Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 465

Cô có thể cảm nhận được trong lòng anh quan tâm cô đến cỡ nào, yêu cô yêu đến tận xương tủy nên mới nhẫn nhịn.

Nhưng cảm xúc không vui của anh vẫn luôn tích góp từng tí một, cuối cùng đã ở bên ngoài bộc phát ra.

Mà không phải ở trước mặt cô, ở trước mặt cô có lẽ sẽ không như vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt làm mờ đôi mắt của cô, bị che mờ bởi lớp sương, dần dần ngủ thiếp đi.

Lúc tia nắng buổi sáng đầu tiên chiếu vào phòng, người nằm trên giường cử động thân dưới một cái, cảm giác đau nhức trên người khiến anh nhíu mày lại.

Trí nhớ của anh còn dừng lại trong quán rượu, anh nhớ mang máng sau khi Thích Thịnh Thiên mang Đường Sóc đang nôn mửa đi về, anh cũng đứng dậy đi về, mới vừa đi ra quán bar liền đụng phải một người, có mùi nước hoa nhàn nhạt.

Hôm qua anh quả thật rất say, mơ hồ nhớ lại được người ta đỡ ra quán bar.

Anh từ từ mở mắt, đã nhìn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm nằm sấp ở bên cạnh giường, mà chỗ của anh đang ở lại là khách sạn Nặc Thiên, tại sao anh lại ở đây?

Nhiễm Nhiễm tại sao lại ở đây?

“xít......”

Trên người tại sao lại đau nhức như thế!

Âm thanh rất nhỏ của anh làm cho Bùi Nhiễm Nhiễm vốn không ngủ được nhiêu lập tức tỉnh giấc.

“Anh cảm giác sao rồi? Có đỡ hơn chưa?” Cô đứng dậy lo lắng nhìn anh.

Cảnh Thần Hạo đâu còn tâm trạng lo cho mình, trong mắt đều là cô, ngồi dậy nắm tay cô đưa tới trước mặt mình, nhìn những tơ máu hơi đỏ trong mắt cô, mí mắt hơi sưng, hiển nhiên là khóc qua.

“Nhiễm Nhiễm, em không nghe lời, tại sao ngủ ở đó, giường rộng thế này em không thể ngủ sao?” Ngữ khí anh nghiêm túc, âm lượng lên cao.

Anh muốn mỗi ngày tỉnh lại đều có thể trông thấy cô, nhưng không phải trông thấy cô ngủ ở bên cạnh giường, mà là ngủ ở bên cạnh anh.

“Nghe giọng của anh, xem ra chắc anh đở hơn nhiều rồi, xem anh sau này còn làm mấy chuyện trẻ con này không!” Bùi Nhiễm Nhiễm bị anh kéo cổ tay, người cô cũng bị kéo tới gần anh.

Đôi mắt đang nhìn mặt anh chậm rãi di chuyển xuống, nhìn vết thương đã kết vảy trên ngực anh, vô cùng đau lòng.

Anh ấy đã làm cái gì?

Đôi mắt đen của Cảnh Thần Hạo hiện lên một tia nghi hoặc, theo tầm nhìn của cô mà nhìn lên người mình, cư nhiên lại có bốn năm vết thương đã kết vảy, chuyện này là sao?

Nghe ý của Nhiễm Nhiễm, là do anh làm?

Anh uống say rồi, ra khỏi quán bar, sau đó...... Tự mình vạch mấy vết lên người mình?

Hơn nửa chính mình cũng có thể cảm nhận được, không chỉ là ngực, phía sau lưng cũng có, thậm chí còn nhiều hơn mặt trước.

“Nhiễm Nhiễm, anh......” ----------Nhóm dịch Boss – App iNovel----------

“Không cần giải thích, em đều hiểu, sau này đừng làm thế nữa.” Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô nở nụ cười nhàn nhạt, “tối hôm qua không có ăn cơm, nhất định đói bụng rồi, anh muốn ăn cái gì?”

