Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 48

Người Bùi Noãn đụng là Hòa Miêu, cô không có vấn đề gì, chỉ là sau khi thấy Bùi Nhiễm Nhiễm, sắc mặt từ từ biến đổi.

“Rất quen mắt.” Hòa Miêu thấp giọng nỉ non, kéo kính xuống nhìn kỹ Bùi Nhiễm Nhiễm, mày khẽ nhíu, “Hình như tôi từng gặp cô, đôi mắt này…”

Tim Bùi Nhiễm Nhiễm đập mạnh 1 cái, đeo kính treo ở trước ngực lên, đưa tay vỗ vai con gái, dịu dàng nói, “Noãn Noãn, đụng phải dì, nhanh xin lỗi dì.”

“Dì xinh đẹp xin lỗi, dì có bị đau ở đâu không?” Bùi Noãn ngoan ngoãn xin lỗi, hai tay không an phận níu đầm bị té dơ.

Sự chú ý của Hòa Miêu đặt hết lên Bùi Noãn, sau khi thấy Bùi Noãn, trong lòng lộ vẻ kinh ngạc, còn mang vẻ đố kỵ.

Tiểu mỹ nữ con lai, lúc nào cô mới có được?

Nghĩ đến đây, tim Hòa Miêu phiền não, vô thức mở miệng, không cho người khác đường lui, “Tôi già vậy sao, đến lời tốt đẹp cũng không biết nói, cũng không biết ai dạy?”

Bùi Noãn bị dọa rồi, lùi về ôm chân Bùi Nhiễm Nhiễm.

“Mami, dì này dữ quá…”

Anh nói phải làm bảo bảo thành thực, rõ ràng biểu hiện của cô rất ngoan.

Bùi Nhiễm Nhiễm đưa tay an ủi con, Hòa Miêu này trước mặt Âu Dương Lập, giả bộ ngoan ngoãn, mà bây giờ…

Loại phụ nữ ghê tởm này Âu Dương Lập cũng thích.

Lòng Bùi Nhiễm Nhiễm cười lạnh, ngẩng đầu nhìn thẳng, thái độ cứng rắn, “Con tôi tự nhiên tôi sẽ dạy, mà cô là ai dạy, thì tôi không biết rồi!”

Chuyện cười, loại gì mà dám ức hiếp cô. Noãn Noãn và Dương Dương là bảo bối trong lòng cô, không ai có tư cách ức hiếp.

“Cô…” Mặt Hòa Miêu tức đến xanh, xấu hổ thành tức giận đưa tay muốn tát Bùi Nhiễm Nhiễm, nhưng bị giọng lạnh lùng của Bùi Dương ngăn cản…

“Theo luật pháp. nếu dì tát 1 cái, được gọi là cố ý tổn thương người khác, chú cảnh sát sẽ mang dì về đồn “chơi” mấy ngày.”

Hòa Miêu bị Bùi Dương dọa, đưa tay ra thế nào cũng không xuống tay được, tức đến dậm chân, mặt lúc xanh lúc trắng.

“Anh thật lợi hại.” Bùi Noãn hưng phấn cổ vũ, mặt đẹp đỏ lên, như đánh thắng trận vậy.

- ----------- --------------

Mặt mày lạnh lùng của Bùi Dương khi thấy Bùi Noãn, hoàn toàn biến mất, cậu đưa tay vỗ đầu em, ý vị thâm sâu, “Noãn Noãn, sau này nếu có dì xấu xa ức hiếp mẹ, không cần sợ, sẽ có pháp luật khống chế họ.”

Bùi Nhiễm Nhiễm lần nữa bị Bùi Dương làm cho bất ngờ, con trai cô quả là nghịch thiên.

Nhìn xem ngày càng nhiều, Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn trái phải 1 cái, nhíu mày, cũng không quan tâm mặt tức giận của Hòa Thảo, tay trái bế Bùi Noãn, tay phải nắm tay Bùi Dương, vừa muốn đi, sau lưng truyền lại tiếng kêu.

“Hòa Miêu em ở đâu?” Là giọng Hòa Thảo, cô mới rời đi tí, Hòa Miêu đã không thấy, bây giờ trong lòng đang gấp gáp.

Hòa Miêu nghe Hòa Thảo kêu, cả người như có sức sống, quay người kêu lên, “Chị, em ở đâu, sau lưng chị.”

“Em ở đây làm gì? Chớp mắt đã không thấy người, gấp chết chị.” Hòa Thảo chạy đến bên Hòa Miêu, có chút xin lỗi.

“Chị, lúc nãy em đụng 1 người phụ nữ, con gái cô ta đụng em, vậy còn chửi em không có giáo dục, thật tức chết em, bọn họ ở kia, chị nhanh giúp em.” Hòa Miêu tìm đồng minh, đưa tay chỉ về hướng Bùi Nhiễm Nhiễm.

Hòa Thảo tự nhiên biết tính Hòa Miêu, trước an ủi cô, “Em đừng gấp, chị qua nói.” Nói xong, đi về hướng Bùi Nhiễm Nhiễm, cố ý thấp giọng nói, “Ngại quá, em họ của tôi, tôi biết tính nó, nhất định là nó kiếm chuyện, vẫn hy vọng chị đừng để trong lòng.”

Bùi Nhiễm Nhiễm cong miệng, “Không sao.”

“Cảm ơn chị.” Hòa Thảo cười, cười đơn thuần, sau đó quay đầu nhìn Hòa Miêu, bước nhanh qua đó, khuyên bảo, “Được rồi, chị đã hung hăng nói cô ta 1 trận, em nên hạ hỏa rồi?”

Hòa Miêu hừ lạnh 1 tiếng, lạnh lùng liếc Bùi Nhiễm Nhiễm, thấy bản thân cũng không chịu lỗ gì, tâm trạng mới tốt lên, khoác tay Hòa Thảo đi.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn bóng lưng Hòa Thảo, trong lòng càng kiên định quyết định của mình, cô gái này không tệ.

- ----------- --------------
Bình Luận (0)
Comment