Sủng Ái Của Sát Thủ

Chương 37

"Tại sao muốn trở về gấp như vậy a! Em còn chơi chưa vui!"

"Hiện tại công việc không nhiều, chúng ta về thăm các nàng một chút đi."

"Ngươi lúc nào cũng nghĩ đến hai tiểu bảo bối của ngươi."

Hàn Hi Thiển bất đắc dĩ cười khổ một cái: "Đều do em sinh ra, tôi thương em, tất nhiên cũng thương hai đứa nhỏ."

Người vừa sinh khí là Dương Tuyết Nhan mẹ của Hàn Thiên Thiên. Nàng tuy gần tứ tuần (40) nhưng bề ngoài vẫn trẻ trung xinh đẹp khó có, bảo dưỡng rất tốt, lại thêm kỹ thuật make up siêu đẳng. Một khi 3 người đẹp cùng đứng chung một chỗ không ai có thể nghĩ nàng là mẹ của 2 cô nương đã 20, 21.

Hàn Hi Thiển, hắn là ba của hai nàng. Vẻ ngoài thư sinh tuấn tú, ánh mắt nhu tình khiến Dương Tuyết Nhan si mê suốt hơn 20 năm qua, đứng cạnh Dương Tuyết Nhan không còn gì có thể xứng hơn. Mọi kế hoạch du lịch đều là hắn một tay sắp xếp cho vợ, hiểu biết nền văn hóa các đất nước, tìm kiếm nguồn ý tưởng cho việc phát triển công việc và thị trường nước nhà đều có những thành tựu lớn lao, báo chí thường xuyên đưa tin về hắn, thậm chí đôi khi còn nhận được những giải thưởng lớn trong và ngoài nước, không thể không kể Dương Tuyết Nhan là sự đóng góp to lớn nhất, nhận trách nhiệm nghiên cứu mọi lĩnh vực.


Dạo này Hàn Hi Thiển lại không thể chuyên tâm vào công việc được, đi du lịch cũng không thể vui vẻ, hắn cảm thấy lo lắng, đột nhiên muốn về nước xem hai nữ nhi nhà hắn thế nào. Dương Tuyết Nhan rõ ràng còn say mê nghiên cứu, nhưng nói đến lâu rồi không gặp nữ nhi, cũng là thấy áy náy trong lòng đồng ý cùng Hàn Hi Thiển trở về.

Cả hai vừa đáp xuống sân bay vào sáng sớm, đang trên chiếc taxi chạy về nhà Thiên Thiên, khi trời còn chưa sáng hẳn hai người sẽ đến nơi.

"Có sớm quá không, lỡ con gái còn ngủ thì sao."

"Tôi đã báo trước cho Tuyết nhi rồi."

Dương Tuyết Nhan đột nhiên cảm thấy có chút bất an, nàng không hiểu vì sao, chỉ cần ở gần Hàn Hi Thiển nếu mọi chuyện hắn sắp xếp đều suông sẻ thì cú chót thế nào cũng xảy ra sai lầm.

"Từ từ hẳn vào, gọi điện trước đi."


"Em còn lo lắng cái gì, đây là chỗ nữ nhi ở còn ngại ngùng không vào– được rồi để tôi gọi Thiên nhi trước, đừng có lườm tôi nữa."

Hàn Hi Thiển nói xong nhanh chống lấy điện thoại gọi cho Hàn Thiên Thiên, rốt cuộc hắn gọi liên tiếp 5 cuộc đều không ai mở máy.

"Chắc là chưa dậy, thôi cứ vào trước đi."

Hai người nhẹ nhàng kéo chiếc vali đến cổng, quẹt thẻ từ còn có mật khẩu sau đó còn có vân tay. May là trước đó Minh Sầm đã làm hết cho hai người, nhưng càng suông sẻ thì Dương Tuyết Nhan càng cảm thấy lo lắng bất an hơn.

Vào đến bên trong nhà, đèn tự động được bật sáng, hai người để vali sang một bên, cả hai cùng lúc mệt mỏi ngồi trên sofa mềm mại ngã lưng thư giản.

"Em khát nước không tôi đi rót cho."

"Ừm~ rót cho em một ly đi."

Hàn Hi Thiển ngồi dậy đến bếp tìm nước, rót hai ly nước mang ra ngoài.


"May mà có máy nóng lạnh, uống nước ấm cho tốt cơ thể."