“Nhiễm Nhiễm, em nên nghỉ ngơi, anh chăm sóc em.” Bây giờ tại sao lại biến thành cô chăm sóc cho anh rồi?

“Lên giường ngủ thêm một lát đi.” Vừa nãy cô ấy ngủ kiểu đó nhất định không thoải mái, vẫn là ngủ trên giường thế này tốt hơn.

Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn chọn lên giường, nằm bên cạnh anh, nhưng cả người đểu bị anh kéo vào trong lồng ngực của anh.

“Không muốn, trên người anh có vết thương.” Anh ấy ngay cả vết thương của mình cũng mặc kệ sao?

“Không đau.” Có cô nằm bên cạnh, sao có thể đau chứ.

Vả lại vết thương nhỏ này đối với anh mà nói không tính là gì.

“Không đau mới là lạ, anh ôm em thế này, em cũng không dám nằm ở trên người anh.” Đầu của cô đều là cố chống lấy, không dám đặt ở trên người anh.

“Nhiễm Nhiễm, em dùng sức dựa vào cũng không có sao.” Trong long Cảnh Thần Hạo cảm động, Nhiễm Nhiễm đang đau lòng cho anh.

Thế nhưng anh thật sự không nhớ rõ mình có tự ngược đãi mình, hơn nữa còn trong phòng này, tối hôm qua xảy ra chuyện gì?

“Em không muốn!”

Boss lớn bất đắc dĩ, đau lòng cho cổ của vợ luôn cố chống đỡ lấy không được thoải mái, vẫn là chỉ có thể đặt cô lên giường, cái đầu nhỏ gối lên trên cánh tay của anh.

Bùi Nhiễm Nhiễm nằm trong long anh nhắm mắt lại, trên người anh còn có nhàn nhạt mùi rượu, nhưng chính là cảm thấy dựa vào anh rất dễ chịu, mùi thơm quen thuộc.

Cô thật tình rất muốn ngủ thiếp đi, thế nhưng cô phát hiện mình không ngủ được.

Bởi vì cô đói bụng.

Nếu như bị Cảnh Thần Hạo biết, tối hôm qua cô cái gì cũng không có ăn, đoán chừng sẽ bị mắng.

Nhưng bây giờ đúng thật thời gian còn rất sớm, trời lờ mờ sáng, bây giờ đã thấy đói bụng rồi, làm sao bây giờ?

Ngủ thôi ngủ thôi!

Ngủ thiếp đi rồi cái gì cũng không biết!

Ngủ thiếp đi thì không cảm thấy đói bụng nữa.

“Ùng ục ùng ục......”

Bụng của Bùi Nhiễm Nhiễm kêu lên trong căn phòng yên tĩnh.

Cảnh Thần Hạo lập tức nhìn cô, “Nhiễm Nhiễm, em muốn ăn cái gì?”

“Nguy hiểm thật, may là không hỏi cô tối hôm qua có ăn gì không.”

Trong lúc cô còn đang cảm thấy may mắn, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của anh, “tối hôm qua có phải em không có ăn gì không?”

Quả nhiên là sợ cái gì sẽ gặp cái đó!

“Em...... vốn đói nhanh mà!” Sức ăn mấy ngày nay của cô vốn nhiều hơn trước, hiện giờ đói bụng rất bình thường.

Cảnh Thần Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ đang nhắm mắt lại của cô, biết rõ cô đang nói dối, vẫn không đành lòng vạch trần cô.

Áp sát vào tai cô, thì thầm nói, “chú mèo ham ăn.”

“Em mới không phải, hơn nữa tối hôm qua anh cũng không có ăn cơm mà! Anh không đói bụng sao?” Anh ấy lại còn nói cô!

Chỉ là bụng của anh không chịu thua, không có kêu lên tiếng mà thôi.

“Quả nhiên là không có ăn.” Cảnh Thần Hạo thản nhiên nói.

