Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 746

Khi cô về đến chỗ của Mẫn Lệ nói, Mẫn Lệ đã về tới rồi.

Cô vừa đi vào, đã bị 1 con gấu, lưng bị đè sát tường.

Trong phòng không mở đèn, cảm thấy không khí trong phòng dường như chỉ còn tiếng hô hấp của 2 người, lòng ngực đang thở không ngừng.

“Bà xã, nhớ anh không?” Anh phát hiện mình rất nhớ cô.

“Em...giờ anh có ý gì? Vừa về là chơi trò Bích Đông?” Đôi tay cô chủ động ôm eo anh, “Sao tâm trạng anh nay vui vậy?”

“Không có, tâm trạng anh không vui, là vì anh thấy Đường bá phụ và bá mẫu, tình cảm của họ đã nhiều năm như thế, vẫn tốt thế, đã già rồi, sẽ có 1 ngày bỗng nhiên không nhìn thấy đối phương nữa, anh thấy chúng ta nên nhân lúc còn trẻ, cố gắng sống cho tốt, anh quyết định Tối nay anh muốn yêu thương em cho thật tốt...” Anh vừa nói vừa tiến mặt gần cô.

Cô nghiêng đầu, né mặt anh.

Anh không gấp, vẫn cứ tiến cô cứ né, nhưng không hôn cô, cứ gần cô như thế, “bà xã, em không muốn?”

“Vết thương trên lưng anh không muốn lành nữa sao?” Cô không khách khí nói, “Đợi vết thương anh lành rồi tính tiếp.”

“Anh được mà, thật, anh ổn rồi! Thân thể anh bình phục rất nhanh, anh rất khỏe, không tin giờ chúng ta thử nha.” Anh đã bị thương 1 tháng, cả tháng đã không đụng vào cô.

Trước đây 1 mình lâu thế cũng không sao, giờ không như vậy, thật rất muốn cô!

“Em không muốn, nay em mệt, Nhiễm Nhiễm đẻ con rồi, tối nay ở cùng chị ấy lâu thế, em nghe cô ấy kêu thảm thiết, giờ em nhắm mắt, là lỗ tai em nghe thấy tiếng chị ấy, em muốn nghỉ ngơi.” Cô thật thấy thế.

Chuyện hôm nay ảnh hưởng rất lớn đến cô.

“Hay là em muốn đẻ 1 đứa? Giờ chúng ta có thể bắt đầu.” Anh vui vẻ nói.

“Em không! Mẫn tiểu thụ, em nói không cần, anh nghe không hiểu tiếng người?” Cô nổi nóng.

Mẫn Lệ cũng ý thức được cô đang giận, vừa rời khỏi cô, đã nghe tiếng bước chân cô chạy xa rồi.

Trong biệt thự rộng lớn, đèn trong phòng bỗng sáng lên, Mẫn Lệ nhìn bóng cô lên lầu, vội lên theo.

Vừa vào phòng tắm, Cố Linh đã vào nhà tắm.

Mẫn Lệ đứng bên ngoài, nghe thấy bên trong có tiếng nước, chỉ là nghe thấy tiếng chị dâu hét thảm, sao cô phản ứng dữ vậy?

Bên trong nhanh chóng có tiếng nước chảy ra, anh vẫn đứng yên đó.

Cố Linh từ trong phòng tắm đi ra thấy anh đứng yên 1 chỗ, mắt anh ngó qua lại,:Hôm nay đừng hòng, em không phục tùng anh đâu?”

“Bà xã, anh là người hay ép buộc anh thế sao? Em không đồng ý, anh sẽ không ép.” Anh vội theo hướng cô đi, nhanh chóng cởi đồ rồi leo lên giường.

“Anh chỉ ôm em, không làm gì.” Giọng anh vang lên.

Cố Linh bị anh ôm không nói nên lời, có ma mới tin lời anh?

“10 câu nói dối của Đàn ông trên mạng chính là có câu này, anh ôm em, không làm gì, cái đó của anh cương lên, anh cho vào, không đụng, được không? Lời nói quỷ quái, Mẫn tiểu thụ, anh tưởng em là con nít mới ra xã hội sao?” Tay cô đụng anh cái, “Thực thà xíu, bỏ em ra, tự ngủ đi!”

“Anh có thể thật thà chút, nhưng anh muốn ngủ chúng với em, ôm eo ngủ, lời nói của người đàn ông khác không đáng tin, không nghĩa là của anh không đáng tin!” mấy ngày nay đều ôm cô ngủ, đột nhiên không cho ôm, không công bằng.

