Sủng Ái Của Sát Thủ

Chương 30

- Tuyết Di: "Trợ lý Từ, cô tạm thời bồi thường tiền cho bảo vệ và cho họ nghỉ phép vài ngày đi. Việc còn lại tự tôi sẽ xử lý."

- Tuyết Di: "À, cô chuẩn bị giúp tôi một bộ đồ bảo vệ."

- Trợ lý từ: "Vâng, Hàn Tổng."

Hàn Tuyết Di chỉ vừa vào công ty, nhưng đã nhìn thấy không ít kẻ nghênh ngang kiêu ngạo. Những nhân viên nhỏ làm việc không ngừng nghỉ thì những tên chức vụ cao lại rảnh rỗi ra vào công ty. Xem ra tỷ tỷ không ở đây thì những tên này liền lồi bộ mặt thật ra. Một tên lãnh đạo công ty con mà cũng có cái quyền làm những chuyện kia...

- "Cốc, cốc, cốc!"

- "Vào đi."

- Trợ lý Từ: "Quần áo bảo vệ mà người cần đây ạ."

- Tuyết Di: "Tôi sẽ đi đến công ty con điều tra một chút, để xử lý đám sâu bọ kia đi. Đúng rồi, việc này cô đừng thông báo với bên ngoài. Cô đi làm việc đi."


- Trợ lý Từ: "Vâng ạ, tôi đã rõ rồi."

Nhìn y phục bảo vệ trên bàn làm việc. Hàn Tuyết Di không nghĩ nhiều liền thay vào. Nàng phải thây tỷ tỷ quản lý tốt công ty này mới được! Tuy nàng chỉ là Tổng giám đốc, nhưng so với chủ tịch ra cũng phải là ngang hàng. Nàng đang nghĩ không biết rốt cuộc Sầm tỷ tỷ đã giao quyền hạn lớn nhất của công ty cho người nào, lại để vụ việc này xảy ra đến như vậy vẫn chưa giải quyết. Tên đó nếu không phải do Sầm tỷ tỷ tin tưởng, nàng chắc chắn nghĩ hắn là một kẻ vô trách nhiệm chỉ biết xài tiền mà không biết đến công việc!

*hắc xì!* - Chu Cát: "Ai đang mắng ta vậy?"

...

Hàn Tuyết Di đã thay bộ đồ bảo vệ vào người, nàng nhờ tài xế chở đến gần cổng một công ty con, rồi để nàng ở đó.

Mặc kệ hôm nay trời nắng thế nào, nàng đứng ở cổng nghiêm túc vào vai một bảo vệ thật sự.


Chưa bao lâu thì một chiếc xe con màu đỏ đậm chạy tới. Nàng đến ra hiệu dừng xe.

- Hàn Tuyết Di đến cửa xe lái chính, kính xe vừa hạ xuống nàng lịch sự nói: "Chào anh, mời anh cho tôi xem giấy tờ."

Nam nhân to con trong xe vừa nghe thấy khuôn mặt liền khó coi. Hắn mở cửa xe bước ra với giọng điệu khinh thường:

- "Cô mù à, xe tôi mà cô cũng dám chặn đường?"

- Tuyết Di: "Chào anh, công ty có quy định xe ra vào đều phải có giấy tờ."

- Hắn ta nghe nàng nói liền tức giận: "Cô mới đến hả? Đến tôi mà cô cũng không biết!"

- Khuôn mặt Tuyết Di vẫn chấn định như cũ nói: "Xin lỗi anh, ngày đầu tiên đi làm, tôi thật sự không biết anh."

- "Ngày đầu tiên đi làm đã như thế này rồi hả? Dung mạo cũng có chút xinh đẹp, quần áo gọn gàng như vậy. Có não cũng không biết nghe ngóng xem tôi là ai!"


Hắn ta vừa nói vừa đụng tay đụng chân, còn dùng lực đẩy mạnh vai nàng. Tuyết Di xem như không có chuyện gì khuôn lễ sửa lại vai áo nghiêm chỉnh.

- Tuyết Di: "Dù anh là ai, anh cũng phải theo quy định của công ty. Mời lấy giấy tờ của anh ra."

Tên nam nhân vẻ mặt càng khó chịu, dùng tay đẩy đẩy vào vai nàng:

- "Cô định gây chuyện với tôi sao? Quy định của công ty là tôi đặt ra! Cô ở đây nói thừa thãi gì thế hả?"

