Bên ngoài bầu trời đã hoàn toàn tối đen, bên đường cũng xuất hiện rất nhiều ánh đèn.
Theo thông tin Minh Sầm vừa nhận được, thời điểm 8h15 cuộc giao dịch sẽ bắt đầu. Dao Dao vững vàng bình tĩnh không chút để ý chuyện này, cùng nhóm người Đổng Chu Cát vui vẻ trò chuyện. Cuộc giao dịch ban đêm nàng không nghĩ sẽ có ích lợi gì cho hắn ta.
Vì trước đó bên nhóm Nguyên Sinh gửi tới cho các nàng chút thông tin, tên bắt cóc dự định sau khi thực hiện cuộc giao dịch này, liền lên máy bay ra nước ngoài trốn thoát. Xác định con tin không thể không gặp nguy hiểm. Bất quá Minh Sầm tiếng thoái lưỡng nan thì Dao Dao lại như nắm trọn trong lòng bàn tay.
Từ nãy giờ Dao Dao đột nhiên có chút im lặng hẳn, Thiên Thiên bên cạnh cũng nhận ra được biến hoá nhỏ này của Dao Dao. Nhìm tiểu Y trong lòng nàng đang ngủ ngon, không dám động mạnh, nàng ghé Dao Dao thấp giọng lo lắng:
- "Có chuyện gì sao?"
Dao Dao đang ngẩn người suy nghĩ, nghe được tiếng Thiên Thiên lo lắng gọi liền lập tức kéo hồn về.
- Dao Dao cười nhẹ: "Em đang nghĩ một chút sự tình, nhưng đã xong rồi... "
Chuyện vẫn là phải dấu Thiên Thiên, nhưng nàng lại không muốn nói dối nàng ấy. Nếu không quả thực là một sự dày vò với nàng a. Hiện tại dấu một bí mật lớn này cũng đã là ránh nặng ngàn cân trên người nàng.
Nhìn trong mắt Dao Dao là một chút sự lúng túng, Thiên Thiên cũng không tiện vạch trần, nếu không muốn nói, nàng cũng sẽ không hỏi thêm.
- Thiên Thiên: "Nên để chuyện riêng sang một bên, chúng ta hiện tại bên ngoài vui vẻ."
Ý tứ Thiên Thiên là gì nàng hiểu rõ. Nàng cũng không cần phải bận tâm bọn tôm tép kia. Hiện tại là cùng Thiên Thiên ra ngoài vui vẻ, bản thân nên hết lòng bồi bên cạnh phu nhân mới đúng!
- Dao Dao: "Ha ha... Tỷ nói đúng! Nãy giờ chị ôm tiểu Y chắc cũng mỏi tay rồi, đưa cho em! "
Khuôn mặt Dao Dao lại trở về khí sắc vui vẻ như trước, hướng tay muốn thay Thiên Thiên ôm tiểu Y. Bấc quá động tác lớn như vậy bé con vẫn có thể ngủ được, nàng đem lòng cảm thán hai tiếng. Nàng nhớ lúc trước mình đâu có ngủ say đến như vậy a, nếu vậy có phải là Thiên Thiên không?
Dao Dao đem tầm mắt ý vị thâm thường nhìn Thiên Thiên. Sau khi trao tiểu Y lại cho Dao Dao, Thiên Thiên bắt gặp được ánh mắt kỳ lạ này không hiểu được nhìn lại.
- Hàn Tuyết Di: "A~ bé con của ai thật đáng yêu!"
Hàn Tuyết Di đang vui vẻ cùng đám người Kỷ Yên nói chuyện, kinh hỉ nhìn thấy tỷ tỷ mình trao đứa nhỏ qua cho Dao Dao. Đây là con nhà ai mà đáng yêu quá nè, mũm mỉm ngủ say như vậy. Nhìn mà thật liền muốn đẻ một đứa! Nhưng Tuyết Di nghĩ lại, chậc, số nàng đã định sẽ không thể có con a~
Nghe Tuyết Di nói, Thiên Thiên có chút chột dạ. Nhìn ánh mắt muội muội mình chăm chú nhìn tiểu Y nhíu nhíu mày như vậy. Nàng mới chợt nhớ bản thân chưa có nói chuyện mình đã làm mẹ cho Tuyết Di biết a. Nhưng nghĩ lại chuyện này sẽ được bao nhiêu người tin?
