Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 936

“…” còn có thể ở trong công ty của anh trai kiếm tiền ngoài sao?

Thật lợi hại!

“Em thật sự tin sao? Lừa em thôi, anh là đến giúp cậu ta” cánh tay của anh vòng qua ôm eo cô, “nơi em đang đứng lúc này đâu là công ty của anh, sau này đợi nó phát triển rộng lớn hơn, anh mới có thể đến nhà em cầu thân!”

Cô là biết anh ấy nhất định rất lợi hại, nhưng anh ấy lại nghĩ đến sau này đi cầu thân?

Daddy mami không có chuẩn bị để sớm như thế này để gả cô đi!

“Cố lên! Tuy rằng bố mẹ em không phải là rất xem trọng nhưng thứ này!” bọn họ chắc càng muốn đó chính là sẽ yêu thích cô, sẽ chăm sóc cho cô!

“Anh xem trọng, sau này em gả cho anh mới không bị thiệt thòi, muốn mua cái gì thì mua, vẫn sống những ngày tháng tiêu tiền như đất!”

“Trong mắt của anh, em chỉ biết tiêu tiền như vậy sao?” cô vẫn bình thường mà!

“Biết tiều tiền là chuyện tốt, nếu không thì anh kiếm tiền cho ai tiêu chứ? Chính là để cho vợ tiêu!” tâm trạng của anh tối nay thật là vui buồn xen kẽ

ở bên cạnh cô ấy rồi, nhưng mà cô ấy ngày mai không phải sẽ rời khỏi rồi sao!

“Người trong nhà anh không biết anh có bản lãnh như thế này ở bên ngoài mở công ty rồi phải không?” cô nhìn bầu trời sao bên ngoài, bình tĩnh hỏi han

“Em hình như một chút đều không kinh ngạc!”

“Có cái gì phải kinh ngạc chứ, em vẫn luôn cảm thấy anh rất lợi hại à, người còn trẻ tuổi khỏi nhiệp nhiều như vậy, anh là một trong số đó, rất tự hào, so với em giỏi hơn nhiều rồi!” cô vẫn đang đi học à!

Trong nhà quá nhiều tiền rồi, cơ bản không cần cô phải làm gì, cho dù cả đời cô vui chơi, cũng dùng không hết à!

Trong long anh bỗng chốc ấm áp, Noãn Noãn lại có thể có lòng tin với anh như thế!

“Noãn Noãn tin tưởng anh như vậy, anh nhất định sẽ làm thật tốt!”

“Ừm, em tin tưởng anh!” cô cười ngoảnh đầu sang nhìn anh, “chúng ta quay trở về thôi! Không còn sớm nữa!”

“Ừm!” nắm lấy bàn tay nhỏ của cô đi xuống lầu, trong lòng ấm áp!

……

“Dương Dương…”

Nửa đêm nửa hôm, Mật Nguyệt đáng thương ôm chiếc gối nhỏ, đẩy cánh cửa phòng Cảnh Bùi Dương

“Dương Dương hư, ngày mai em phải trở về rồi, không ở bên em!” cô liếc nhìn khe cửa tiến vào, Dương Dương hình như đã ngủ khá say rồi

Chiếc chăn mỏng được đắp đến trước ngực, đôi tay đặt bên trên, dáng ngủ tiêu chuẩn như thế Dương Dương làm sao mà luyện ra được vậy?

Cô lật chăn ra, đặt chiếc gối nhỏ đáng yêu xuống, thân hình nhỏ nhắn thuận lợi nằm xuống trên giường lớn của anh ấy

“Mật Nguyệt!”

Bàn tay nhỏ của cô bé xờ lên trên cơ bắp của anh, anh phút chốc thì tỉnh dậy

Nửa đêm chạy lên trên giường của anh, cũng chỉ có Mật Nguyệt mà thôi!

“Hì hì…” thân hình nhỏ bé của cô bé áp sát lại gần anh, bàn tay nhỏ đặt lên trên ngực của anh, “Dương Dương, người ta ngày mai phải quay trở về rồi, anh đều không ở bên cạnh em, em ngủ không nổi!”

