Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 472

“Em biết thì tốt, anh đây là đang cứu em, sau này ngoan ngoãn nghe lời anh, biết không? Đảm bảo em sẽ không sai đâu, một đường lên chức tăng lương, gả cho tổng giám đốc!”

Lâm Tri Hiểu nhìn dáng vẻ đột nhiên mặt mày hớn hở của anh, “đi thôi đi thôi! Chúng ta đi ra nào!”

Hai người cùng nhau lập tức, Lâm Tri Hiểu vốn còn đang suy nghĩ, nếu như Nhiễm Nhiễm hỏi cô thăm dò cái gì, cô nói chuyện kết hôn là được rồi.

Thế nhưng không có nghĩ tới là, Nhiễm Nhiễm lại không hỏi.

Thế nhưng bữa cơm này ăn có chút buồn, boss lớn lạnh lùng chỉ khi nhìn Nhiễm Nhiễm mới có nửa phần dịu dàng.

Đàn ông quả nhiên là ở trước mặt người phụ nữ mình thích, mới là dịu dàng như nước a!

Trước mặt nhân viên bọn họ, chính là bộ mặt lãnh khốc khó gần.

Đau long cho mình, đau lòng cho nhân viên ở Cảnh thị.

Sau bữa ăn, Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn muốn cùng về công ty, nhưng bị vô tình đưa về nhà nghỉ ngơi.

Chớp mắt đã qua nửa tháng.

Bùi Nhiễm Nhiễm đã sớm hồi phục sức sống tràn đầy, chỉ thiếu Cảnh Thần Hạo gật đầu một cái là cô có thể đến công ty làm việc rồi!

Cảnh Thần Hạo tan ca về đến nhà, cơ thể mềm mại liền nhào lên người anh, “ông xã, ngày mai em có thể đi làm không?”

Nhiệt tình như vậy anh rất mong đợi, thế nhưng không ngờ mở miệng ra là nói chuyện đi làm.

“Ông xã, không đi làm nữa, em muốn......”

Người cô bỗng nhiên bị bế lên, trợn to mắt nhìn anh, “anh muốn làm gì?”

Cảnh Thần Hạo ôm cô nhanh chân đi lên lầu, “bà xã, vừa rồi em nói là em muốn, đương nhiên là...... thỏa mãn em.”

“Rõ ràng em nói là em sắp mốc rồi.” Cũng không phải ý mà anh mới nói.

Nhưng ngẫm lại, cách ngày cô sảy thai đã qua bốn mươi ngày rồi, bác sĩ đã nói tốt nhất nghỉ ngơi từ 30 ngày đến 40 ngày, anh vẫn luôn nhịn tới giờ.

Cộng thêm thời gian mang thai trước đó, bọn họ đích thật đã rất lâu không có quan hệ qua......

Khuôn mặt nhỏ của cô bỗng có chút phiếm hồng, trong lòng có chút căng thẳng, tay nhỏ níu áo sơ mi của anh, không biết phải nói gì.

Theo lý mà nói, hiện giờ cô đã không có cớ gì để từ chối nữa.

Thế nhưng......

Giờ vẫn còn là giữa ban ngày a!

“Không thể để sau cơm tối rồi tính sao?” Cô nhỏ giọng nói.

“Không thể.”

Xem như cô cái gì cũng chưa hỏi vậy!

Cơ thể bị đặt lên giường, bàn tay nhỏ của cô vẫn nắm lấy áo sơ mi của anh, chậm rãi thả ra và nhìn nếp gấp phía trên áo của anh, “vậy anh đồng ý cho em ngày mai đi làm trước đã! Nếu không em không cho ngủ!”

Đã nhàn lâu như vậy rồi, thật sự không thể tiếp tục ở trong nhà nữa, bản thiết kế đã vẽ đến không còn linh cảm gì nữa.

“Nhiễm Nhiễm......”

Theo tiếng nói trầm thấp dụ hoặc của anh, thân hình cao lớn của anh đã đặt ở trên người cô, nhìn thẳng vào cặp mắt đen nhánh, tràn ngập dục vọng của anh, “em thật sự rất muốn đi làm!”

Cảnh Thần Hạo cởi quần áo trên người cô ra, ngữ khí mập mờ nói, “ngày mai khiến em không thể xuống giường.”

Có muốn thế này không?

Bỗng nhiên cô có chút thiếu tự tin!

“Ông xã, xin kiềm chế......”

Nhịn lâu như vậy, cô quả thật có thể ngày mai không thể xuống giường a!

“Nhiễm Nhiễm, em tính xem, anh nhịn bao lâu rồi, tiếp tục nhịn nữa, anh sẽ nhịn hỏng mất.” Cái cảm giác dày vò vào mỗi buổi tối khi ôm cô ấy ngủ, làm sao cô ấy hiểu chứ.

Hằng đêm dục vọng đều đang thiêu đốt, thế nhưng không thể chạm vào cô, đều yên lặng chịu đựng.

Cảm giác nóng bức xuất phát từ trên người làm cho toàn thân cô run rẩy, “ừm...... Chí ít đừng khiến em không thể xuống được không? Mới vừa hồi phục, anh muốn em vào bệnh viện nữa sao?

“Đương nhiên sẽ không, anh cố gắng.”

Rõ ràng đã là người rất quen thuộc, mỗi đêm đều ngủ ở bên cạnh, thế nhưng qua lâu như vậy, cô thật tình có chút khẩn trương nho nhỏ.