Còn phải nên nghĩ thật kỹ lại một chút, bề ngoài rất rõ Tuyết Di là một nữ nhân yếu đuối mỏng manh. Nhưng thật ra là cái nữ nhân tâm đồng ý sắt! Một tay muội muội bên Pháp không biết đã làm cái gì, tất cả chi tiêu cho cha mẹ đều có thể tự một mình gánh lấy, còn dư dả thường xuyên gửi tiền gửi quà về cho nàng. Bề ngoài của Tuyết Di thật sự có chút... Khụ, bần hèn, nhưng khí tức nữ vương xinh đẹp đâu đó vẫn thấp thoáng toát ra. Dù có thu liễm bao nhiêu nàng vẫn nhìn ra cái muội muội yêu nghiệt này của mình không đơn giản.
Có trời mới biết Tuyết Di chính là tỷ khống! Thật sự nếu biết được nàng chính là mẹ của đứa nhỏ này, chắc chắn sẽ liều mạng với tên gây ra, chính là Dao Dao đây.
Suy nghĩ đến xuất thần, vẫn không nghĩ được có nên mở miệng không. Lại giật mình nghe lời Dao Dao bên cạnh nói với Tuyết Di.
- Dao Dao: "Hắc hắc! Đây là con của ta a~"
Mọi người xung quanh đều hít một ngụm lãnh khí. Minh Ân có chút bất động nhưng rất mau khôi phục, bàn tay phía dưới nhẹ nắm lấy tay của người tên Y Mạn. Hai người im lặng không nói gì, đối mắt nhau xuất hiện ra một nụ cười.
- Hàn Tuyết Di: "Cái gì!? Ngươi–-"
- Minh Sầm: "A ha ha, nhìn nó thật giống Dao Dao nha~ lớn như vậy chắc cũng đã 1 tuổi rồi phải không?"
Tuyết Di định nói gì nhưng kịp thời bị Minh Sầm cướp lời. Thiên Thiên liếc nhìn Dao Dao, tên ngốc này không biết là loạn cái gì. Đột nhiên nói như vậy khôg nghĩ đang chọc cười người khác sao? Bản thân chưa tới 19 cái xuân mà đã có con?
- Dao Dao: "Hắc hắc, sai rồi! Cuối tuần sau mới chính là sinh nhật 1 tuổi của tiểu Y!"
Minh Sầm kinh ngạc nghĩ một chút, tính toán thời gian hình như đúng là như vậy. Lúc trước nhìn tiểu Y cũng không như vậy, đứa trẻ được Thiên Thiên và Dao Dao cưng chiều thật mau lớn a.
- Kỷ Yên: "Ha hả? Dao Dao... Cậu, cậu... Có con? Mình nhớ cậu chỉ mới 18, cha đứa bé rốt cuộc là kẻ nào!?"
Nghe được lời Kỷ Yên hỏi, mọi người ai nấy kinh hồn bạt vía, có điều trừ Thiên Thiên và Minh Sầm và hai vị phục vụ bình tĩnh kia ra.
Dao Dao như vậy chính là chưa đủ tuổi đã sinh con nha. Cha đứa bé rốt cuộc là của tên khốn nạn nào đây? Một khắc im lặng như tờ...
- Dao Dao: "Cha tiểu Y chính là mình... Mọi người làm sao vậy?"
Nàng khó hiểu nhìn mấy người đó. Nàng nói gì sai sao?
- Kỷ Yên: "Haha, thì, thì ra chỉ là đùa. Chắc đứa bé chỉ là con của ai, cậu thích quá mang theo cùng đến đây thôi phải không?"
Kỷ Yên cười hai tiếng không rõ, nàng tự thôi miên bản thân chắc chắn là Dao Dao chỉ đang nói đùa mọi người. Làm gì có ai vừa làm mẹ lại vừa làm cha được, chuyện này là không thể nào nga~
- Tuyết Di: "Đúng đúng, làm sao Dao Dao cùng một chỗ với tỷ tỷ mà có con riêng được, không thể nào a, haha."
