Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 436

Mặt Lâm Tri Hiểu đột nhiên xám xị, nhanh chóng vọt vào phòng, ôm quần áo của anh ra ngoài, ném lên ghế sô pha, đóng cửa lại, khóa trái.

Anh hãy ở bên ngoài thay đồ đi!

Thích Thịnh Thiên nhàn nhạt quét mắt nhìn đống quần áo xốc xếch trên ghế sôpha, nghĩ đến mình giấu mấy bộ đồ của mình ở trong nhà Lâm Tri Hiểu từ lúc nào.

Không biết chị dâu còn chìa khóa nhà này hay không.

Lâm Tri Hiểu thay xong quần áo đi ra, phát hiện Thích Thịnh Thiên vẫn còn ngồi cạnh bàn ăn, trong tay cầm ly sữa, bộ dáng cậu ấm tao nhã.

Cô nhàn nhạt quét mắt nhìn anh một cái, trực tiếp đi tới cửa, thay giày đi ra ngoài.

“Hiểu Hiểu......”

Cô quả thật cứ như mà đi rồi!

Nghe tiếng ô tô ùn ùn ở bên ngoài, Thích Thịnh Thiên bỗng nhiên đứng dậy, người phụ nữ này không thể đối xử tốt với anh sao?

Tối hôm qua anh còn đang sốt cao, hôm nay cứ như vậy để mặc anh không quan tâm sao?

Chẳng lẽ anh phải bệnh suốt?

Cả chặng đường Thích Thịnh Thiên phóng nhanh, cuối cùng cơ hồ là tới Cảnh thị cùng lúc với Lâm Tri Hiểu, nhìn ra được sáng hôm nay Lâm Tri Hiểu cũng lái xe rất nhanh.

Lâm Tri Hiểu im lặng nhìn Thích Thịnh Thiên đang bước vào trong thang máy chung với cô, nàng nhàm chán đâm đâm ngón tay mình lên vách tường thang máy.

Thích thịnh Thiên quả thật hết thuốc cứu rồi!

Anh ta nên đi thang máy chuyên dụng, chí ít trước kia anh ta chính là như thế.

Chuyện của vị hôn thê không giải quyết xong, sao cô có thể ở cùng anh ta chứ!

Cảm giác người bên cạnh bỗng nhiên tới gần cô một chút, cô bất thình lình run một cái, sau đó ngồi xổm xuống.

Thích Thịnh Thiên dồn đối phương vào tường không thành.

Tròng mắt của anh nhìn Lâm Tri Hiểu đang ngồi xổm dưới đất, “em làm gì vậy?”

“Tránh anh.”

Rõ ràng như vậy còn phải hỏi sao?

“Đứng dậy!” Anh híp mắt nhìn cô, không dễ gì có thể ở riêng với nhau, sao có thể để cô chạy thoát chứ!

Vào trong công ty, mỗi lần cô lấy cớ đều là công việc của anh Hạo giao chưa làm xong, đến lúc đó ngay cả một chút xíu phúc lợi cũng không có.

“Tôi không đứng!” Cô cứ như vậy ngồi xổm, mắt không nhìn anh nữa.

Nhìn ra được anh đang tức giận, anh ta có tư cách gì giận chứ?

Người phải tức giận đáng ra là cô mới đúng, vô duyên vô cớ bị anh ngủ một lần, đã dính vào luôn!

Lúc Thích Thịnh Thiên đang muốn ngồi xổm xuống, cửa thang máy mở, Lâm Tri Hiểu cúi người xông ra ngoài, đứng lên chạy.

Cô phải qua chỗ Nhiễm Nhiễm tránh một lát!

Hôm nay cô đã trễ một chút xíu, Nhiễm Nhiễm nên tới rồi chứ.

Cô vọt vào phòng của Bùi Nhiễm Nhiễm, phát hiện trên chỗ ngồi không có bất kỳ ai.