- Tuyết Di: "Thật ngại quá, xin hỏi anh là ai?"

Như được hỏi đúng câu hỏi, tên nam nhân tự tin lớn tiếng:

- "Hôm nay tôi cho cô biết tôi là ai! Tôi chính là trưởng phòng nhân sự, tôi là Công Di Kiêm! Cô bị mù à? Một bảo vệ quèn như cô lại không biết trời cao đất dày là gì. Không biết tên nào não hỏng tuyển loại phụ nữ yếu kém như cô về làm bảo vệ. Cô có tin hôm nay tôi đuổi cô không hả?"
Trên trán Hàn Tuyết Di đột nhiên kìm không được nổi lên ba đường hắc tuyến. Tên lót của hắn vậy mà có tên nàng, lần này nàng thề không bắt hắn thay tên đổi họ nàng liền không phải Hàn Tuyết Di! Hảo cho tên Công Di Kiêm, nghe nói lúc trước là phó Tổng bên công ty chính. Do đắc tội tỷ tỷ mà bị điều xuống làm một trưởng phòng nhỏ nhoi ở công ty con này.

Dù trong lòng Tuyết Di có bao nhiêu phẫn nộ đều được bá đạo chặn lại.

- Tuyết Di: "Anh đuổi tôi hay là quyền hạn của anh, nhưng trước khi anh đuổi tôi, tôi vẫn phải thực hiện tốt nhiệm vụ của mình..."

Tuyết Di khom người nhặt lên nón bảo vệ hắn làm rơi của nàng rồi đội vào ngay ngắn.

- Tuyết Di: "Mời xuất trình giấy tờ."

Tên Công Di Kiêm kia thật sự bộc phát đẩy mạnh nàng:

- "Một đứa bảo vệ quèn, nể mặt cô, cô cũng không cần. Cô ra vẻ gì với tôi chứ hả?"
Hắn xem ra không muốn phí thời gian với nàng mà quay lưng mở cửa xe vào trong.

- Tuyết Di: "Sao con người anh lại không nói lý như vậy?"

Coi như chưa nghe thấy lời đó của nàng, hắn đặc biệt ra vẻ căn dặn:

- "Đúng rồi, lát nữa có người đến nói tên tôi, thì nhớ cho người đó vào. Nếu không, tôi cho cô biết tay! Nghe rõ chưa? Một đứa gác cổng quèn! Phi!"

Nói xong hắn liền lái xe vào trong, không hề xuất trình giấy tờ ra. Hàn Tuyết Di cũng đau đầu với việc này, nàng liền mở điện thoại gọi.

- Tuyết Di: "Alo, trợ lý Từ. Giúp tôi điều tra Công Di Kiêm của công ty con... Được."

Nàng cúp máy, chưa được bao lâu lại thấy từ xa chạy đến một chiếc xe con trắng màu sang trọng.

- Nàng vẫn ra hiệu dừng xe, bước đến lịch sự nói: "Chào anh, mời anh cho xem giấy tờ."

- Nam nhân trong xe lại bày ra vẻ mặt kỳ lạ nói: "Xe của anh tôi không phải vừa vào rồi sao? Xe của anh Kiêm đấy, mở cửa cho tôi nhanh đi!"
- Tuyết Di: "Thật ngại quá, người ngoài vào phải đăng ký. Mời xuất trình giấy tờ."

- "Cô nói gì cơ? Tôi tốn tiền để mua được công việc. Ngày đầu đến làm, cô lại không mở cửa cho tôi!?"

- Nghe hắn vừa thốt ra câu đó, Tuyết Di liền có phần bất ngờ: "Anh nói gì? Anh mua việc?"

Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới với ánh mắt nghi ngờ:

- "Có liên quan đến cô không hả?"

- Tuyết Di dù lửa dận trong lòng nhưng vẫn cố kiềm lại, biết mình thất thố liền thay đổi thái độ: "Thật xin lỗi, không đăng ký sẽ không được vào bên trong."

Tên nam nhân nghe thấy liền cười khinh:

- "Hừ! Người nghèo còn thích giảng đạo à?"

- Tuyết Di: "Người anh em, hãy tôn trọng công việc của tôi một chút."