Tuyết Di cũng gượng cười phụ hoạ theo Kỷ Yên. Chu Cát ngược lại không nói gì, vẻ mặt chỉ toàn kinh ngạc nhìn Dao Dao bất động. Nàng cũng tin Dao Dao chỉ là nói đùa, lão đại Phỉ Thù Sát công việc xử lý không hết làm sao có thể có một tiểu hài đây? Chuyện này nhất định là không thể nào! Chu Cát âm thầm quả quyết trong lòng.
Nhưng nếu Dao Dao một câu nói ra sự thật, e rằng mấy người này đều sẽ tự vả mặt mình.
- Dao Dao: "Ta nói sai gì sao? Chuyện này vốn là thật, ta không hề nói đù–-"
- Thiên Thiên: "Táo rất ngọt, em ăn một chút đi."
Dao Dao chưa kịp nói hết câu đã bị Thiên Thiên 'hiền từ' đẩy cả miếng táo lớn vào miệng nàng.
- Thiên Thiên: "Mọi người, ta vừa giúp mọi người gọi thêm một phần nước đặc biệt, rất ngon. Mọi người nên dùng thử."
Lại quay sang mọi người nở nụ cười hảo cảm nói. Cả đám không ai dám ho một tiếng, Minh Sầm âm thầm nuốt xuống cục nước bọt bị nghẹn, trên trán lấm tấm mồ hôi hột. Không hổ là phu nhân của Lâm lão đại, Thiên Thiên vẫn đáng sợ như trước, một nụ cười có thể vô hình gϊếŧ người.
Hậu quả mỗi người được Hàn phu nhân bồi một ly nước đặc biệt. Có vẻ trong lúc các nàng bận chú ý Dao Dao, thì Thiên Thiên cùng cấu kết với người pha chế mang ra một ly nước uống dị thường nguy hiểm. Nó hết sức... Bình thường. Bên ngoài không khác gì mấy một ly cocktail.
Nhưng đến khi lần lượt từng người tò mò uống thử, khuôn mặt ai nấy nhăn lại cùng một chỗ với nhau. Là bỏ bao nhiêu chanh đây!? Chua chết các nàng!
Nhìn khuôn mặt Thiên Thiên mỉm cười hữu hảo với các nàng, một ngụm chanh chua đến tê liệt vị giác cũng ráng lấy hết sức mẹ đẻ ra nuốt vào. Thấy vậy Thiên Thiên cảm thán rất đầu hai cái, tất cả là trẻ ngoan, rất biết nghe lời.
Dao Dao vui vẻ ăn miếng táo ngọt, quả thật rất ngon. Không biết còn không, nhìn qua Thiên Thiên, Dao Dao cảm thấy mình nên ngoan ngoãn im lặng làm trẻ ngoan.
Một hồi mọi người được kéo về từ cửa môn quan. Minh Sầm nhìn Kỷ Yên không ngừng nhăn mặt mà trong lòng thương tiết. Liền quay sang gọi Minh Ân làm vài phần nước đặc biệt, giúp lấn áp vị chua này đi.
- Chu Cát: "Cho một ly sữa mật ong, hai phần kem lạnh, cám ơn."
Minh Sầm định gọi, đột nhiên Chu Cát bên kia cướp trước. Nhìn qua, liền thấy Tuyết Di khuôn mặt cứng rắn chịu chua. Chu Cát có vẻ lại ung dung hơn, xem ra là gọi cho Tuyết Di. Minh Sầm chợt nở nụ cười ý vị thâm thường, cũng tiếp đó gọi phần của mình.
- Dao Dao: "Thiên tỷ, ôm tiểu Y giúp em."
Đột nhiên Dao Dao lên tiếng, giọng điệu rất thản nhiên. Vì vị chua kia, mọi người cùng quên mất chuyện khi nãy cùng Dao Dao nói.
Thiên Thiên không nghĩ nhiều ôm lại tiểu Y, vì vậy bé con chợt tỉnh. Mở ánh mắt to tròn lấp lánh ra. Con ngươi trong suốt nhìn mọi người chớp chớp hai cái.
