặt váy bó màu đen, thân hình đẹp đẽ đang lộ trước mặt anh.

Cung đã bắn đi, còn nói anh ta ngày sinh lý tới.

“Hiểu Hiểu, em cảm thấy giờ lừa anh được sao?” Nếu thật tới ngày, cô vừa nãy nói rồi.

Sao đến giờ mới nói, rất có thể cô luôn đùa anh.

Trong ấn tượng của anh, Hiểu Hiểu của anh không phải loại phụ nữ đó.

“Thật, tôi không lừa anh, vừa mới, tôi cảm giác tới ngày.” Lâm Tri Hiểu thành thật gật đầu, khuôn mặt càng đỏ, “Thích Tổng, tôi đi vệ sinh.”

Thích Thịnh Thiên nghe lời cô ta, cười, miệng móc thành 1 nụ cười đầy hào hứng.

Lâm Tri Hiểu không hiểu nhìn anh, giờ người cô không thoải mái, chỗ đó ướt ướt, thời kỳ sinh lý của cô mới qua 2 tuần, chẳng lẽ...

Rối loạn thời kỳ sinh lý?

Tay anh đột nhiên ôm lấy eo cô, cúi đầu nhìn cô, “Hiểu Hiểu, em có phải cũng muốn?”

Nói gì?

Cô không thèm!

“Thích Tổng, tôi không muốn, thật không muốn! Dù tôi muốn, cũng tới ngày, cũng không thể, cô phải trấn an, tuyệt đối không để anh hạ thủ.

Thích Thịnh Thiên loại ngựa này, chơi được bao nhiêu thì đùa dai bấy nhiêu.

“Nếu không tời thì sao! Em có phải muốn?” Anh nhìn vào mắt cô, ánh mắt mang đầy nụ cười.

Thì ra dưới con mắt nhỏ của cô nhìn anh cũng anh tuấn như thế, khí thế ngất trời.

Lâm Tri Hiểu cảm thaaysc ô bị điên rồi, lại ở trong công ty cũng Thích Thịnh Thiên bàn luận vấn đề vô vị đó.

Sáng sớm như thế nên cố gắng làm việc.

“Thích Tổng, anh nên học cách kiềm chế dục vọng của mình lại, dù là hợp hoàn cảnh, cũng nên trấn áp xuống, ví dụ như giờ.” Cô nghiêng đầu nhìn cửa phòng đang đóng chặt, giờ hình như Cảnh Tổng đang tìm cô!

Cho dù anh tìm cô, gọi điện thoại cô cũng không nhận được!

“Ừm, tôi có thể khống chế được, nhưng tôi lo em không khống chế được.” Khuôn mặt tươi cười của Thích Thịnh Thiên tiến gần má cô, chớp 1 bên mắt, “Hiểu Hiểu, em không cần khống chế dục vọng của mình, nếu em muốn, có thể tìm tôi, tôi giải quyết giúp em.”
Bình Luận (0)
Comment