Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 690

“ Em là bạn gái anh, em nói xem anh muốn làm gì?” An Quân Huyền cúi đầu nhìn cô, bàn tay to lớn bắt đầu dò thăm vào trong áo cô, “ Hay là em muốn giữ lại, em nói sự lựa chọn của mình đi.”

Bùi Nhã Phán nhìn gương mặt đẹp trai trước mắt cô, anh đã thay đổi từ bao giờ? Hay là ngay từ đầu, anh ta đã có mục đích khi tiếp cận cô?

“ Quen nhau lâu như vậy rồi, sắp hai năm, cô mới phát hiện ra cô chưa từng hiểu rõ anh.

Chưa từng!

Cô có thích người đàn ông này hay không?

Ngày hôm đó cô nói với chị họ là cô thích, nhưng lúc đó anh hiểu, cô chỉ đang nói dối thôi, chỉ để lừa chị họ.

Bây giờ thì sao?

Cô dần cảm thấy thực ra cô cũng có chút thích anh ta, gương mặt kia đẹp đến vậy, lại đối xử tốt với cô, còn những mặt khác đều vô cùng hoàn hảo.

Chỉ một mình anh ta lại có thể đưa hãng rượu An Thị lên chỉ đứng sau Cảnh Thị, là tập đoàn lớn thứ hai trong nước, anh ta thật sự hoàn hảo, thật sự xuất sắc, chỉ có điều, người đàn ông giỏi giang như vậy, trong lòng không có cô.

Cho nên khi nãy cô mới không miễn cưỡng, anh không muốn đi thì không đi bởi vì đến ba mẹ của cô, anh ta còn không muốn gặp thì sau này họ cũng không ở với nhau, cũng không có kết quả.

“ Không phải anh muốn ngủ với em trên giường của anh rể sao? Bây giờ em không cho anh được.” Cô cười, đẩy anh ra, “ Bỏ em ra.”

“ Nghĩ kỹ rồi?” An Quân Huyền nhìn cô, đôi bàn tay ôm cô khi nãy lỏng dần.

“ Trước giờ vẫn nghĩ vậy, không phải trong lòng anh rất rõ sao?” Cô cười nói.

“ Được.” An Quân Huyền buông hẳn cô ra.

Bùi Nhã Phán lập tức đứng dậy, rời khỏi anh.

Cô đi được mấy bước, khi sắp tới cửa phòng sách mới quay lại nhìn anh, “ Anh đã nghĩ kỹ rồi? Anh có thể đối phó được với Cảnh Thị hay không? Cảnh Thị không chỉ có một ngành rượu thôi đâu, rốt cục thì thế lực của anh rể em như thế nào, chắc rằng anh rõ hơn em, cứ như bây giờ không tốt hơn sao?

“ Em thấy giờ tốt?” Anh ta lại nâng ly rượu lên, sắc mặt lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại, chỉ có một sự thản nhiên bất thường.

“ Em thấy......” Cô cứ như bây giờ có ổn không?

Hình như chẳng có gì là vui cả, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì không phải sẽ càng không hay?

“ Em thấy nếu như sau này anh không còn gì cả, thì càng không hay.” Cô cười nhạt.

“ Em biết nhiều quá rồi, có thể anh không nên để em đi đâu.” Anh ta nói thì nói vậy nhưng vẫn ngồi im trên ghế.

“ Em chỉ biết anh muốn thay thế Cảnh Thị trở thành vị trí số một trong nước mà thôi, ngoài ra thì chẳng còn biết gì cả, ví như suy nghĩ của anh, kế hoạch của anh, các mối quan hệ của anh, tất cả của anh, kể cả trái tim anh em đều không biết, em về nhà chuẩn bị ăn tết đây, anh cứ tùy ý!” Cô đã nói hết những điều cần nói, nếu anh vẫn quyết định kiên trì......

Thành công thì tốt, nếu không thành công thì khác gì những thứ đang có hiện giờ đều tan biến?

Cô từ từ đóng cửa phòng sách lại, nhìn căn biệt thự to lớn trước mặt, thực ra cô có thể rời đi vào sáng sớm mai, nhưng những lời khi nãy như đã cáo biệt rồi và cô cũng đã thu dọn xong hành lý.

Không những hành lý của mình cô, còn có cả hành lý của An Quân Huyền, anh đã không đi thì chiếc vali đen kia cũng không cần thiết nữa.

Cô không lấy quần áo ra để lại vào trong tủ mà kéo thẳng chiếc vali của mình, rời đi.

An Quân Huyền nâng tách cà phê trong tay, đứng trước khung cửa sổ rộng lớn, anh nhìn xuống phía dưới.

Người lái xe đón hành lý từ tay cô, cô đi đến bên chiếc xe, trước khi bước lên còn cố ngoái lại nhìn anh một cái, chỉ là liếc qua thôi, ngay sau đó, cửa xe đóng lại rồi lăn bánh.