- "nha~ nha~ "
Hai tay tiểu y giơ lên quơ loạn, hướng Thiên Thiên kêu nha nha. Như hiểu tiểu Y nói gì, Thiên Thiên ôm lên người vuốt vuốt nhẹ lưng tiểu Y.
- Thiên Thiên: "Dậy rồi sao, tiểu Y ngoan lắm~"
Vừa nói vừa nở một nụ cười dịu dàng làm chói mắt người. Xung quanh đám người Minh Sầm nhẹ nhíu mắt, có một xúc cảm dâng lên trong người đối với tình huống này. Sao cảm giác nụ cười giờ khắc này của Thiên Thiên, không giống như mọi lần mà có cảm giác, là nụ cười của một người mẹ dịu dàng dành cho con mình??
Minh Sầm tạm thời có thể hiểu rõ, dù gì nàng cũng tiêu hoá hết những thứ này rồi.
- Tuyết Di: "Thật đáng yêu! Nhìn nó có chút giống tỷ tỷ a, ngủ dậy là không khóc không nháo, chỉ chớp mắt hai cái muốn ôm. Haha!"
- Chu Cát: "Hình như đứa trẻ rất thích Thiên Thiên, thật không phải trộm về chứ?."
- Minh Sầm: "Tiểu Y này thật ngoan, làm người chỉ muốn đến ôm hôn một miếng!"
- Kỷ Yên: "Nhìn thấy đột nhiên ta có cảm xúc muốn đẻ, a ha ha chỉ đùa thôi! Làm sao có thể chứ!"
Mọi người bị câu đùa của Kỷ Yên vô cớ phát ra xuýt bị hù cho hết hồn. Đặc biệt Minh Sầm qua một chút mới đè lại trái tim xém rơi của mình. Tiểu bạch thỏ đôi khi thật đáng đánh!
Đang lấy lại tinh tình dĩ vãng của bản thân, mọi người đột nhiên phát hiện Dao Dao từ khi nào đã biến mất. Đang muốn tìm người thì được Minh Ân mỉm cười lịch thiệp thông báo.
- Minh Ân: "Trong khi mọi người không để ý, nàng đã đi vào kia rồi."
Minh Ân không tiện nói toẹt ra mà sạch sẽ đưa tay hướng nơi WC của quán.
Khi mọi người đều hiểu rõ, ai nấy kìm không được liếc mắt khinh Bỉ Dao Dao. Uống có bao nhiêu mà thích thú cứ chạy vào đó. Không sợ sẽ đi không được sao?
- "Ah–-"
Đột nhiên phía trong phát ra tiếng la kinh khủng. Tiếng la đủ lớn để toàn bộ mọi người nghe rõ. Theo như nghe được tiếng la phải được kéo dài một chút nhưng nửa chừng như bị ngăn lại không xuất hiện bất cứ dấu hiệu nào nữa. Mọi người hoảng hốt nhìn chằm chằm hướng nhà vệ sinh. Minh Sầm tinh ý liếc mắt xung quanh quan sát, tên ngồi gần cửa đã biến mất. Chẳng lẽ tên bắt cóc đi cửa sau? Nhưng làm sao hắn vào được, nàng vậy mà để xảy ra sơ soát. Chu Cát bên kia biến hoá nhỏ của Minh Sầm, nàng liền khẳng định có nhiệm vụ nào đó ở đây.
Không ngờ lão đại lại là người xử lý nhiệm vụ này. Nhưng nàng đoán trên 70% đây là nhiệm vụ của Minh Sầm.
Ngoài hai người ra và hai vị phục vụ trước mặt. Ai nấy đều bất an, Thiên Thiên như vậy lại cả gan bồng tiểu Y đi vào. Minh Sầm cùng Chu Cát hoảng hốt. Có thể Lâm lão đại đang trong đó xử lý nhiệm vụ a, không thể để Thiên Thiên vào cản trở được!
Hai người vì vậy vội vàng chạy theo ngăn cản, mọi người thấy vậy cùng liền đi theo. Chơi lớn rồi, lại kéo thêm người vào cuộc. Lần này nửa cái mạng không biết có giữ được không đây.
