Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 84

Thích Thịnh Thiên đứng 1 bên, hai anh em Lý Hạo đã xử lý xong, quay lại đi về hướng Cảnh Thần Hạo, hai tay bỏ vào túi, có chút tùy ý không quan tâm, “Hôm nay cậu gấp thành vậy, là vì Bùi Dĩ Hàn này?”

Nhưng anh hoàn toàn bị lờ đi, nhìn thấy Cảnh Thần Hạo yêu thương người phụ già hết mực, toàn thân anh nổi da gà, cảm giác còn đáng sợ hơn là coi phim ma.

Từ 5 năm trước Bùi Nhiễm Nhiễm 1 đi không trở lại, anh em này của anh đã trở nên không bình thường, chỉ là Thích Thịnh Thiên không ngờ, Cảnh Thần Hạo lại thay đổi sở thích trở nên đặc biệt như vậy, vậy mà lại thích bà già quê mùa.

“Thật là tạo nghiệp mà, 1 người đàn ông thành công cứ như vậy bị hủy rồi!” Thích Thịnh Thiên ngao ngán lắc đầu, không nhịn được thở dài.

Mẫn Lệ và Hòa Miêu bên kia đã xong chuyện, anh để thuốc vào trong hộp lại, liếc nhìn mặt đỏ hồng của người phụ nữ, thuốc chắc đã phát huy tác dụng.

Anh cầm hộp đi về hướng Thích Thịnh Thiên, 2 người nhìn nhau 1 cái, Thích Thịnh Thiên hiểu ý, đưa tay vỗ 2 cái, 3 người ăn mày lúc này mới đi ra, mặt cười tà.

“Chơi thật tốt!” Thích Thịnh Thiên đưa tay châm điếu thuốc, thuận tay đưa xấp tiền.

3 người nhận mệnh, mặt giảo hoạt lại gần Hòa Miêu.

Thuốc từ từ phát tác, ý thức của Hòa Miêu chưa hoàn toàn tiêu tán, nhìn thấy 3 người ăn mày đến gần, sợ đến đứng dậy muốn chạy, nhưng bị chặn lại.

Gần như vậy, mùi hôi ập đến, khiến anh nhịn không được muốn ói.

1 người trong đó nhịn không được, tát cô 1 cái, tức giận ngập trời, “Đây là đang chê mấy anh sao? Đừng gấp, đợi tí tôi cho cô hưởng thụ thật tốt.”

Hai người đàn ông khác cũng cúi người cười dâm đãng, mặt mày đều hiện lên ý muốn làm chuyện dơ bẩn, đối với cơ thể Hòa Miêu di chuyển lên xuống.

“Các người muốn làm gì?” Hòa Miêu mở to 2 mắt, hai tay che ngực, giọng run rẩy cảnh cáo: “Tôi là phụ nữ của Âu Dương Lập, các người dám chạm vào tôi, anh Âu Dương nhất định giết các người.”

- ----------- --------------

Bùi Nhiễm Nhiễm trong xe nhìn thấy tất cả, nhìn bộ dạng Hòa Miêu, có chút không nhịn được, “Cho chút trừng phạt là được rồi, để Hòa Miêu nhớ dai 1 chút, không cần phải làm thật vậy!”

Rốt cuộc cũng chỉ là cô gái nhỏ, như vậy, không nghi ngờ gì sẽ hủy hoại cô ta.

Cảnh Thần Hạo đang thoa thuốc cho cô, mắt đen mày kiếm bộ dạng chăm chú, anh nhẹ ngẩng đầu: “Cô ta đáng chết.”

Bùi Nhiễm Nhiễm nghe vậy, tức đến muốn rút chân, tay lên trên mắt cá lại nắm chặt không buông.

“Không muốn chân bị phế, thì đừng động bậy!”

“Làm sao dễ phế vậy, Cảnh tổng lời của anh dùng để dọa trẻ con thì đúng hơn.” Bùi Nhiễm Nhiễm cãi lại, nhưng lại thật sự không động đậy nữa.

Nhìn bộ dạng chăm chú của người đàn ông, tóc ngắn gọn gàng, hơi che đi mày kiếm, đồng tử đen toàn là sự nghiêm túc, sau sự lạnh lùng là sự ôn nhu như mùa xuân.

Bùi Nhiễm Nhiễm có chút hoang mang, đợi Cảnh Thần Hạo xong xuôi ngẩng đầu lên lại, nhìn thấy biểu tình ngây ngốc của cô, nhếch miệng cười tà mị: “Sao? Nhìn đến ngốc rồi?”

Bùi Nhiễm Nhiễm tỉnh táo lại, mắt tránh né, liền trấn tĩnh lại, không chút yếu thế trả lời: “Cảnh tổng, anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ vừa nghĩ về 1 chuyện thôi.”

Cảnh Thần Hạo có hứng thú, từ từ đến gần cô, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ cô: “Tai đỏ như vậy? Cơ thể cũng nóng, có phải bị sốt rồi không? Hử?”

Bùi Nhiễm Nhiễm vô thức nuốt nước bọt, bị anh quấy rối tinh thần, tay chân hoảng loạn, đưa tay đẩy Cảnh Thần Hạo ra: “Cảnh tổng, xin anh tự trọng.”

“Tự trọng?” Cảnh Thần Hạo khẽ ngẩng đầu, nhếch mày lên, tay để trên eo cô dời lên trên: “Là như vậy sao?”

“Cảnh tổng, anh…” Bùi Nhiễm Nhiễm cắn răng trừng anh, vừa muốn hung hăng phản trả, phía trước đột nhiên sáng đèn lên.

Sắc trời ngày càng tối, mặt trời lặn phía tây, hình dáng quen thuộc đi dưới ánh đèn, rọi lên khuôn mặt âm u của anh.

Cảnh Thần Hạo nhìn người tới, mắt mang ý cười, lạnh lùng nói: “Người tới đủ rồi, kịch hay… lập tức bắt đầu!”

- ----------- --------------
Bình Luận (0)
Comment