Nam nhân kia không chịu nổi nữa từ trong xe mở cửa bước ra ngoài lớn tiếng nói:

- "Không phải, cô xưng anh em với ai cơ? Ai là anh em với cô nói lại xem!"
Không nói nữa hắn lại chuyển sang xô đẩy người hệt như tên kia. Quả là kẻ xấu nào cũng có ít nhất vài điểm chung.

- Tuyết Di: "Người anh em, mời anh phối hợp một chút."

- "Cô còn dám nói, ai là anh em với cô! Còn phối hợp, phối hợp cái đầu cô đấy!"

Nói xong hắn còn dùng tay đẩy mạnh đầu nàng, sau đó lại quay vào xe nói:

- "Tôi nói tên anh Kiêm còn không cho vào, vậy tiền tôi bỏ ra là vô nghĩa hả? Cô có tin một cuộc gọi của tôi sẽ làm cô bị đuổi việc không?"

- Tuyết Di vẻ mặt bình tĩnh nói: "Anh dùng tiền mua việc mà còn đuổi được tôi."

- Hắn ngược lại khinh bỉ nàng: "Có tiền mua tiên cũng được, cô có biết không hả? Kể cả cô tôi cũng có thể mua được đấy!"

Cổ áo nàng bị hắn đột nhiên thô bạo xách lên rồi đẩy mạnh.

- "Giờ biết rồi chứ? Tôi có là tiền!"

- Tuyết Di: "Tôi không biết anh nhiều tiền như thế nào, đối với tôi đều không nghĩa lý gì."
- Tên nam nhân cười miệt vài cái rồi nhẹ vỗ vai nàng: "Được, cô đợi đấy cho tôi."

Nói xong hắn liền móc điện thoại từ trong túi quần ra gọi điện cho ai đó.

- "Alo anh Kiêm à? Em tiêu mấy trăm triệu mua việc. Anh còn không cho em vào cửa à?"

- Công Di Kiêm: "Gì chứ?"

- "Con bảo vệ này còn cứng hơn cả anh đấy!"

- Công Di Kiêm: "Con bảo vệ quèn? Cậu đăng ký trước đi, lát nữa tôi xử lý cô ta."

- "Được. Vậy em đăng ký trước, lát nữa anh phải giúp em xử lý cô ta đấy."

Xem ra cuộc trò chuyện đã kết thúc, hắn cúp máy nhìn nàng với khuôn mặt hả hê.

- "Bảo vệ quèn! Hôm nay coi như cô gây thù với tôi rồi! Nào, bảo vệ. Giấy tờ của tôi đây, cầm lấy!"

Nàng nhận lấy xem xét lý lịch bên trong. Sau đó liền bị hắn ta dựt lại.

- "Đúng rồi, cô còn không biết tôi mua là chức gì. Phó trưởng phòng nhân sự đấy! Xem tôi đuổi cô như thế nào? Có mắt như mù!"
Vừa nói hắn vừa dùng giấy tờ vỗ lên mặt nàng, sau khi nói xong liền đóng cửa xe lái vào trong.

Nàng chỉ biết nhẹ thở dài, là ai bị đuổi việc đây? Là ai có mắt như mù? Thật tức cười nàng.

- Tuyết Di: "Alo, điều tra về Công Di Kiêm thế nào rồi?"—- "Vậy sao, làm tốt lắm."

...

Sau khi hai tên ngu ngốc kia vào trong thì không còn ai đến nữa. Nàng vẫn giữ vững chức vụ bảo vệ mà canh cổng cẩn thận. Đến khi gần quá trưa thì có thêm một chiếc xe con màu bạc mắc tiền chạy đến. Nàng ra hiệu dừng xe.

Chưa kịp lên tiếng thì từ trong xe xuất hiện một người thật quen thuộc với nàng bước ra.

- "Ai dô, tôi còn tưởng giữ cổng là ai nữa. Hoá ra là 'bằng hữu cũ' à?"

Cô gái xinh đẹp vừa bước xuống xe từ cửa lái phụ này, nói là bằng hữu cũng đúng, mà người yêu cũ cũng đúng. Rất tiếc quan hệ cả hai chỉ được 2 tháng và không một ai biết.
Cô gái kia gặp lại nàng có vẻ thật cao hứng:

- "Vài năm không gặp vẫn bộ dạng nghèo khổ đấy hả?"