Cô lập tức quay người ra ngoài, trước mặt liền thấy Thích Thịnh Thiên đang đi từ từ, cô cười cười, “Thích tổng, tôi có việc quan trọng phải tìm Cảnh tổng!”

“Ừm.” Thích Thịnh Thiên nhàn nhạt trả lời, liếc mắt nhìn văn phòng của Bùi Nhiễm Nhiễm.

Bùi Nhiễm Nhiễm còn chưa tới, chắc là anh Hạo cũng không ở đây.

Lâm Tri Hiểu kinh ngạc khi Thích Thịnh Thiên không nói gì khác, nhưng cô không kịp nghĩ nhiều liền phóng về phòng làm việc của mình, cầm văn kiện cần ký tên đi đến phòng của Cảnh Thần Hạo.

Thế nhưng bên trong không có ai trả lời, cô hỏi Ứng Ngữ mới biết được, boss lớn hôm nay căn bản không có đến.

Cô chết chắc rồi!

Lúc cô do dự đứng ngoài phòng làm việc, đã nhìn thấy hai tay Thích Thịnh Thiên đút vào túi quần, tựa ở vách tường đối diện, nhàn nhã giống như là đang xem kịch vậy.

“Thích tổng, tâm trạng anh tốt vậy!” Một tay cô ôm văn kiện, lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Bùi Nhiễm Nhiễm hỏi thử cô ấy khi nào trở về.

Cô mở điện thoại ra mới nhìn rõ tin nhắn mà Thích Thịnh Thiên tối hôm qua gửi.

Cô đi vào thấy Trần Nhan dựa vào người anh, người cũng đã đuổi theo tới đây rồi, còn gửi tin nhắn gì!

Cô mở mắt nhìn đoạn tin trên đó, cả khuôn mặt đều tái mét! ------------Nhóm dịch Boss – App iNovel--------------

Văn kiện trong tay nếu như không phải của Cảnh Thần Hạo, thật hận không thể đập vào mặt anh ta.

Thích Thịnh Thiên vừa nãy còn đang cười, nhưng thấy Lâm Tri Hiểu bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, hoài nghi đi đến bên cạnh cô.

“Em đang nhìn cái gì? Xảy ra chuyện gì vậy?” Sắc mặt cô bỗng nhiên trở nên không tốt, rõ ràng là hiệu quả sau khi xem điện thoại.

“Tôi đang xem tin mà tối qua anh gửi cho tôi, Thích tổng bản lĩnh trước mặt một dao sau lưng một dao của anh thật sự là xuất thần nhập hóa!” Lâm Tri Hiểu nắm chặt điện thoại, xoay người rời đi.

Thích thịnh Thiên vô tội nhìn cô, sờ sờ điện thoại của mình, không có ở đây a!

Điện thoại di động của anh đâu rồi?

Anh lại không có để ý tới!

Tối hôm qua toàn bộ tâm trí đều đặt trên người cô ấy, hoàn toàn không nhớ tới cái điện thoại.

Có chuyện gì không phải thì ở trước mặt mà nói rõ, cần chi dùng di động!

“Lâm Tri Hiểu! Em đứng lại!” Anh đuổi theo.

“Điện thoại của anh mất rồi, mặc kệ em nhận được tin gì, đều không phải do anh gửi!”

Cửa phòng làm việc trước mặt Thích Thịnh Thiên bị đóng mạnh một cái, hai người cách nhau một cánh cửa.

“Lâm Tri Hiểu, điện thoại của anh mất thật đó!”

“Em mở cửa ra!”

“Lâm Tri Hiểu, em nhận được tin gì vậy?”

Đáng chết, nhất định là Trần Nhan!

Cô ta đây là sao!

Lại lấy đi điện thoại của anh!

Lâm Tri Hiểu mặc cho anh ở bên ngoài gõ cửa cũng không trả lời, cô mới không muốn mở cửa cho anh ta đâu!