Vừa rồi cô đã nói một chữ “cũng”.

Bùi Nhiễm Nhiễm chán nản, vừa rồi cô nghĩ sao thế?

Lại còn nói sai, quá kích động mà.

“Em đói rồi.” Cô thật sự đói rồi, đói đến không ngủ được.

“Chờ đi, em sẽ bưng tới cho em.”

Kỳ thật một bữa sáng mà thôi, một cú điện thoại là có thể lập tức đưa đến, nhưng Cảnh Thần Hạo vẫn canh cánh trong lòng chuyện tối hôm qua, cho nên muốn tạm thời tránh mặt một chút.

Cho nên anh xuống giường, trực tiếp đến trước tủ quần áo lấy một bộ quần áo sạch sẽ để thay, và ra khỏi phòng.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn bóng lưng rời đi của anh, bụng phối hợp theo kêu một tiếng, thật sự không hiểu nổi bụng của mình a!

Cảnh Thần Hạo ra khỏi phòng chưa được hai bước, cừa phòng kế bên liền mở ra.

Dáng vẻ không có ngủ của Thích Thịnh Thiên, nhìn thấy Cảnh Thần Hạo, liền kéo anh vào phòng.

“Buông ra.” Cảnh Thần Hạo lạnh lùng nói.

Thích Thịnh Thiên lập tức buông lỏng tay, “anh Hạo, bây giờ anh bảo em buông ra, tối hôm qua nếu như không phải em, em dám chắc, chị dâu bây giờ đã ly hôn với anh rồi!”

“Đầu Cảnh Thần Hạo oanh một cái, chau mày, “là sao?”

Nghe giọng nói trầm thấp của anh, Thích Thịnh Thiên bỗng nhiên vỗ đầu một cái, tối hôm qua cả đêm không có ngủ, sau khi điều tra được người phụ nữ tối hôm qua là ai, liền đứng dựa ở cửa ra vào, nghĩ đến nếu như Cảnh Thần Hạo ra trước, thì đem chuyện hoang đường mà anh ấy làm nói cho anh ấy biết.

Kết quả anh ấy quả thật đã đi ra trước.

“Anh Hạo, anh không hề nghi ngờ gì về vết thương trên người anh sao?” Không ngờ anh ấy còn có thể bình tĩnh như vậy, gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

“Tối hôm qua, xảy ra chuyện gì?” Anh thật sự một chút ấn tượng cũng không có.

Thích Thịnh Thiên nhìn anh đã ăn mặc chỉnh tề, “vết thương trên người anh là do em rạch đó, những vết đỏ đó cũng là do em xoa cho anh đó.”

Cảnh Thần Hạo quen Thích Thịnh Thiên nhiều năm rồi, đương nhiên biết cậu ta sẽ không vô duyên vô cớ làm những chuyện đó.

Sắc mặt lạnh lùng trở nên nặng nề hơn, trực giác mách bảo đã có chuyện không hay xảy ra.

“Anh Hạo, thật đáng tiếc khi nói cho anh biết, anh ngoaị tình rồi.” Thích Thịnh Thiên nói xong vội vàng lui lại hai bước, quả nhiên đã nhìn thấy không khí lạnh lẽo toát ra từ trên người anh, nhìn chằm chằm anh với ánh mắt lạnh lẽo.

Thích Thịnh Thiên có loại cảm giác da đầu tê dại, nhưng người ngoại tình không phải mình a!

Anh vội nói, “người phụ nữ đó tên Diệp Mộ Yên, trong ngành giải trí, khá là nổi tiếng, nhưng bị Ứng Giác Nguyệt chèn ép, là người luôn đứng thứ hai, thuộc công ty của Đường Sóc, còn là xử nử!” Em đã điều tra qua lịch trình của cô ta, tối hôm qua bay ra nước ngoài quay quảng cáo rồi.”
Bình Luận (0)
Comment