- Tuyết Di: "Hoá ra là cô à?"

Nàng đi đến chỉ vô tình chạm vào xe đã bị cô ta đánh tay nàng lớn tiếng:

- "Đừng động vào xe tôi!"

Tiếng cửa xe lại xuất hiện, một tên nam nhân từ ghế lái chính bước ra đi đến.

- "Em yêu, đây là ai thế?"

- "Cô ta à? Là bằng hữu cũ nghèo nát của em thôi."

- Tuyết Di: "Vài năm không gặp cô cũng mua được xe rồi à? Của cô sao?"

Vừa nói nàng vừa quan sát chiếc xe, quả thật hàng đẹp, chất lượng nhưng tiếc là có điều...

- Cô gái: "Xe của người yêu tôi, cũng là của tôi."

Đúng lúc tên bạn trai cô ta đi đến thì cả hai liền cặp tay nhau. Tuyết Di cứ nghĩ mắt mình phải sắp hỏng rồi, cẩu nam đi chung với cẩu nữ rất xứng a!

- Tuyết Di: "Tôi tưởng là cô có tiền, hóa ra vẫn như vậy."
Khi nàng nói ra câu này, đột nhiên cô ta tức giận đánh vào nàng, còn lôi kéo áo nàng khinh bỉ nói:

- "Cần cô lo hả! Bộ dạng này của cô còn không ngại đi nói tôi."

Chiếc mũ bảo vệ lần nữa lại rơi xuống, nàng cười khẩy rồi nhặt lên.

- Tuyết Di: "Nhiều năm thế rồi, cô vẫn như vậy. Nghèo thì sao? Là tôi tự kiếm cơm bằng tay mình. Không giống cô."

- Cô gái: "Tôi? Ít ra tôi sống tốt hơn cô!"

Cô ta bắt đầu nhìn từ trên xuống dưới người nàng đánh giá, rồi bắt đầu tự mãn nói:

- "May là hồi đó tôi sớm cắt đứt quan hệ với cô, không thì bây giờ phải sống với người bảo vệ như cô cả đời rồi."

- Tuyết Di: "Tôi làm sao chứ? Tôi thấy bây giờ mình sống rất tốt."

Cô gái kia vừa nói chuyện vừa mon men ngón tay tinh sảo mới làm của cô ta:

- "Còn rất tốt? Làm bảo vệ mà còn thấy tốt hả? Cô làm tôi cười chết mất!"
- Tuyết Di không phải dạng người rộng lượng liền đáp trả: "Cô sống rất tốt mà, xem ra là được bao nuôi."

Vừa dứt lời cô ta liền nóng giận chừng nàng:

- "Bao nuôi thì làm sao? Ngủ với anh ấy tôi còn có xe có nhà, đi với cô để làm bảo vệ cả đời hả?"

Nàng thật sự đã sai lầm khi lúc trước đã từng thích cô gái này. Nếu bây giờ có ai đó bất ngờ đứng ra đánh nàng, mắng nàng ngu ngốc nàng đều chấp nhận hết.

- Tuyết Di: "Làm bảo vệ thì làm sao?"

- Cô gái: "Nhiều năm thế rồi vẫn là một bảo vệ quèn, tôi mà đi theo cô thì chỉ uống nước lã sống qua ngày!"

- Tuyết Di nhẹ cười hai tiếng không rõ: "Đúng là không biết ngại."

Đột nhiên bạn trai im lặng nãy giờ của cô gái chỉ thẳng mặt nàng lớn tiếng nói:

- "Này, cô đang nói chuyện với ai thế hả?"

- Hắn ta bước ra khỏi cửa xe tiến đến trước mặt nàng: "Bảo vệ quèn, cô nói ai không biết ngại hả?"
Nói xong hắn thẳng tay đẩy mạnh, khiến nàng lùi về sau mấy bước, nếu không giữ vững có thể nàng đã ngã ra đất rồi.

- Tuyết Di: "Tôi nói cô ấy."

- "Cô nói lại lần nữa!"

- Tuyết Di: "Tôi nói cô ấy đấy, thì sao?"

Nàng thiệt muốn chơi lớn, tên này trắng trẻo xem ra là tên công tử bột được cưng chiều đến không coi ai ra gì.