Anh thở dài một hơi, “ở bên em, ngủ đi!”

Tiểu nha đầu này, sắp rời khỏi rồi còn không quên giày vò anh!

Cô bé nào có thể ngủ được, vả lại ngày mai ở trên máy bay quay trở về có thể ngủ à!

Trong đầu của cô bé từ từ nhích lên trên, hôn lên trên khuôn mặt tuấn tú của Dương Dương, “Dương Dương, anh sẽ nhớ em chứ?”

“Sẽ!” giọng điệu hoàn toàn cứng nhắc

“Em cũng sẽ nhớ Dương Dương!” cái đầu nhỏ của cô bé ở trên bả vai của anh, bắt đầu buôn chuyện với anh

Đến tận sau nửa đêm, Bạc Ngôn với Cảnh Bùi Noãn đi ra ngoài mới quay lại, hai người bọn họ mới đi ngủ

Đi trên hành lang, Bạc Ngôn nhìn cô ấy đi về phía phòng của bản thân

Ừm, không gấp!

“Noãn Noãn, chúc ngủ ngon, nếu như em mời anh, thì anh sẽ ở bên cạnh em!” anh đứng trước cửa, liếc nhìn vào phía bên trong chớp mắt

Muốn vào trong à!

Căn phòng của Noãn Noãn à!

“Chúc ngủ ngon!” cô không muốn nhanh như vậy để bị anh ấy ăn mất!

Cánh cửa không hề lưu luyến đóng sầm lại, Bạc Ngôn nhếch mép mỉm cười, quay người rời đi

Ngày hôm sau, mọi người đều đi ra sân bay tiễn biệt

Đôi mắt xanh của Cảnh Hành liếc nhìn sang trái sang phải, hai cặp đôi đều đang tạm biệt thương tâm, thân thân ái ái, cậu tấm thân độc thân hoàng kim này không thèm ngừng bước tiến thẳng bào trong khoang máy bay, lững thững ngồi chơi game tốt hơn!

“Dương Dương, Dương Dương…” Mật Nguyệt cả người treo mình lên trên người anh ấy, “em không muốn rời xa Dương Dương!”

Cô bé tại vì sao không sớm lớn nhanh chút, như vậy thì có thể luôn ở bên cạnh anh ấy rồi!

“Ngoan, trở về thì nhớ đi học tử tế, có thời gian anh sẽ quay lại thăm em!” anh chắc sau này sẽ bị Bạc Ngôn lôi trở về thôi!

“Em sẽ đi học tử tế, ở đây, Dương Dương anh không được tìm người con gái khác đó! Anh chỉ có thể có một mình em, chỉ được nghĩ về em thôi!” đoi tay của cô bé vòng qua ôm lấy cổ của anh, “em sẽ nhanh chóng lớn nhanh!”

“Được!”

Còn bên còn lại Bạc Ngôn nói lời từ biệt đặc biệt đơn gian luôn, ôm lấy cơ thể của Noãn Noãn, hôn hôn hôn!

Sau cùng thì nhìn đôi môi bị hôn sưng vù của cô ấy, luyến tiếc lưu luyến không nỡ từ biệt!

Máy bay cất cánh, đây rồi sẽ cách ra vạn dặm, phải rất lâu mới có thể gặp lại!

Trên máy bay, Mật Nguyệt tối qua không có ngủ được ngon, vì vậy sau khi lên máy bay, khóc một hồi, rồi thì ngủ mất tiêu luôn!

Cảnh Hành cầm máy ipad nghe nhạc liếc nhìn sang đôi môi sưng đỏ của bà chị mình, “bị ăn rồi?”

“Không hề có!” cô là một cô nương cứng rắn

“Ăn rồi cũng không sao, chị cũng đâu còn nhỏ nữa!”

“….” thằng em trai mấy ngày không đánh, lên mặt dạy đời rồi!

