Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 666

Vẻ mặt của Lâm Tri Hiểu không chút biểu tình nói, "nhìn biểu hiện của anh!"

"Anh nhất định biểu hiện rất tốt!" Thích Thịnh Thiên liên tục gật đầu.

Nợ cũ?

Bùi Nhiễm Nhiễm đang cắm cúi ăn cơm lườm mắt nhìn Cảnh Thần Hạo, nếu như lật nợ cũ ra tính xổ, thì nợ của người nào đó cũng đếm không xuể!

Chưa tính chuyện vu oan anh ta sau hôn nhân, mà trước hôn nhân tin tức liên quan đến các cô gái đều rất nhiều!

Những thứ nợ cũ như vậy, quả nhiên không phải là chuyện tốt lành gì!

Cảnh Thần Hạo phát giác ra ánh mắt của cô ta, "Nhiễm Nhiễm, anh không có."

"Ừm, anh không có đâu!" cô ta cũng không muốn lật nợ, không định lật ra, những thứ đó mà lật ra thì sẽ càng khó chịu hơn.

Vả lại Tề Viễn Dương và Ô Quy Hảo vẫn chưa xuống đây.

Dương Dương Noãn Noãn rất trễ mới xuống dưới đây!

Cô ta vẫn ở trên ghế sofa xem ti vi, Noãn Noãn chạy đến gần mẹ, đầy vẻ thần bí nói, "mami, con vừa nhìn thấy dì Quy Hảo từ trong phòng của chú Tề đi ra ngoài, hai người có phải là một đôi không nhỉ? Từ lúc nào đã ở bên nhau rồi?"

Bùi Nhiễm Nhiễm nghiên đầu nhìn bộ dạng hiếu kỳ của cô bé, "con đã ăn sáng chưa?"

"Vẫn chưa ạ, con muốn tám tí ạ." Noãn Noãn ngồi xuống cạnh mẹ mình, "mami, con thật sự đã nhìn thấy Quy Hảo từ trong phòng chú Tề đi ra đấy."

"Ừm, đó là chuyện trọng đại của người lớn, nếu như hai người ở bên nhau, kết hôn rồi, thì Noãn Noãn sẽ có cơ hội đến dự hôn lễ, con đi rửa tay ăn cơm đi."

"Dạ!" Noãn Noãn đứng dậy đi chỗ khác.

Tuy rằng cô ta rất hiếu kỳ!

Tề Viễn Dương thong thả từ trên lầu đi xuống đất, cái cô Ô Quy Hảo đó, sáng sớm lại đến gõ cửa, anh ta vẫn còn mơ màng nghĩ rằng có người đem thức ăn đến nữa!

Anh ta chầm chậm từ tốn đến gần Bùi Nhiễm Nhiễm, ngồi xuống cạnh cô, "Cảnh Thần Hạo đâu rồi?"

"Công ty có chút chuyện, đang gọi điện thoại bên ngoài." Bùi Nhiễm Nhiễm sờ nắn cái bụng to của mình, bình tĩnh nói.

"Vậy hai người sắp quay về?" Tề Viễn Dương lườm mắt nhìn sắc trời bên ngoài, "dường như sắp có tuyết rơi, e rằng không thể về được rồi."

"Vẫn chưa biết sao." Cô ta cũng ngóng ra ngoài nhìn tiết trời, thật sự có tuyết rơi rồi kìa.

"Á......" cô ta sờ vào cái bụng kêu la lên, "Á......"

"Sao rồi? Nhiễm Nhiễm, cô sắp sinh à?" Tề Viễn Dương bỗng nhiên đứng dậy, thấp đầu căng thẳng nhìn cô, muốn đưa tay ra ý định bế cô dậy.

"Không, không!" cô ta liên tục lắc đầu, "chỉ là bé nó đang đạp!"

"Đạp cô à?" Tề Viễn Dương như bị khựng người lại, "bé con đang đạp cô à?"

"Ừm, vả lại chưa đủ tháng mà, làm sao có thể sinh được nhỉ." Cô ta vẫn cảm thấy có tí đau nhói.

"Vạn nhất sinh non thì sao?" trong lòng anh ta bồi hồi lo lắng ngồi xuống, ánh mắt luôn tập trung nhìn vào cô.

"Anh rủa tôi à?" Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn anh ta, "em bé cần phải được sinh đủ tháng mới tốt cơ!"

"Ừm ừm! nhất định phải sinh đủ tháng! Nhất định sinh đủ tháng mà!" một người đàn ông đơn thân, thì hiểu biết gì chứ!

"Sao anh không đi ăn sáng đi?" bụng cô bỗng dịu đi tí xíu rồi.

"Không muốn ăn tí nào, không thèm ăn." Anh ta thích ngồi đây hơn, ở bên cạnh cô tốt hơn, "Bùi Nhiễm Nhiễm, cô không phải không có lương tâm đến vậy chứ? Chúng ta xa cách nhau lâu rồi, đây là lần gặp đầu tiên, mà cô lại không nhớ tôi sao?"

"Tôi đang rất bận, không có thời gian nhớ anh đâu."

"Vậy ý cô có phải đợi đến khi cô rảnh thì mới nhớ tôi phải không?" Tề Viễn Dương vểnh nhẹ môi, kỳ vọng nhìn cô ta.

"Mấy tháng không gặp, Tề tổng không nghe hiểu ý của tôi? Bộ dạng tôi thế này làm sao mà bận chứ? Cho dù không bận gì cũng không nhớ anh!" cô ta tựa người bên ghế sofa, nhìn vẻ mặt tuấn tú quái đản của anh ta, "nghe bảo rằng anh đã có bạn gái rồi à, chúc mừng nhé!"