“Tùy anh! Anh mà dám làm gì em, anh chết chắc, em không thỏa hiệp đâu.” Cô đột nhiên cười, “Sau đó còn đánh anh rất thảm.”

Tập trung đánh vào chỗ bị thương, như thế càng đau, còn có thể nghe anh hét thảm.

“Cố Linh, em là vợ anh, anh đương nhiên tôn trọng em.” Hôm đó ở quán bar anh quá giận rồi.

Nếu là ngày thường, sẽ không thèm làm thế với cô tại quán bar.

Cô không nói gì, mong anh nói đều là thật.

Trong phòng lại yên tĩnh, dường như chỉ còn tiếng thở của 2 người.

Nhưng trên thực tế 2 người đều không ngủ.

“Mẫn Lệ!”

“Bà xã, em muốn rồi à?” Anh lập tức buông eo cô, cởi quần.

Cố Linh đánh 1 cùi trỏ lên ngực anh, “Anh vừa nói gì, sao quên rồi à?”

Nói là tôn trọng, cô mới kêu 1 tiếng, đã cởi quần.

“Anh...” Anh lại ôm cô, “Bà xã, em gọi anh, anh cứ tưởng em muốn...”

“Ý em nói, em thật không muốn có con, quá cực, em nghe giọng Bùi Nhiễm Nhiễm kêu, em thấy toàn thân đổ mồ hôi.” Cô chỉ muốn nói thế.

Tuy họ rất nhanh sẽ chia tay, nhưng mẹ Mẫn ép cô quá, chuyện này phải giải thích cho rõ.

“Không sao! Không đẻ thì thôi! Dù sao nhà anh không chỉ có mình anh là con, còn có Mẫn Oanh mà! Nó trẻ thế, có thể đẻ rất nhiều!” Anh cũng nghe nói đẻ con rất đau.

Cố Linh nếu sợ đau, thì không đẻ.

“Anh lại dễ nói chuyện thế.” Cô cười nhẹ nghi ngờ.

“Anh luôn dễ nói chuyện, trước giờ vẫn vậy, nhưng! Bà xã, con có thể không đẻ, nhưng quá trình tạo con không được lược bỏ! Nửa thân dưới của bà xã, anh sẽ cố gắng phục vụ tốt! “ Anh cười nói.

Đích thực là cố gắng phục vụ cô? Không phải là thỏa mãn dục vọng của mình?

Thôi, cô không nói.

Trong phòng lại im lặng, Cố Linh sắp ngủ thì, anh lại lên tiếng.

“Cho nên, bà xã em muốn không?”

“:Không!” Cô lập tức tỉnh.

Người này sao không quên được nhỉ?

Cô khó khăn lắm mới sắp ngủ, lại nghe tiếng anh, quấy rầy mộng đẹp của cô.

“ừ, em ngủ đi!” Mẫn Lệ không đụng lung tùng, cố khống chế dục vọng của mình,

Cảm giác vết thương ở lưng lại đau.

Lần này Cố Linh ngủ thật, cũng không bị đánh thức.

...

Ngủ 1 đêm trong lòng của Cảnh Thần Hạo, Bùi Nhiễm Nhiễm bỗng tỉnh giấc, tỉnh rồi sờ bụng.

Cô vẫn chưa định thần sau giây phút sinh con, cô đã đẻ rồi!

“Con ơi..” Cô kêu lên.

Cảnh Thần Hạo đang ngủ bên cạnh lập tức tỉnh dậy, vội ôm lấy eo cô, “Bà xã, con không ở đây.”

“Ừ, em nhớ conn.” Bọn họ chưa chia tách bao xa, đã nhớ nó rồi.

Cảnh Thần Hạo đỡ cô dậy, hai người mặc thêm áo, cửa phòng bệnh bị mở ra, Bối Tịnh Nguyệt ôm đứa bé đi vào.

“Nhiễm Nhiễm!” bà bước lớn qua, “Nó tỉnh rồi, cho nó ăn chút.”

“Cảm ơn mẹ.” Cô vui vẻ đưa tay đón nó, cuối đầu nhìn đôi mắt to xanh lam của nó, còn nhăn nheo lại.

Nuôi vài ngày, cô tin đứa trẻ này tuyệt đối soái khi hơn người.

“Sau này sẽ là 1 tiểu soái ca, không đúng, đại soái ca!” Cô cởi áo, đút sửa cho con.

Cảnh Thần Hạo ngồi đầu giường nhìn cô, cũng không muốn rời khỏi.

Bối Tịnh Nguyệt nhìn 2 người họ, lại đi ra
Bình Luận (0)
Comment