- Thiên Thiên: "Dao Dao! Em khoing sao ch–-"
- Dao Dao: "Haha, chỉ là vị đại ca này đột nhiên té ngã ngất xỉu thôi."
Dao Dao cõng một vị tráng háng trên lưng, để ý kỹ mọi người mới để ý là vị khách kỳ lạ ngồi cạnh cửa ra vào khi nãy.
- Thiên Thiên: "Đột nhiên nghe tiếng la lớn như vậy, thật hù sợ mọi người rồi."
- Minh Sầm: "A ha ha... Thì ra không có việc gì, nào mọi người cũng mau quay lại. Đột nhiên tất cả bỏ vào trong này thì có chút không đúng lắm."
Minh Sầm âm thầm thở ra một hơi. Cái gì mà có chút không đúng, là rất sai nha! Tất cả kéo vào WC nói chuyện là sao? Chuyện cười gì vậy!?
Mọi người thấy không có việc gì cũng lặng lẽ quay đầu đi ra ngoài.
Lúc mọi người đi ra hết, chỗ Minh Sầm cũng từ từ đi ra.
- Dao Dao lúc đi ngang Minh Sầm, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Kêu người dọn dẹp xử lý cái xác bên trong, nhớ rằng phải thật sạch sẽ."
Nghe âm giọng của Dao Dao mà cả người Minh Sầm lạnh ngắt, sắc mặt ngưng trọng không một giọt máu. Nàng theo phản xạ tự nhiên gật đầu đáp ứng.
- "Vâng... "
Khí tức khi nãy của Dao Dao chính là của một sát thủ máu lạnh vô tình, một khi bùng phát, có thể không động thủ vẫn gϊếŧ được người. Minh Sầm dù biết trước những kẻ lọt vào tay Dao Dao không kẻ nào có thể sống sót mà thoát khỏi. Nhưng bản thân thật sự một lòng kính sợ vị lão đại dù nhỏ tuổi hơn mình này, khi mọi người không để ý, trong thời gian ngắn như vậy đã gϊếŧ được tên bắt cóc. Nàng khoảng khắc đó nhận thấy một Dao Dao lúc trước vui vẻ cười nói với các nàng và Dao Dao hiện tại có đúng là cùng một người hay không? Nếu không phải, vậy ai là thật, ai là giả?
Nhìn qua vết máu đang từ từ lang ra khỏi cánh cửa buồng vệ sinh cuối cùng. Minh Sầm hạ thấp tâm tình, gắn một con chíp vào điện thoại cho người đến thu dọn.
Khi Minh Sầm ra ngoài, không khí có vẻ không được tốt như lúc trước.
- Dao Dao: "Em sẽ đưa người này đến bệnh viện. Thiên Thiên và em cũng sẽ về trước."
- Chu Cát: "Ân, đi đường cẩn thận."
- Tuyết Di: "Rảnh em sẽ đến nhà tỷ chơi!"
- Kỷ Yên: "Bữa khác gặp lại!"
- Minh Sầm: "Trời cũng đã tối, tôi có việc phải làm cũng sẽ về trước."
Minh Sầm không báo trước đột nhiên nói, Kỷ Yên bên cạnh ngạc nhiên nhìn qua Minh Sầm. Nhưng cũng không thắc mắc nhiều im lặng đứng một bên.
Mọi người hiểu ý cũng cùng nhau đường ai nấy đi mà trở về nơi ở của mình.
Hiện tại nhóm người của Dao Dao đi rồi, quán im ắng hẳn ra. Khách cũng không còn bao nhiêu người.
- Y Mạn: "Bọn họ thật thú vị."
- Minh Ân: "Nàng cũng cảm thấy sao? Không biết thời gian sắp tới liệu bọn họ có còn như vậy được hay không?"
Minh Ân khoé môi câu lên một nụ cười quỷ dị, ánh mắt thưởng thức nhìn cánh cửa đã đóng kia. Ngược lại vẻ mặt này trong mắt người bên cạnh thật câu người, có cần soái đến như vậy hay không a?
________________________________________
Hết chương 26#Mời kéo đọc tiếp~~