Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 575

Một chân đạp mạnh cửa phòng đóng sầm lại, ôm cô quay lưng tựa vào cửa.

"Cảnh Thần......"

"Uuummm......"

Một người khốn khiếp, đại lưu manh!

Cô ta muốn đuổi anh ta đi, nhưng lại bị ép bên tường.

Trong lúc bối rối anh ta lại bế cô lên, gương mặt ửng đỏ, bờ môi bọng hồng hào, nhìn thấy vẻ mặt tuấn tú mỉm cười của anh ta càng nhìn càng giận hùng hồn.

"Cảnh Thần Hạo, đồ khốn khiếp!"

"Ừm, anh thừa nhận."

Thế mà anh ta lại thẳng thắn vô tư thừa nhận rồi, những cơn tức giận của cô vẫn còn ấm ức trong họng, biểu đạt không ra!

Thực sự rất đáng ghét!

......

Ngày hôm sau, Bùi Nhiễm Nhiễm hoàn toàn không thèm nhìn cái mặt tỉnh bơ của một người nào đó đang ngồi ăn sáng cùng, tối qua đã bị anh ta ăn tươi nuốt sống mất rồi!

Cô ta đấu không lại anh ta, nếu như đấu lại thì hoàn toàn khác rồi!

Nhưng mà trước mặt Dương Dương Noãn Noãn, lúc rời đi vẫn phải mỉm cười chào tạm biệt anh ta, và cũng là Cảnh Thần Hạo đưa Dương Dương Noãn Noãn đi học.

Sau khi họ đến trường mẫu giáo, Bùi Nhiễm Nhiễm nghĩ rằng họ đã chia tay rồi, bèn ở phòng làm việc lấy điện thoại gọi cho anh ta.

Khi điện thoại vừa mới reo lên, bèn được nhận cuộc gọi.

"Vợ yêu, sao nhanh nhớ anh thế." Giọng Cảnh Thần Hạo trầm ngâm truyền lại, mang theo sự vui sướng nhè nhẹ.

Anh ta thật sự rất vui mừng, nhưng bản thân lại không vui vẻ gì!

"Cảnh Thần Hạo, chúng ta nói rõ ràng, tối nay không được đến tìm em, cũng không được đến tìm Dương Dương Noãn Noãn, giải quyết xong mới đến, nếu không tối nay em lại đuổi anh đi đấy." cô ta không ở trước mặt của Dương Dương Noãn Noãn nổi giận đùng đùng đối với anh, nên anh ta mới được nước làm tới sao?

"Vợ yêu, thương lượng một tí được không."

"Không thương lượng gì cả, quyết định vậy đi." Cô ta tắt máy điện thoại!

Hôm nay còn phải đi họp, cô ta nhìn thời gian, vẫn còn nửa tiếng, tiếp tục làm công việc kiểm tra cuối cùng.

Cảnh Thần Hạo đang ngồi trên xe của mình, sự việc này cần phải tranh thủ giải quyết cho thật nhanh, nếu cứ dây dưa anh ta sẽ không chịu nổi, Nhiễm Nhiễm càng không thể chịu đựng nổi.

Diệp Mộ Yên kia, rốt cuộc đang làm trò gì thế?

Trong phòng họp.

Phòng họp rộng lớn rộng rãi sáng chói, có một vị giám đốc điều hành đang ngồi bên chiếc bàn họp dài của công ty, trên bức tường trắng ấy càng làm nôi bật vẻ nghiêm trang trên gương mặt.

Bùi Nhiễm Nhiễm mặc trên người bộ đồng phục công ty, đứng bên cạnh tấm màn trắng xóa, phía đối diện cô là Tề Viễn Dương, nhưng mà hôm nay có vẻ anh ta có tâm trạng không vui, trên gương mặt không có tí nụ cười.

Bây giờ đến lượt cô ta nói, vẫn mặc kệ anh ta.

Nội dung chủ yếu của cuộc hội nghị vẫn là Thanh Loan, còn một tuần là đến ngày đấu thầu rồi, cần phải nhanh chóng quyết định phương kế hoạch cuối cùng.

Quá trình của cuộc họp trải qua trôi chảy, trong lúc gần sắp kết thúc thì bỗng nhiên có người hỏi một câu, "xin hỏi bộ trưởng Bùi cảm thấy phương án kế hoạch hiện tại của cô so với của Cảnh Thị, thì cái nào có khả năng trúng thầu?" 

"Cái nào trúng thầu không phải tôi nói là được, hiện tại tôi cũng không lý giải được tình hình cụ thể bên Cảnh Thị, tôi chỉ có thể giải bày phương án kế hoạch hiện tại này, tôi đã cố gắng hết sức có thể rồi, nếu các vị có ý kiến gì thì xin đề xuất ra ạ." Bùi Nhiễm Nhiễm thoải mái thanh thản nhìn họ.

Phương án kế hoạch này đã bị vướng rất lâu rồi, nói không có lòng tin là giả, nhưng mà cô vẫn không chắc chắn sau này có trúng thầu không.

"Còn có vấn đề gì nữa, một kế hoạch thật tốt!" Tề Viễn Dương bỗng nhiên lên tiếng, khiến cho những người muốn lên tiếng lại bị cứng họng đi.

Hội nghị vừa kết thúc, Bùi Nhiễm Nhiễm thu dọn đồ đạc, Tề Viễn Dương thì vẫn còn ngồi tại vị trí chủ trì.

"Kế hoạch rất tốt! tôi nghĩ nếu như rớt thầu, cả đám người đó sẽ phải chết đói!" Tề Viễn Dương nhìn cô ta, thong thả đứng dậy, "đi thôi! Tôi mời cô dùng cơm."

