Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 65

“Không cần cô nhắc nhở!” Cảnh Thần Hạo cắn răng, giọng lạnh đến cực độ, mắt âm trầm.

Lời của Bùi Dĩ Hàn khiến anh khó chịu.

Ngược lại người phụ nữ vô tâm kia lại rất bình thản, như là không bị ảnh hưởng chút nào.

Dù sao khiến anh tức giận cũng không phải lần đầu, không có ý đáng sợ cả.

Âu Dương Lập vừa nhảy xong 1 bài, từ lúc Cảnh Thần Hạo và Bùi Dĩ Hàn nhảy bài mở đầu, đã khiến anh kinh ngạc, mắt đặt trên người Bùi Nhiễm Nhiễm, không sao rời mắt được.

Khí chất cô tản ra, cùng với sự hiểu biết đối với điệu Tango, khiến anh nghĩ thế nào cũng không hiểu được.

Loại cảm giác quen thuộc khắc cốt ghi tâm, nhìn cô 1 cái, liền muốn hoang dại xông qua.

Nhưng…

Cô ấy thật sự là NHiễm Nhiễm sao?

Hòa Miêu quay đầu, thuận theo ánh mắt của Âu Dương Lập nhìn qua, trong đầu liền phiền não.

Tối nay Âu Dương Lập vì Bùi Dĩ Hàn mấy lần mất khống chế, cũng là lần đầu dữ với cô, phải biết, cô là người anh nâng trong lòng bàn tay.

Chẳng qua người phụ nữ già xấu kia, sao đáng để anh phải như vậy?

Không được, xem ra cô cần làm gì đó, giáo huấn Bùi Dĩ Hàn thật tốt, để giải tỏa oán hận trong lòng.

Lòng Hòa Miêu quyết định, mắt như dao tẩm độc, đến móng tay cắn vào da thịt cũng không biết, tức đến phát run.



- ----------- --------------

Cảnh Thần Hạo đi về trước, bước đi rất lớn, mang theo nộ khí.

Bùi Nhiễm Nhiễm có chút theo không kịp, cộng thêm lễ phục không tiện đi, cô chỉ có thể nâng đầm dài lên, chạy 1 đường theo sau anh.

Đợi cô rất không dễ đuổi đến cửa xe, chỉ có thể nhìn chiếc Bentley chạy ngang qua.

Anh nhất định cố ý!

“Cảnh Thần Hạo!” Bùi Nhiễm Nhiễm vừa tức vừa phiền, hung hăng dậm chân.

Âu DƯơng Lập vừa ra khỏi hội trường, vừa hay thật màn này, thấy cô 1 mình đứng trong gió, tóc dài như nhảy múa trong gió đêm, anh cười nhẹ, vô thức bước chân dài qua hướng cô.

“Bùi tiểu thư, ở đây không thể bắt xe, Cảnh tổng sao để cô 1 mình?” Mặt Âu Dương Lập mang ý cười, ngữ khí ôn hòa.

Hay cho bộ dạng công tử khiêm nhường.

Bùi Nhiễm Nhiễm liếc anh 1 cái, lại nhìn sang Hòa Miêu đầy địch ý bên cạnh, không có kiên nhẫn nói, “Âu Dương thiếu gia sao không ở bên tiểu tình nhân thật tốt, ngược lại rảnh rỗi quan tâm chuyện của tôi?”

“Cô nói ai là tình nhân?” Anh Âu Dương thích tôi, anh ấy sau này nhất định cưới tôi!” Hòa Miêu bĩu môi, dậm chân nhìn Âu Dương Lập, càng nũng nịu tùy hứng, “Anh Âu DƯơng, anh nói cho người phụ nữ già này, em nói đúng không!”

“Hòa Miêu, đừng làm loạn, anh nói với em đều quên rồi?” Giọng Âu Dương Lập sắc bén, mang theo sự phiền phức khó nhận ra.

Trước đây luôn cảm thấy Hòa Miêu là sủng vật ngoan ngoãn, bây giờ phát hiện, sủng vật ngoan cỡ nào cũng có lúc nổi tính khí.

Mà anh, không thích.

Hòa Miêu kinh ngạc, chỉ có thể ngoan ngoãn im miệng, tối nay cô chịu khổ nhiều rồi, đã không dám mở miệng nữa.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn cảnh trước mắt, chỉ cảm thấy mắc cười, nhịn không được cười nhạo.

“Bùi tiểu thư, trước đây chúng ta có phải có hiểu lầm?” Âu Dương Lập tự nhiên có thể nghe hiểu được sự cười nhạo của Bùi Nhiễm Nhiễm, thấy cô lộ ra sự châm chọc thật sự, lông mày nhịn không được nhíu lại hỏi, “Nếu có, tôi có thể xin lỗi cô. Chỉ hy vọng sau này có thể làm bạn.”

Lời này, có thể xem là không chút khuyết điểm.

“Không cần, làm sao dám trèo cao lên đến Âu Dương thiếu gia.” Bùi Nhiễm Nhiễm xúc động, lướt qua người anh, vừa lấy điện thoại ra tính gọi cho Lâm Tri Hiểu, điện thoại liền bị giành mất.

Cô quay đầu, sắc mặt trầm xuống, điện thoại cô đang trong tay Âu DƯơng Lập.

“Anh Âu Dương…” Hòa Miêu thấy không đúng lắm, lập tức nũng nịu, “ Người phụ nữ già này có gì tốt, Hòa Miêu về xoa bóp vai duỗi chân có anh được không? Không phải anh thích được em xoa bóp nhất sao?”

- ----------- --------------
Bình Luận (0)
Comment