Trong nụ hôn nóng bỏng, quần áo trên người hai người bất tri bất giác đã thoát ra hoàn toàn, trần truồng quấn lấy nhau.

Cảm nhận được cái nóng rực trên người anh, nhiệt độ nóng hổi, nội tâm cô cũng bắt đầu không tự chủ được nhảy loạn, xem như là vợ chồng già rồi nhỉ?

Thế mà lại thẹn thùng!

Giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai cô, “Nhiễm Nhiễm, được chứ?”

Thật muốn trả lời một câu không thể, nhưng khuôn mặt nhỏ đỏ ửng của cô vẫn gật một cái, nhỏ giọng trả lời, “ừm......”

Vành tai cô truyền đến xúc cảm ấm nóng ẩm ướt, hai chân tách ra một cách tự nhiên, cả người mềm mại tứ chi bất lực.

Một tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, ai dám gọi điện thoại lúc này!

Không muốn sống nữa!

Trong lúc nhất thời hai người đều thả chậm lại, quần tây của Cảnh Thần Hạo nằm trên mặt đất, chuông điện thoại không ngừng vang lên.

Tên đã ở trên dây, không bắn không được!

Bây giờ chuyện gì cũng không bằng việc ăn thịt quan trọng!

Thế là, anh dự định tiếp tục!

Bùi Nhiễm Nhiễm bỗng nhiên đóng chặt hai chân, hai con ngươi mê mẩn nhìn chằm chằm anh, “bắt máy đi, hẳn là có chuyện quan trọng.”

Mặc dù hiện giờ cô cũng cảm thấy rất khó chịu, màn dạo đầu đã rất đủ rồi, thế nhưng trong lúc mấu chốt lại bởi vì một cú điện thoại mà bị gián đoạn.

Boss lớn đè ở trên người cô không hề cử động, cố gắng muốn tách chân cô ra, không muốn nghe!

“Đi xem đại một chút là tên nào không biết điều, em chuẩn bị gọt tên đó!” Cô đều đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng lại là cục diện như vậy.

Hai người nằm ở trên giường bất động, chuông điện thoại ngừng lại.

“Nhiễm Nhiễm, chúng ta tiếp tục.” Anh thật tình không muốn nghe!

Vất vả lắm có thể ăn thịt, bây giờ trướng đến khó chịu, trướng đến đau.

Cô ngậm miệng, nhàn nhạt trả lời.

Đợi lát nữa mới xem coi là ai cũng như nhau thôi.

Cô vừa tách ra một chút xíu, chuông điện thoại lại vang lên!

Cô lập tức khí nắm tay nhỏ đánh vào người anh, “đi bắt máy nhanh đi!”

“Nhiễm Nhiễm......” Hai con ngươi của boss lớn nhìn chằm chằm cô, trong lòng đều đang nói anh không muốn đi, chỉ muốn làm thịt em.

“Anh bắt máy nghe thử là chuyện gì, rồi chúng ta tiếp tục cũng như nhau thôi.” Chỉ là không còn bầu không khí vừa nãy, cái loại cảm giác mới mẻ sau khi xa nhau đã lâu bị tiếng chuông điện thoại đáng chết này làm mất đi.

Chuyện hôm nay nhắc nhở boss lớn, sau này khi ở cùng Nhiễm Nhiễm điện thoại của anh chỉ có thể để chế độ im lặng, có thể bắt máy nghe hay không đều coi duyên phận.

Đương nhiên với người khác anh đều không muốn có duyên phận, anh và Nhiễm Nhiễm có duyên phận như vậy đủ rồi.

Cảnh Thần Hạo ôm cô xê dịch đến mép giường, thật muốn bây giờ tiến vào trong cô, đều có thể nghe điện thoại, tiện cả đôi đường a!

Đưa tay lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên của Thích Thịnh Thiên, trong lòng anh bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn động tác của anh, chẳng lẽ là mình không thể nghe?

Cô bấm một cái cánh tay của anh, “anh đè em thế này rất nặng a! Tự mình ngoan ngoãn đứng dậy tránh xa một chút!”

“Nhiễm Nhiễm, anh nặng sao?”

“Nặng chết người rồi! Nhanh lên!” Cô không ngừng co người lại, nghe tiếng chuông điện thoại, rất chói tai.

Thân hình trần truồng của Cảnh Thần Hạo xuống giường, đi tới bên cửa sổ đã đóng chặt, mới bắt máy nghe, “chuyện gì?”

Thích Thịnh Thiên thấp giọng nói, “anh Hạo, Diệp Mộ Yên đó từ Hoành thị trở về rồi, phải làm thế nào đây?”

Nghe được cái tên đó, sắc mặt của Cảnh Thần Hạo trong nháy mắt liền đóng băng, lại quên mất người phụ nữ đó.

“Không cần phải để ý đến.”

Nếu như cô ta thật sự có thể giống như cô ta nói như vậy, cái gì cũng không cần anh lo, sau này cũng không cần dính dáng tới nhau, chưa chắc không phải một chuyện tốt.

Nếu như nhất định phải làm gì đó, ngược lại khiến người ta hoài nghi, nhất là Nhiễm Nhiễm.

Nếu như anh quả thật chạm qua người phụ nữ đó......
Bình Luận (0)
Comment