“Em tiểu quỷ nhỏ, hiểu cái gì!” cô sẽ không để bị nhanh chong như thế ăn mất, co phải đợi sau khi kết hôn, đêm tân hôn

Cảnh Hành cúi đầu, anh là tiểu quỷ, cô vợ nhỏ tương lai của cậu còn không biết đang ở nơi nào chảy nhảy nữa cơ!

……

Thời gian nhanh chóng trôi qua, ngoảnh mắt cái thì sắp đến lúc Mật Nguyệt tốt nghiệp rồi!

Hai năm nay, dưới sự dẫn dắt của Bạc Ngôn, Dương Dương quay trở lại mấy lần, mỗi lần trở lại đều không báo trước, khiến cho Mật Nguyệt con tim giật thon thót!

Ngày này, cô bé vừa bước ra khỏi cổng trường, thì nhìn thấy chiếc xe quen thuộc

“Dương Dương!” anh ấy trở về rồi!

Cứ nghĩ đến bản thân sắp phải thi giữa kỳ rồi, thành tích thi cử khá, cô bé lại có chút ngại ngùng đối diện với anh

Cánh cửa chiếc xe hạng sang mở ra, Cảnh Bùi Dương mặc chiếc vest body bước xuống, nhìn về phía Mật Nguyệt đã cao hơn khá nhiều, sâu trong mắt ngập tràn sự cưng chiều

“Dương Dương!” cô phút chốc đổ ầm mình vào lòng anh ấy, “em rất nhớ anh rất nhớ anh!”

Bên cạnh có không ít học sinh đang tan học, ánh mắt chăm chú nhìn bọn họ

Cảnh Bùi Dương kéo tay cô lên xe, chiếc xe từ ngoài cổng trường lái rời đi

“Anh làm sao quay trở về rồi? lại còn không báo cho em! Anh Bạc Ngôn cũng quay trở về chứ?” hai năm nay, anh Bạc Ngôn theo đuổi chị Noãn Noãn theo đuổi vô cùng sát sao sà

“Không có”

“Kỳ lạ rồi, trước đây hai người các anh cùng nhau quay trở lại, lại vì sao bây giờ…” anh ấy lại chỉ trở về một mình thôi!

Cảnh Bùi Dương cầm chiếc cắp sách nhỏ của cô bé, đôi mắt sâu thẳm ngắm nhìn cô gái của anh, “anh quay trở lại để bổ túc bài tập cho em, em muốn lên trường cấp 3 nào?”

“Nếu như là dùng thực lực thật sự của em, nhất định không phải là em muốn lên đâu thì lên được đó! Nếu như mà đi cửa sau, vậy thì là có thể tùy ý lựa chọn!” cô bé năm đầu chính là do đi cửa sau mà vào lớp à!

“Mật Nguyệt, anh sẽ dạy em, ít nhất không phải bị đánh bại thảm thương như thế”

“Được à! Được à! Dương Dương dạy em, em nhất định sẽ học thật tốt!” cô cười dựa lên người anh, ngực nhỏ đã có phát triển một chút nhô lên

Những ngày sau đó, Mật Nguyệt cảm thấy bản thân đang bị mật ngọt giày vò à

Hàng ngày sáng sớm 5 giờ phải dậy bên chạy bộ bên học thuộc bài, sau khi ăn cơm, còn phải làm một bài thi toán học mới có thể rời đi

Đến cả nghỉ trưa, đều bị vô tình cướp đi 10 phút để học thuộc bài!

Buổi tối khi về nhà thì cần phải kiểm tra, lại là bài thi bài thi, các thể loại tiêu đề mô phỏng làm hết lần này đến lần khác

Cảnh Bùi Dương ở trong phòng sách xem giấy tờ, nhẹ nhành bước đến căn phòng của cô bé, Mật Nguyệt gục trên mặt bàn, ánh đèn bàn chiếu xuống, cô bé dường như đã ngủ say rồi!

Anh bước lại gần, trên mặt bài thi toán học vẫn còn dấu vết bị ướt, chiếc miệng nhỏ bé mỏng manh hơi hở chút, chảy nước miếng rồi!
Bình Luận (0)
Comment