Hắn bắt đầu nổi giận ngước lên nói lớn vào mặt nàng. Hừ, hắn chỉ là một cái tên mã tử lùn...

- "Tôi cho cô biết thế nào là không biết ngại!"

Lường trước hắn sẽ động tay động chân, nắm đấm giơ lên định hướng nàng đánh xuống, nhưng đã kịp thời bị nàng bắt lấy. Thuận tiện còn bẻ tay hắn lệch sang hướng khác.

- "Đau đau đau... "

- Cô gái: "Cô mau buông tay ra!"

Xem như là bài học cho hắn, nàng sẽ từ từ tính sổ hắn sau. Nàng dần thả tay hắn ra, lại bị đôi nam nữ này quăng cho một đóng thức ăn chó vào mặt.
- Cô gái: "Anh yêu, không sao chứ?"

- "C-cô được đấy!... Em yêu, không sao đâu. Lúc đầu làm sao em quen biết cô ta thế hả?"

- Cô gái: "Đừng nói nữa, dù sao cũng là bằng hữu cũ của em."

- "Cũng chẳng qua là một đứa bảo vệ quèn. Hôm nay anh sẽ xử lý cô ta. Để cho cô ta biết sự lợi hại của anh!"

Tên nam nhân đột nhiên quay sang nàng nói:

- "Cô biết tại sao cô ấy lại rời xa cô không?"

Mặc dù nàng đã thừa biết câu trả lời nhưng vẫn cố tình hỏi hắn.

- Tuyết Di: "Tại sao?"

- "Vì cô nghèo! Không bản lãnh, không năng lực, lại còn là bảo vệ. Cô đã không có tiền còn giả vờ cứng để làm gì chứ? Nào, nhìn xem đây là xe gì? Người nghèo như cô ngồi bao giờ chưa?"

Nói không đủ hắn còn kéo áo nàng đến gần chiếc xe, sợ rằng nàng còn xem chưa kỹ. Thật tức cười. Một đứa thụ như nàng cần phải bản lãnh sao? Năng lực à? Năng lực thụ được không? Xin lỗi, nàng rất mềm yếu không cứng được đâu!
- Tuyết Di dùng lực gạt bỏ tay hắn ra khỏi người nàng: "Tôi nghèo (tôi thụ), tôi chưa ngồi bao giờ (tôi chưa nằm trên bao giờ). Vậy tôi hỏi anh, xe của anh từ đâu mà có?" :)))

- "Đương nhiên là tôi mua rồi!"

- Tuyết Di: "Vậy anh nói cho tôi biết, anh mua xe này từ đâu?"

Xe này rõ ràng từ chi nhánh công ty nàng bán ra, nàng không bán xem hắn có xe để mua sao?

- Bạn gái hắn bên cạnh đi đến đẩy người nàng: "Liên quan đến cô không?"

- Cô gái: "Cô biết anh ấy là ai không? Nói ra sợ doạ cô thôi."

Ha! Chưa nói nàng đã bắt đầu thấy sợ rồi này...

- Tuyết Di: "Là ai? Nói ra tôi nghe."

- "Chính là con trai của Tổng giám đốc công ty! Cái xe này chỉ là một trong những cái xe của anh ấy."

Doạ chết nàng rồi! Là con trai nàng đây sao? Ngụy miệng vừa thôi chứ, ở đây công ty này giám đốc chắc hẳn là Mã Tư Vạn, hai tên này xem ra chỉ học đến tiểu học rồi nghỉ. Không phân biệt được đâu là chữ cần thêm, chữ cần bớt.
- Tuyết Di: "Bố anh ta là Mã Tư Vạn đi?"

- "Tên của bố tôi cô thích gọi là gọi hả?"

- Tuyết Di: "Anh cũng to gan lắm, bố cậu trước mặt tôi cũng không dám ăn nói như thế. Vậy mà cậu dám."

- Cô gái: "Cô biết tôi đến công ty để làm gì không? Tôi đến đây để nhậm chức. Sau này tôi sẽ là trưởng phòng tài vụ, lần sau có gặp tôi thì biết điều một chút!"

- Tuyết Di nghĩ bản thân không biết lại phải tiếp tục nghe chuyện cười gì nữa đây?: "Trưởng phòng tài vụ? Cô dựa vào cái gì?"

- Cô gái: "Dựa vào gì? Chính là vì bố bạn trai tôi là Tổng giám đốc!"

