Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 438

Rốt cục là ai lại dây vào anh ta rồi?

Bình thường trông anh ta luôn cười cợt.

“ Sao thế?” Bùi Nhiễm Nhiễm quan tâm.

“ Chị dâu, Hạo ca, hai người đừng cản em, em phải đi chém người đây!” Anh ta phải đi chém Trần Nhan, không ngờ cô ta lấy điện thoại của anh để nhắn cho Tri Hiểu tin nhắn như vậy.

Giờ thì anh có giải thích thế nào cũng khó!

Tình hình thực tế là dù thế nào Lâm Tri Hiểu cũng không nghe anh giải thích!

Anh sắp điên mất thôi!

Sao anh lại gặp phải người phụ nữ như Trần Nhan kia chứ, đúng là khắc tinh của anh!

Trước khi gặp phải cô ta, hình như anh và Lâm Tri Hiểu cũng không có tiến triển gì nhưng cũng không đến nỗi như bây giờ!

Cảnh Thần Hạo càng lạnh băng hơn, anh ôm Bùi Nhiễm Nhiễm dẹp một hướng đi rồi lạnh lùng nói, “ Làm cho sạch sẽ.”

“......”

Bùi Nhiễm Nhiễm ngỡ như nghe lầm, quả nhiên cô không thể kỳ vọng......

“ Chị dâu, hay là chị cứ ngăn em lại đi!” Thích Thịnh Thiên như chôn chân tại chỗ, cúi đầu nhìn cô, “ Chị dâu, chị tốt nhất rồi! Chị nghĩ cách giúp em với!”

Khi cô đang định hỏi có chuyện gì thì Thích Thịnh Thiên lại lắc đầu.

“ Không được, tự chị cũng không bình tĩnh được, khó mà nhờ chị! Cứ để em đi chém cô ta!” Thích Thịnh Thiên nói rồi rời đi trước mắt hai người.

Bùi Nhiễm Nhiễm ngây ra đó một hồi, đôi mắt xinh đẹp nhìn sang Cảnh Thần Hạo, “ Thôi rồi, hình tượng của em!”

“ Hình tượng vẫn rất đẹp.” Đại boss ôm lấy cô bước vào trong.

“ Anh không đi xem Thích Thịnh Thiên thật sao?”

“ Cậu ấy tự biết.”

“ Nhưng cậu ấy trông thật sự giận dữ, em đi hỏi Lâm Tri Hiểu xem sao, anh có việc cứ đi bận đi!”

Đại boss còn chưa đi đến cửa văn phòng, người đẹp trong tay đã vội biến mất!

Anh đứng đó nhìn cô bước vào văn phòng của Lâm Tri Hiểu rồi mới rời đi.

Xem ra phải nhanh chóng cho hai người này thành đôi mới được, như vậy sẽ không còn ai cướp được vợ anh khỏi anh nữa!

Khi Bùi Nhiễm Nhiễm bước vào văn phòng của Lâm Tri Hiểu, cô nhìn cánh cửa vỡ tanh bành trên đất, liền nhẹ nhàng bước vòng qua, Lâm Tri Hiểu đang ngồi thẫn thờ trên ghế, đôi mắt vô hồn nhìn màn hình máy tính, con ngươi đỏ hằn, hình như vừa khóc xong.

Cô bước đến bên Lâm Tri Hiểu, cô ôm lấy thân hình cô bạn mình, “ Tri Hiểu.”

“ Nhiễm Nhiễm, hu hu......”

Lâm Tri Hiểu vòng đôi tay ôm lấy cô bạn thân, đột nhiên khóc nấc, cô cảm thấy tủi thân, ấm ức!

“ Khóc đi khóc đi! Khóc được ra là tốt rồi.” Cô không hỏi nữa thì tốt hơn, Tri Hiểu đã buồn như vậy rồi chắc cũng không muốn nói nữa.

“ Hu hu hu......”

Bùi Nhiễm Nhiễm vừa nói vậy, cô càng khóc lớn hơn nữa, khi nãy nước mắt chỉ ngấn trên mi nhưng giờ dường như có được một điểm tựa, những giọt lệ rơi lã chã.

“ Thích Thịnh Thiên không phải đàn ông!” Cả người Lâm Tri Hiểu vùi vào vòng tay cô, nước mắt không ngừng rơi.

“ Ừm, cậu ta không phải đàn ông.” Bùi Nhiễm Nhiễm tựa theo.

“ Anh ta là đồ tồi, đồ xấu xa cặn bã!”

“ Cậu ta đúng là đồ xấu xa, dám bắt nạt Tri Hiểu nhà mình, chúng ta cát xít cậu ta, không chơi với nữa.” Bùi Nhiễm Nhiễm thương cô bạn, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Chắc là có liên quan đến Trần Nhan, nhưng không phải cô ta nói không thích Thích Thịnh Thiên hay sao?

Cô muốn hàn gắn, muốn kích thích mối quan hệ này nhưng rốt cục nên dùng cách nào đây?

Không ngờ lại trở thành như thế này?

Thích Thịnh Thiên sắp đi giết người đến nơi rồi.

Không phải anh ta sẽ đi giết Trần Nhan thật chứ?

Đột nhiên cô nhận thấy vấn đề này khá nghiêm trọng, có nên hỏi Cảnh Thần Hạo cách xử lý?

Thích Thịnh Thiên sẽ có chừng mực chứ?

Khi nãy nhìn anh ta có vẻ nổi cơn thịnh nộ, khó mà đoán trước.

“ Hu hu hu......”

“ Mình có dây vào ai đâu kia chứ! Sao anh ta lại đối xử với mình như vậy!”

“ Qúa đáng quá rồi, cả đời này mình sẽ không đếm xỉa đến anh ta nữa!”