Chiếc xe dần biến vào màn đêm.

Căn biệt tự rộng lớn dần trở nên lạnh lẽo. Anh vẫn đứng trước cửa sổ, tách cà phê nguội rồi, anh mới quay người đi.

...

Ngày hôm sau, sau khi Cảnh Thần Hạo đi khỏi, Bùi Nhiễm Nhiễm mới gọi cho vivian.

Cô vẫn không thể yên tâm về sản phẩm kia.

Nhưng vivian không bắt máy, cô lại không muốn gọi cho Ô Quy Hảo, nếu nói rõ ý đồ của cô hình như không hay cho lắm.

Bắt buộc, cô đành gọi cho Tề Viễn Dương, cũng không ai bắt máy, cuối cùng, cô đành gọi cho phòng thư ký bộ ngoại giao của te mới có người biết tung tích của Tề Viễn Dương!

Anh ta đi nam cực chơi rồi!

Tốt lắm, thế lực lắm!

Cô bỏ điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, lúc này, bắc bán cầu đang là mùa đông, đúng là khoảng thời gian có thể đi nam cực chơi, anh ta đúng là thong dong!

Không được mấy tháng chắc không chịu về?

Sắp đến tết, mấy người này đều khó tìm.

Bọn họ cố tình sao?

Quá chán chường, cô đành gọi Lâm Tri Hiểu đưa cả Mật Nguyệt đến nhà chơi.

...

Trong một quán ăn tao nhã, Mẫn Lệ mặc một bộ vest cách điệu đặt làm khá mắc tiền, ngồi bên cửa sổ, trên bàn còn được bày một bông hồng xanh.

Nghe nói là phía đối phương thích vậy!

Thực ra, anh không thích đi coi mắt chút nào, nhưng vì lần trước đi suối nước nóng, nhìn mấy cặp đôi mà khó chịu được, thêm chuyện về nhà lại ép hôn kinh quá nên anh cũng hết cách, đành đi coi mắt vậy.

Coi mắt lâu năm như vậy nhưng vẫn chưa hề gặp được ai vừa mắt!

Còn mấy ngày nữa là đến năm mới rồi, nếu như không đưa được một cô bạn gái về nhà thì chắc chắn anh sẽ bị đuổi ra khỏi nhà mất, nhất định còn bị cô em gái khinh thường nữa, như vậy không được!

Hạo ca và Thích Thịnh Thiên đều thoát kiếp F.A rồi, làm sao anh có thể thua được, anh cũng không được yếu thế, hơn nữa cái tên Đường Sóc lại thuộc dạng vừa mở mắt đã có gái bên cạnh, không bì với cậu ta được, cho nên bây giờ cơ thể còn cường tráng, nhất định phải dành lấy cơ hội lấy vợ, đẻ con trước Đường Sóc.

“ Nghĩ gì vậy? Nghiêm túc thế?” Một giọng nói ngọt ngào vang lên, phía đối diện anh, một người phụ nữ mặc chiếc áo khoác đỏ, ngồi xuống.

Cô ta vén mái tóc ngắn ra sau tai, cởi bỏ chiếc áo khoác, nhìn thấy bông hồng xanh trên bàn, cầm nó lên, đưa lại gần mũi, lập tức, cô ta đáp nó vào thùng rác, “ Hàng đểu!”

“ Đuệch! Sao thế được, sáng sớm nay mới không vận đến đấy, chỉ một bông, vì cô!” Mẫn Lệ thấy động tác của cô, phút chốc bực mình.

Nhưng người phụ nữ này, trông khá đẹp, thân hình cũng khá bốc lửa và đương nhiên tính cách cũng khá nóng bỏng.

“ Sau khi hái xuống vượt quá 2 giờ đồng hồ, đều là hàng kém chất lượng, cũng giống như anh vậy, hàng kém chất lượng, lúc ba mẹ đẻ anh có phải vứt con đi chỉ giữ lại bọc ối, sao anh lại như thế chứ, nói chuyện thì to tiếng, tôi có cảm giác anh tìm người điếc thì hơn, cảm ơn hoa của anh, hẹn gặp lại!” Cô ta vừa ngồi xuống đã vội định cầm áo khoác đứng dậy.

Anh nói to, vẫn là nói to, nhưng giọng cô ta cũng không hề nhỏ!

“ Cô nói chuyện có khó nghe quá không? Tôi đẹp trai như vậy cô không nhìn ra sao?” Mẫn Lệ chặn trước mặt cô ta, “ Tôi đã gọi xong bữa ăn trưa rồi, ăn xong hẵng đi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng!”

Một tay ôm áo khoác, cô nhìn anh, đôi môi đỏ khẽ nhếch, “ Còn cần phải nói chuyện sao? Rõ ràng là chỉ cần có chút kinh nghiệm, nhìn vào là biết anh không xứng với tôi.”

“ Không xứng?”
Bình Luận (0)
Comment