Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 607

Xem ra Thích đại thiếu gia với Trần Nhan thật sự ở bên nhau rồi, nhưng mà bây giờ, bọn họ đều đến trong phòng của cô để làm cái gì?

Năm ngoài sau cuộc thảo luận không vui vẻ gì, thì đã không còn gặp mặt lại nữa

Thích Thịnh Thiên không đi gặp bọn họ, cô đương nhiễn cũng sẽ không đi, vì vậy mà lâu như vậy rồi không có gặp mặt, thời gian trôi qua, Mật Nguyệt đều đã sinh ra rồi

“Đứa bé đâu?” Thích phụ đổ ập xuống một câu

“Hiểu Hiểu, cô thật lợi hại!” Trần Nhan không thèm quản bọn họ, đi đến trước mặt của cô ấy, “cháu gái tôi nhất định đặc biệt xinh đẹp nhỉ!”

Xinh đẹp?

Trước mặt, Tiểu Mật Nguyệt với xinh đẹp còn chưa chạm đến, thật sự chỉ nhăn nhúm xấu chết được

Nếu không phải là con gái của bản thân, đều không thích đó

“Tôi hỏi cô, cô làm sao mà không trả lời!” Thích phụ giọng nói nghiêm nghị bỗng nhiên lại truyền đến, “đứa trẻ đưa tôi nhìn”

“Bây giờ chắc không được” Lâm Trí Hiểu ngẩng mặt lên nhìn ông ấy, lý do đằng sau vẫn còn chưa nói xong, thì bị ông ấy nghiêm khắc cắt ngang

“Tại vì sao không được? Tôi là ông nội đứa nhỏ!”

“Bởi vì Mật Nguyệt con bé...” Lâm Trí Hiểu bỗng nhiên có chút sợ Thích phụ, trước đây không có gặp mặt, bây giờ mới gặp mặt thì đã nghiêm nghị thế này

Dường như chỉ chấp nhận Mật Nguyệt, không nhận cô vậy

Thích Thịnh Thiên không ham hố nhận Thích phụ, cô tất nhiên cũng sẽ không ham hố, chỉ là trong lòng khó tránh có chút khó chịu

“Mật Nguyệt? Các người tuổi trẻ non nớt, chọn tên kiểu gì vậy? Khó nghe chết được, đổi tên khác!” Thích phụ lại cảm thấy cái tên này nghe không hay

“Làm sao mà nghe không hay rồi? Tôi cảm thấy nghe rất đẹp” Lâm Trí Hiểu phản bác lại

Mật Ngueetrj bây giờ vừa mới ngủ, không thể để ông ấy nhìn, muốn ngắm nhìn chỉ có thể bản thân ngắm

Huống chi tên của Mật Nguyệt là Thích Thịnh Thiên chọn, cô nếu như lúc này nói một câu tên là do Thích Thịnh Thiên đặt, có thể lập tức nghe hay rồi

“Cô cảm thấy? Toi là trưởng bối, tôi nói nghe không hay thì không hay, bắt buộc phải đổi, Tiểu Thiên đâu?” Thích phụ nhìn xung quanh, trong căn phòng lại không có bóng dáng của Thích Thịnh Thiên

“Anh ấy...”

“Tôi ở đây, nếu như là tìm tôi có chuyện, thì ra ngoài nói, đừng đến làm phiền vợ tôi nghỉ ngơi, cô ấy lúc này vừa mới sinh con, cơ thể còn yếu” Thích Thịnh Thiên vừa mới ở tiến vào, đôi tay không cầm gì

Mật Nguyệt đã được sắp xếp xong rồi

“Đều đi ra ngoài?” Thích Thịnh Thiên không đợi bọn họ nói gì, đột nhiên nghiêm nghị nói một câu

Lâm Trí Hiểu nhìn thấy anh ấy tức giận, trong lòng âm thầm vẫn có chút hạnh phúc, cô biết Thích Thịnh Thiên sẽ không thỏa hiệp đầu hàng

Cái tên này là cho chính bản thân Thích Thịnh Thiên chọn, cô trước đây còn có chút không ưa, nhưng mà khi mang thai cứ như thế mà gọi, bây giờ đều đã quen thuộc rồi, vả lại cũng cảm thấy nghe khá hay mà

Tiểu Mật Nguyệt, nghe hay biết bao

Đâu có khó nghe vậy? Không biết thưởng thức!