Giọng của Lâm Tri Hiểu xụt xịt vang lên, cô rất muốn hỏi một câu, rốt cục Trần Nhan đã làm chuyện kinh thiên động địa gì!

Lâm Tri Hiểu ôm lấy Bùi Nhiễm Nhiễm khóc 10 phút liền, khi trên váy cô ướt đẫm nước mắt, Lâm Tri Hiểu mới chịu buông cô ra.

Tri Hiểu định lấy giấy lau váy cho cô nhưng bị Bùi Nhiễm Nhiễm giành lấy, lau nước mắt cho cô.

“ Ngoan nào, không khóc nữa, anh ta là đồ xấu xa thì mình không chơi với anh ta nữa, Hiểu Hiểu của chúng ta xinh đẹp ngần này chắc chắn hợp với người xuất sắc hơn anh ta.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng thấm nước mắt cho cô, “ Nhưng, giữa hai người có phải có hiểu lầm gì không?”

Nếu Trần Nhan đứng giữa thọc gậy bánh xe, chắc sẽ có sự hiểu lầm ở đây?

“ Nhiễm Nhiễm, chuyện của anh ta không liên can gì dến tớ, cho dù có là hiểu lầm tớ cũng không muốn nhắc đến nữa, tốt nhất là đừng có mà đến tìm tớ nữa!” Cơ thể của cô nấc nghẹn lên, khi nãy mới cãi nhau với Thích Thịnh Thiên.

Cũng không phải cãi nhau to, chỉ là do anh ta nói không muốn nghe gì cả.

“ Nhưng hai người ở trong một công ty, chắc chắn sẽ phải gặp mặt thường xuyên, hơn nữa với tính cách của Thích Thịnh Thiên......” Nhất định anh ta sẽ nghĩ cách đụng mặt cô và giải thích.

“ Vấn đề này......” Lâm Tri Hiểu bĩu bĩu môi, ấm ức nhìn cô, “ Có thể bảo đại boss điều tớ đi chỗ khác làm việc không? Không thì điều Thích tổng đi cũng được?”

“ Cách này chỉ giải quyết được mọi chuyện trong tạm thời thôi, không về lâu về dài được, hay nghĩ xem còn cách khác không, nhỡ đâu chỉ là hiểu lầm thì sao!” Cô thật lòng thấy hai người khá hợp nhau.

Chỉ không hiểu sao bao nhiêu lâu như vậy hai người lại không phát hiện ra tình cảm thôi, giờ thì đúng không cháy thì thôi, đã cháy là sáng rực luôn.

“ Sao lại hiểu lầm được, tự anh ta dùng điện thoại nhắn cho mình, nói anh ta đã có con với người ta nên phải kết hôn!”

Lâm Tri Hiểu giờ nhớ lại khi nãy Thích Thịnh Thiên nói, đến một sợi tóc của Trần Nhan anh ta còn chưa đụng vào khiến cô phát buồn nôn.

Lẽ nào tối qua cô nhìn thấy Trần Nhan dính vào người anh cũng là nhìn lầm?

Đó không phải ảo ảnh, mà là sự thật!

“ Thích Thịnh Thiên dùng điện thoại của mình nhắn cho cậu rằng đã có con nên sắp kết hôn?” Lượng thông tin hơi lớn.

Vậy Thích Thịnh Thiên chuẩn bị đi giết mẹ hay giết con đây?

“ Chính thế đấy, hơn nữa anh ta còn lừa mình rằng gì là điện thoại mất rồi, không phải anh ta nhắn cho mình.” Lâm Tri Hiểu lắc lắc đầu, “ Lời nói đàn ông mà đáng tin, lợn nái cũng trèo được cây!”

“ Vạn nhất điện thoại của cậu ấy mất thật thì sao?” Cuối cùng Bùi Nhiễm Nhễm cũng hiểu, chắc chắn là do Trần Nhan làm.

Nhưng vừa bắt đầu mà cô ta đã làm một vố to như vậy có hay không đây?

Vạn nhất sự hiểu lầm này không được làm sáng tỏ, Thích Thịnh Thiên và Lâm Tri Hiểu không phải càng ngày sẽ càng khó đến với nhau?

“ Giờ thì lợn nái xem chừng có thể lên cây được rồi đấy.” Chỉ cần treo nó lên là được.

“ Nhiễm Nhiễm, sao cậu lại thay đổi rồi?” Khi nãy còn mắng Thích Thịnh Thiên giùm cô giờ lại nói hộ cho anh ta.

“ Khi nãy trạng thái của cậu hơi kích động nên mới vậy, giờ cậu bình tĩnh hơn rồi, mình mới nói chuyện lý lẽ được chứ.” Bùi Nhiễm Nhiễm rút thêm một tờ giấy lau nước mắt cho cô, “ Tớ chỉ hỏi một câu thôi.”

“ Hỏi gì?” Lâm Tri Hiểu mở to đôi mắt ướt của mình, mím môi nhìn cô.

“ Cậu có thích Thích Thịnh Thiên không?”

Nếu thích, có chuyện gì cũng có thể nói rõ với nhau được, nếu không thích, cứ làm khổ nhau thế này cũng không phải cách.

“ Tớ......”

Lâm Tri Hiểu không rõ bản thân có thích anh ta hay không nhưng cũng không phủ nhận điều này, khi biết được anh có vị hôn thê, lại còn có con rồi mới định kết hôn, cô đã thật sự tức giận!

“ Nhiễm Nhiễm, anh ta vừa có hôn thê, vừa kiếm tớ chơi bời, đúng là quá thể quá đáng, đồ cặn bã, tớ không thể thích anh ta được!” Cô gật đầu khá chắc chắn, không thể thích được!

Nghe lời nói của cô, xem ra là thích.
Bình Luận (0)
Comment