- Tuyết Di: "Vậy ý cô... Là Mã Tư Vạn sắp xếp? Ông ấy không có gan ấy chứ?"

- Bạn trai cô ta từ phía sau bước lên, vẻ mặt nghênh ngang nói: "Việc này cần đến bố tôi sao? Bỏ ra ít tiền không phải là được sao?"

- Tuyết Di: "Tôi chính là nói gan của ông ta không lớn như thế. Xe này cũng từ chỗ bố anh sao?"
- Cô gái: "Liên quan đến cô không hả? Sao cô lắm chuyện thế!"

- "Đừng nói nhiều với cô ta nữa, mình đi thôi."

Nàng nhìn theo đôi cẩu nam nữ, quả thật trời cao tác hợp một cặp. Lại không hiểu vì sao trước kia nàng có thể quen biết được với cô ta nữa.

- Cô gái đưa tay chỉ vào mặt nàng như ra lệnh nói: "Nhìn cái gì? Mau mở cửa đi! Làm lỡ mất thời gian của tôi cô đền được không?"

Hai người đã vào xe chuẩn bị tiến vào, nàng cười nhẹ hai tiếng nói:

- Tuyết Di: "Muốn vào cũng được, công ty quy định ra vào công ty phải có giấy tờ."

- Nam nhân lớn tiếng: "Xuất trình giấy tờ? Tôi đến công ty bố tôi còn phải xuất trình giấy tờ à?"

- Tuyết Di vẫn luôn câu nói đó, mặt không đổi sắc nói: "Thật ngại quá, đến công ty bắt buộc phải xuất trình giấy tờ. Không có giấy tờ không được vào."
- "Gì chứ? Không được vào? Nói lại xem!"

Tên này thật dễ kích động, hễ một cái lại động tay động chân. Bản thân hắn yếu lại còn thích ra gió. Nàng thật nể phục sức ảo tưởng của hắn.

- Tuyết Di thật kiên nhẫn nói lại cho hắn nghe, sợ rằng tai hắn có vấn đề không nghe rõ được: "Công ty có quy định, mong anh phối hợp với tôi."

- Cô gái: "Một bảo vệ quèn như cô nói nhảm gì thế chứ!"

- "Cô có tin một cuộc gọi của tôi cô liền bị đuổi không?"

Nàng thật không biết đã nghe qua câu này bao nhiêu lần.

- Tuyết Di: "Tôi không cần biết anh gọi cho ai, muốn vào nhất định phải đăng ký với tôi!"

- "Được! Vậy cô đợi đấy cho tôi!"

Nói xong hắn liền quay sang mở điện thoại gọi người, không cần đoán nàng cũng biết là hắn gọi cho ai.

- "Alo, trưởng phòng Công."

- Công Di Kiêm: "Alo cậu Mã ạ?"
- "Bảo vệ của các anh làm ăn kiểu gì thế? Không cho tôi vào hả?"

- Công Di Kiêm: "Thế này đi, anh đăng ký trước đi. Đừng làm lớn chuyện quá, nhỡ để bố anb biết việc tôi tư lợi, tự sắp xếp nhân viên công ty... Được, được."

- "Cô đợi đấy cho tôi! Lát nữa tôi sẽ cho cô biết tay! Bảo vệ quèn!"

- Hắn dần đi đến gần nàng tay cầm theo giấy tờ nói: "Muốn giấy tờ phải không? Đây, cầm lấy."

Nàng cũng không muốn nhượng bộ gì những con người này nữa, liền nhận lấy giấy tờ xem qua lý lịch. Chưa gì hắn lại lớn tiếng quát nàng, dựt lại giấy tờ.

- "Nhìn gì? Mau đi mở cửa đi! Cô đợi đấy cho tôi!"

Nàng trước giờ thật chưa thấy tên lùn nào không biết thức thời còn hóng hách với nàng như vậy. Coi như lần này nàng tạm thời bỏ qua cho hắn một lần, hôm sau sẽ có kịch hay mời hắn cùng diễn.
_____________________________________

Hết chương 30

#Phần 2 xem Tuyết Di xử lý ra sao. Thật tức chết mấy bọn này. Chu Cát vậy mà vẫn chưa xuất hiện, để Tuyết Di phải bị ức hiếp như vậy a!

Bình Luận (0)
Comment