Lâm Trí Hiểu dựa lên đầu giường, trong lòng thầm nghĩ, nhìn ra Thích phụ và Thích đại thiếu gia đi ra ngoài, nhưng Trần Nhan và Thích Thịnh Thiên đều vẫn đang ở bên trong

“Tính khí của Tiểu Thiên Thiên thất sự là càng ngày càng lớn rồi, nhưng khi mang thai tính khí tăng lên chắc là em phải không?” Trần Nhan nhìn sang Lâm Trí Hiểu, liếc ngang đi đến phía Thích Thịnh Thiên, “tôi đi ra ngoài trước, cậu nhớ đi ra đó, lão gia tử nhà cậu hình như thật sự tức giận rồi”

“Ông ta có gì đáng tức giận, giận cái gì, muốn ngắm không ngắm, ham hố ông nội lắm ấy, Tiểu Mật Nguyệt nhà chúng tôi có ông bà ngoại yêu thương” Thích Thịnh Thiên cả khuôn mặt không thay đổi, chỉ khi cúi đầu nhìn Lâm Trí Hiểu, bỗng nhiên cười lên

“Vợ ơi, anh nói có đúng không?” Thích Thịnh Thiên thay cô ấy chỉnh sửa lại góc chăn, tiến dát lại gần mặt cô ấy hôn lên một cái 

Trần Nhan vẫn còn chưa có đi ra bị đút một nắm cẩu lương, “Tiểu Thiên Thiên, tôi không thể bảo vệ cậu rồi, bản thân cậu tự lo đi!”

“Tôi không cần cô bảo vệ tôi, cô có chuyện gì sao! Lại đâu phải là chị dâu của tôi, cho dù là chị dâu của tôi, tôi cũng không nhận anh trai mà!” Thích Thịnh Thiên đôi tay đút vào trong túi quần, nhếch mép cười khỉnh, “đi thôi, ra ngoài nói chuyện”

Lâm Trí Hiểu nhìn bọn họ rời đi, Thích láo gia tức giận cái gì cơ chứ?

Không phải là bé trai sao?

Ông áy lại có suy nghĩ trọng nam khinh nữ sao?

Không cần biết ông ấy là nghĩ thể nào, Tiểu Mật Nguyệt cô thương yêu quá mức được rồi, không thể để người khác coi thường con bé được

Thích Thịnh Thiên đi ra khỏi phòng bệnh, pháy hiện bọn họ đều đang đứng ở bên ngoài căn phòng, cặp mày tuấn tú của anh cau lại, “đi xa một chút, ở đây cách âm không được tốt”

Nếu như thật sự tranh cãi, anh không muốn Lâm Trí Hiểu nghe thấy

Thích lão gia nhìn anh một cái, không nói gì vắt tay ra sau bước đi

Bọn họ đi theo sau Thích lão gia, Thích Thịnh Thiên từ từ bước tới, so với đối thoại với bọn họ, anh lúc này càng muốn ở trong phòng bệnh ở bên cạnh Trí Hiểu

Đi đến cuối hành lang, Thích lão gia đột nhiên dừng bước tiếp, quay người lại, khuôn mặt già nua nghiêm nghị nhìn anh, “Tiểu Thiên, đó dù sao cũng là cháu trong Thích Gia chúng ta, con chọn tên kiểu gì vậy? Mật Nguyệt? muốn để người khác nghe thấy cười đùa sao?”

“Đâu là trò cười đàu?” Thích Thịnh Thiên hau tay trong túi quần, từ từ không để tâm nói, “tôi cảm thấy nghe khá hay, tên gọi là do tôi chọn, ông có cái gì không vừa ý đều không có tác dụng, tôi còn không thích tên của tôi nữa cơ! Thịnh Thiên? Người có thể hơn trời sao? Bố, năng lực chọn tên của bố cũng không thế nào cả!”