Thế nhưng tại sao cô phải tức giận chứ!

Giận làm gì?

Bọn họ vốn chỉ là tình một đêm mà thôi, vốn không có tình cảm, cho dù là không có Trần Nhan, bọn họ cũng sẽ không thể nào đâu nhỉ?

Cô có chút chán nản ngồi tại chỗ, nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, nơi này là Cảnh thị, anh ta sẽ không xúc động như vậy chứ?

Đầu nặng nề nằm lên mặt bàn, đột nhiên cảm thấy trái tim rất mệt mỏi!

Quả nhiên có những người không thích hợp nói chuyện yêu thương, ví như cô!

Cô còn chưa yêu nữa!

Cô nhất định là gặp phải người không đúng, nếu như không phải Thích Thịnh Thiên, có lẽ cô sẽ không phải như thế này!

Ừm, nhân phẩm của Thích Thịnh Thiên quá cặn bã rồi!

“Bành!”

Bỗng nhiên như có một trận gió thổi qua vậy, Lâm Tri Hiểu cả kinh lập tức nghiêng đầu, đã nhìn thấy cửa phòng làm việc bị đập ngã trên sàn nhà một cách quang vinh, Thích Thịnh Thiên vô cùng tức giận đi từ bên ngoài vào.

“Anh phá của công!”

“Anh sẽ bồi thường! Nhưngem phải nói cho anh biết trước em đã nhận được tin gì?” Anh dám chắc điện thoại nhất định là bị Trần Nhan lấy đi rồi.

Vả lại cho dù bây giờ anh đi tìm cô ta, có lẽ nội dung của tin đó đã bị cô ta xóa mất rồi, anh sẽ không bận tâm đến uy nghĩ của Trần Nhan, cho nên hiện giờ anh chỉ muốn biết cô đã nhận được tin gì.

Bộ mặt của cô rõ ràng là có chút buồn.

“Em nhận được tin gì liên quan gì đến anh, Thích tổng, có phải anh quá tự luyến hay không? Tôi cũng đâu phải chỉ có một người bạn là anh, chẳng lẽ tôi cũng chỉ có thể bởi vì chuyện của anh không vui sao? Anh yên tâm!Đợi lúc anh kết hôn, tôi nhất định mang theo nụ cười đi tham gia!” Cô vừa rồi đã xóa tin đó đi rồi, cô không muốn thấy lần nữa.

“Thế nhưng vừa nãy sau khi em xem xong tin đó rõ ràng đã nhìn anh hai lần, nếu như không phải là bởi vì anh, em nhìn anh làm gì?” Thích Thịnh Thiên cúi đầu nhìn cô, mang theo hơi thở lạnh thấu xương tới gần khuôn mặt nhỏ của cô.

“Tôi nhìn anh vì anh đẹp trai a! Không được nhìn sao?” Cô cười cười, ngã người ra sau.

“Có thể nhìn, vậy anh ở ngay chỗ này, em từ từ nhìn cho đủ, nếu như nhìn không đủ, anh cưới em về nhà, mỗi ngày nhìn thế nào?”

“Ha ha! Tôi không có hứng thú với hai vợ một chồng, Thích tổng anh tự mình từ từ mà chơi đi!” Cô cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu nhìn màn hình máy vi tính, đừng có mà ở chỗ này quấy rầy công việc của tôi, được chứ?”

“Ai nói anh muốn cưới hai người phụ nữ, chỉ cưới em, chỉ có em!” Có phải cô bị đần không!

“Anh cưới tôi thì tôi phải gả à! Vậy tôi sẽ rất không có mặt mũi! Cái gì cũng không nghĩ mà muốn tôi gả! Tôi rẻ tiền vậy sao?” Cô mới không gả, không gả!

- -----------Nhóm dịch Boss – App iNovel--------------
Bình Luận (0)
Comment