"Đây có phải là cô đang ghen không?" anh ta đã có bạn gái hồi nào nhỉ?

Sao bản thân lại không biết, bạn gái anh ta là ai?

"Tôi ghen gì thế nhỉ! Bộ có người muốn tranh bạn với tôi, hay là tranh cấp trên với tôi thế nhỉ?" anh ta có nhầm lẫn không thế!

"Quả nhiên cô không có lương tâm gì cả! rốt cuộc là tôi đã tạo nghiệp gì vậy! sao lại có một cấp dưới như cô thế!" Tề Viễn Dương cũng tựa người trên ghế sofa, "đây là cung đấu kịch, có cần tôi tiết lộ kịch bản không?"

"Anh xem rồi à?" cô cảm thấy kinh ngạc.

Tề Viễn Dương lại xem cái đó? Có phải anh ta rảnh đến mức bị phát hoảng không nhỉ?

"Rảnh rỗi, xem chơi thôi mà, chuyện là có một tiểu thái giám nhỏ, sau này vì đã giúp đỡ nữ chủ của mình, nên được biến thánh tổng quản thái giám, cái con nha hoàn đó......"

"Dừng dừng lại! tôi không cần anh thổ lộ kịch bản!" Bùi Nhiễm Nhiễm gián đoạn cuộc nói chuyện của anh ta, "tôi không cần tiết lộ kịch bản! tôi muốn tự coi, tôi chỉ còn chút tiêu khiển giải trí thôi."

Bây giờ cô ta chỉ xem có một bộ phim duy nhất thôi!

Như đã nói có đến bảy tám chục tập, một ngày xem một tập, cho đến ngày sinh thì xem hết.

"Không cần thì thôi vậy......" Tề Viễn Dương cười nhẹ nhìn vào mặt nhỏ nhắn của cô, dựa vào ghế một cách thong thả.

Trong đại sảnh to lớn chỉ có mỗi hai người họ thôi!

"Nhiễm Nhiễm......"

Giọng trầm ngâm của Cảnh Thần Hạo truyền lại, cô ta nghiên đầu nhìn người đàn ông đang bước tới, chồng ơi, gọi điện xong rồi à?"

"Chúng ta đi thôi." Ánh mắt Cảnh Thần Hạo lãnh đạm nhìn chằm vào mắt của Tề Viễn Dương, anh ta mới rời đi có vài phút thôi, bèn chạy đến tán gẫu với Bùi Nhiễm Nhiễm vui vẻ như vậy rồi, không thể nhịn được!

"Cảnh tổng, gấp gì thế, bên ngoài bắt đầu tuyết rơi rồi kìa, đường trơn, bụng của Nhiễm Nhiễm lớn rồi, ngộ nhỡ bánh xe bị trượt, gặp sự cố gì thì sao nào?" Tề Viễn Dương không đồng tình nhìn anh ta.

"Nhiễm Nhiễm, anh vừa nhận cuộc gọi của mẹ, mẹ cảm thấy không được khỏe, đang ở bệnh viện muốn gặp em." Cảnh Thần Hạo ôm cô đứng dậy, "máy bay trực thăng sắp đến rồi, em có muốn về nhà không?"

"Muốn! mẹ bị sao thế?" đã mấy ngày rồi không gặp mẹ, mà giờ mẹ đã bệnh rồi sao?

"Tình trạng cụ thể, chúng ta nên đến bệnh viện hỏi thăm bác sĩ đã!" Tề Viễn Dương vẫn ngồi chéo chân ung dung trên ghế, anh ta nhất định cũng sẽ ghé thăm!

Nghe nói nhiều về mẹ của Nhiễm Nhiễm!

Anh ta lấy điện thoại ra gọi cuộc gọi.

Cuối cùng, dưới nền tuyết trắng có bốn chiếc trực thăng đang đậu.

Bọn họ chia nhau ngồi vào trong máy bay trực thăng, sau đó cùng nhau rời khỏi đó.

Nền đất trắng xóa bởi lớp tuyết kia từ từ dần xa rất xa khỏi mắt họ, nhìn thấy bên ngoài cửa số kính ấy vẫn cảm giác giá lạnh.

Bọn họ đáp máy bay xuống đất bèn đến ngay bệnh viện Thụy Nhã.

Bối Tĩnh Nguyệt đang nằm trên giường bệnh, trong căn phòng bệnh Vip cực kỳ cao cấp bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều người.

"Bà ngoại!"

"Bà ngoại."

Dương Dương Noãn Noãn đến gần bà, lo lắng quan tầm nhìn bà.

"Bà ngoại không sao cả." bà mỉm cười, nhìn thấy vài người lớn trong phòng, "mẹ không sao, không cần đến đây đông thế, các con đi bận công chuyện đi!"

Thích Thịnh Thiên và Lâm Tri Hiểu đang bế Mật Nguyệt trên tay, nói với bà vài câu, sau đó xin ra ngoài trước!

Về Ô Quy Hảo, bởi vì có liên quan đến Vivian, lúc trước đã quen biết rồi, nên có tí thân thuộc chạy đến cạnh bà ta hỏi thăm sức khỏe.

Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm đều rất tự nhiên.

Chỉ còn Tề Viễn Dương đang đứng cách đó không xa nhìn bà ta, "bác gái, chào bác, cháu là Tề Viễn Dương bạn của Nhiễm Nhiễm."

"Chào cháu." Bối Tịnh Nguyệt gương mặt tái nhợt cười nhẹ với anh ta.

Tề Viễn Dương?
Bình Luận (0)
Comment