“Ta nói với con chuyện nghiêm túc, con đừng có nói xiên chọc cười với ta! Đến hôn lễ ra hồn của các con đều không có tổ chức, trước đây thì thôi, bây giờ con cái đều có rồi, ta tiếp tục phản đối cũng không phải là biện pháp, con ít ra cũng phải để ta có chút thể diện, yêu cầu tổ chức một buổi hôn lễ không quá đáng chứ!” Thích lão gia đôi mày thưa thớt bởi vì khích động rướn lên, những nếp nhăn trên khuôn mặt đều đang nhíu lại

“Thể diện của ông với tôi có liên quan gì? Thế diện là do tự mình tạo nên, không phải là do tôi cho ông, nếu như ông là dựa vào tôi mới có thể diện, cái chức Thích tổng này của ông, có phải là cần nghỉ hưu rồi không?” Thcihs Thịnh Thiên liếc nhìn một cái sang Thích đại thiếu gia ở bên cạnh, “anh đều đã làm việc rất lâu ở trong Thích Gia rồi, già rồi thì phải về hưu nhường ghế, ông nếu như cứ muốn tổ chức một buổi hôn lễ mới có thể để ông có thể diện, ở đây không phải là có một người sẵn sàng sao? Lại còn là lần đầu tiên kết hôn!”

Chẳng lẽ hôn lễ du lịch của anh và Lâm Trí Hiểu không phải hôn lễ sao?

Nhất định cứ phải hình thức, anh không có hứng thú đó vì thể diện của ông ấy mà phải làm

“Mật Nguyệt là con gái của tôi, nếu như ông cứ muốn có một buổi hôn lễ mới nhận cô ấy là cháu gái ông, tôi cảm thấy không cần thiết nữa, con bé có bọn tôi yêu thương là đủ rồi” Thích Thịnh Thiên không hề quan tâm nói

Vốn dĩ bởi vì không có mối quan hệ tốt với Thích phụ, bây giờ Lâm Trí Hiểu vừa mới sinh xong, thì liền đến phòng bệnh đến làm phiền bọn họ, anh lúc này là tức giận đến không chịu nổi

Cơ bản không có nể mặt để đối đãi tốt với bọn họ

“Mật Nguyệt bây giờ đã đi ngủ rồi, chắc mọi người cũng sẽ không muốn nhìn thấy con bé, vậy thì không cần phải đi thăm nữa rồi, tôi tiến mọi người đi ra, sau này cũng không cần đến thăm Trí Hiểu, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, không làm phiền đến mọi người quan tâm” Thích Thịnh Thiên nói xong quay người đi tiến về phía thang máy

Thích lão gia cứ luôn muốn nói điều gì, nhưng thái độ này của Thích Thịnh Thiên, nhìn thôi là biết hoàn toàn không muốn nói chuyện với ông, bây giờ đến ông muốn ngắm cháu gái đều không cho phép nữa

“Ta làm sao lại có một thằng con bất hiếu như mày!” Thích lão gia khi bước vào trong thang máy quát lên một câu

“Bố, bên cạnh ông có hiếu tử, vì vậy đứa con bất hiếu tôi ông đừng mất công quan tâm, ông nên quên đứa con bất hiếu tôi đi, không cần phải quản tôi nữa, nếu như vẫn còn lần sau bị tôi phát hiện ông giọng kiểu đó quát Trí Hiểu, tô không khách sáo mà đoạn tuyệt quan hệ cha con, có thể mẹ sớm đã muốn tôi làm như thế rồi” Thích Thịnh Thiên nhìn cánh cửa thang từ từ đóng lại, quay người rời đi trước

Thích phụ trong thang máy tức đến không bộc phát ra nổi, Trần Nhan vẫn cứ liên tục vỗ lên sau lưng của ông an ủi

“Bá phụ, Tiểu Thiên cậu ấy là tính cách như vậy, sẽ không thật sự đoạn tuyệt quan hệ cha con với bác đâu” Trần Nhan nhìn điệu bộ tức giận của Thích phụ
Bình Luận (0)
Comment