"Không cần, tôi tự đi ăn được rồi." cuộc hội nghị này thật sự kéo dài rất lâu, anh ta vừa nhắc thôi là cô đã cảm thấy đói bụng rồi.

"Cấp trên mời ăn cơm, làm sao cô có quyền từ chối à?"

"Thuộc cấp cũng phải có nhân quyền chứ!" trên tay của Bùi Nhiễm Nhiễm đang cầm dữ liệu về phương án kế hoạch, "lúc nãy sao anh không để cho họ góp ý kiến vậy, vạn nhất có ích đấy!"

"Cô đã cùng đám người bên bộ kế hoạch làm về phương án kế hoạch đã lâu rồi, cô có cảm thấy đám người đó có hiểu gì không, chỉ biết nói rằng Cảnh Thị như thế nào, sau đó lại như thế kia, nhàm chán!" Tề Viễn Dương cưỡng chế giật lấy phương án kế hoạch từ trên tay cô, trực tiếp ném trên bàn hội nghị, "đi ăn cơm! Công việc thì có gì quan trọng."

"Tôi nói rằng tự đi ăn mà, Tề tổng anh không có người đi ăn cùng chịu không nổi sao?" cái phương án kế hoạch của cô ta lại đi ném trong phòng họp?

Một lát vẫn phải lê lấy lại thôi!

Tề Viễn Dương thong thả nhúng mày, "thông minh."

Bùi Nhiễm Nhiễm không nói gì đi sau lưng anh, thôi vậy, hiện tại cái bụng của mình cũng đói rồi, cùng ăn thì cùng ăn thôi!

Nếu không đi chung thì thể hiện rõ sự ngượng ngùng, trong khi giữa họ không có gì cả.

Hai người đi ra nhà hàng bên ngoài ăn cơm, hoàn cảnh rất đẹp, bữa ăn trưa tinh tế, khẩu vị không được tốt, nhưng vẫn không đến nỗi tệ.

Cô ta ăn một cách chậm chạp, thỉnh thoảng nghe ngóng khách ngồi trong nhà hàng tán gẫu nói chuyện, tuy nhiên lại nghe thấy Diệp Mộ Yên sẽ nhanh chóng được mời đóng một bộ phim mới.

Lần này là một bộ phim điện ảnh lớn, có hai nữ vai chính, còn nữ vai chính kia là Ưng Thường Nguyệt.

"Diệp Mộ Yên nhậm chức rất nhanh, sao lại không ở nhà giữ con?" Tề Viễn Dương cũng nghe ngóng được cuộc đối thoại của họ.

Bùi Nhiễm Nhiễm biểu lộ sự thản nhiên trả lời, "trên thế giới có một thứ gọi là Nguyệt Tẩu."

"Cám ơn sự chỉ dạy của cô." Tề Viễn Dương bưng ly rượu trước mặt lên uống, ánh mắt như cũ nhìn cô ta, bên ngoài tỏ vẻ chấn tỉnh, nhưng trong lòng lại rất để ý.

"Đừng khách sáo, về mặt vấn đề này......" Bùi Nhiễm Nhiễm uống một ly nước ép, không thèm nhìn nữa, "anh tìm một người bạn gái đi, sau đó anh sẽ nhanh chóng hiểu tất cả."

"Bạn gái có thể tìm, nhưng mà không thể tùy tiện tìm vợ được, chuyện Nguyệt Tẩu ấy là phải được vận dụng lên người vợ, tôi là một người đàn ông một lòng một dạ."

"Không nhận ra được." Bùi Nhiễm Nhiễm lướt nhìn cái điện thoại rực sáng để trên bàn, đặt cái ly trên tay xuống.

Người gọi điện là Lâm Tri Hiểu.

"Tri Hiểu, gần đây sao rồi? tớ vẫn chưa có thời gian gặp cậu." cô ta định sau khi xong cái dự án đấu thầu Thanh Loan sẽ đến tìm cô ta.

"Tớ vẫn khỏe, tối mai tớ sinh nhật, Thích Thịnh Thiên muốn tổ chức, nhớ đến chơi." Lâm Tri Hiểu trợn mắt nhìn Thích Thịnh Thiên đang hớn hở ngồi bên cạnh.

"Được"

"Quyết định vậy đi, tắt máy đây, tối mai đợi cậu." Lâm Tri Hiểu rất nhanh chóng tắt máy.

Cô ta đặt máy xuống, nhìn Thích Thịnh Thiện, "Anh làm gì thế! Bụng em lớn thế rồi, còn tổ chức tiệc sinh nhật gì nữa!"

"Hiểu Hiểu, không phải vì chúng ta, muốn hai người họ làm hòa thì phải gặp mặt thường xuyên! Không gặp thì sao làm hòa nữa!" Thích Thịnh Thiên ôm lấy người cô ta, "chúng ta chỉ là người làm mối thôi, em nghĩ xem nếu như họ có thể làm hòa với nhau mà bỏ hết những chuyên cũ, thì chúng ta coi như lập được công đức lớn, Tiểu Mật Nguyệt cũng sẽ rất vui."

"Anh có cách gì khiến họ làm hòa với nhau à?" Lâm Tri Hiểu sờ mó cái bụng lớn của mình, cô ta gọi điện thoại dưới sự uy hiếp của Thích Thịnh Thiên, nhưng mà cụ thể làm như thế nào, cô ta không biết rõ.

"Họ cũng đã lâu không gặp mặt nhau rồi, gặp mặt xong họ sẽ phát hiện suy nghĩ của đôi bên sớm đã lụi tàn." Thích Thịnh Thiên mỉm cười đắc ý, sớm đã sắp đặt chủ ý tốt.

"Được không?" Lâm Tri Hiểu biểu lộ sự hoài nghi
Bình Luận (0)
Comment