"Em biết rồi, chồng đã nói suốt 20 năm rồi đó."

"..."

"Chờ đã!"

Dương Tuyết Nhan đột nhiên bật dậy kêu lên, Hàn Hi Thiển lập tức giật mình im lặng, đưa ánh mắt tò mò nhìn vợ mình.

"Chồng có nghe thấy tiếng con nít khóc không?"

Được rồi, Hàn Hi Thiển nổi tiếng sợ ma, đột nhiên bị hỏi như vậy hắn lập tức xanh mặt chạy lại ngồi xuống cạnh Dương Tuyết Nhan ôm lấy cánh tay nàng, ánh mắt gấp nhìn trái phải xung quanh.

"C-có sao? Không phải nhà này chỉ có Minh Sầm và Thiên nhi ở thôi sao, làm sao có trẻ con được?"

"Em nghe thấy rất rõ ràng! Ở lầu trên!"

"E-e-em đừng có dọa tôi nha!"

"Dọa chồng làm gì! Còn sợ đến mất hình tượng như vậy! Không chừng... Minh Sầm đã có hôn phu, sinh một đứa bé rồi?"

"Sao lại không nghe con bé nhắc qua? Nếu vậy mình lên đó xem thử. Để trẻ nhỏ khóc như vậy không tốt."
Nói xong hai người quyết định đi lên lầu, càng đi tiếng khóc phát ra càng rõ, là phòng cuối cùng của lầu 1.

Dương Tuyết Nhan vừa mở cửa ra, tiếng khóc liền to dần, trong phòng có thể thấy được giường nhỏ cho trẻ, nàng nhanh chân chạy sang nhìn xem sau đó bồng đứa nhỏ dỗ dành.

"Ngoan ngoan, sao lại khóc, không ai để ý đến con sao. Không khóc, không khóc, có Dì chơi với con, Dì sẽ giáo huấn bọn họ cho con, ngoan nào bảo bối~"

Hàn Hi Thiển bên cạnh vẻ mặt lo lắng, đứa bé thật tội nghiệp, may là phát hiện sớm không thì chẳng phải đứa bé này sẽ khóc đến có vấn đề luôn sao. Thật cả giận, để trẻ nhỏ một mình không ai xem chừng như vậy!

"Có lẽ đói rồi chăng?"

"Đói rồi?"

"Ah~ xem bên cạnh có sữa hay không? Pha một ít cho bé con uống. Chồng chắc không phải quên cách pha sữa đi?"
"Vẫn nhớ rõ, để tôi đi pha!"

Dương Tuyết Nhan vừa dỗ Hàn Nhược Y vừa xem xét nàng. Là con gái, trắng treo xinh xắn như vậy, sao lại nhìn giống Thiên nhi nhà nàng đến mơ hồ đây. Dỗ một chút là đã không khóc, rất giống Thiên nhi khi xưa...

"Phi, phi, phi! Nghĩ cái gì không biết, chẳng lẽ nữ nhi nhà mình dám lén lút kết hôn sinh con? Cho mười cái lá gan nàng cũng không dám!"

"Tuyết Nhan! Sữa pha xong rồi, nhiệt độ thích hợp, có thể uy cho bé con!"

"Được rồi, chồng tìm phòng Minh Sầm gọi con bé dậy, làm sao để con cái không ai chăm sóc. Phải giáo huấn một trận!"

"Em đừng nóng giận, tôi đi gọi Minh Sầm ngay."

Hàn Hi Thiển một lần nữa vội vàng ra ngoài, biệt thự có 2 lầu, cũng không khó tìm. Cứ tìm từng phòng ở lầu 1 trước. Hàn Hi Thiển bước đến phòng đầu tiên, lúc tay cầm chốt cửa, hắn không hiểu sao lòng hắn bất an đến kỳ lạ, hắn lịch sự gõ cửa phòng 2 cái:
"Minh Sầm, ba nuôi đây, mau dậy đi, con gái con khóc rồi."

Không nghe thấy ai trả lời, tay hắn vặn nắm cửa, cửa không khóa vì vậy lập tức mở ra. Bên trong phòng, mền gối được xếp gọn gàng, tủ sách tủ quần áo, bàn máy tính làm việc, vài chậu cây kiểng không còn gì nhiều, là một căn phòng trống không có ai.

"Vậy là phòng kế bên."

Hắn lại một lần nữa gõ cửa: "Minh Sầm, là ba nuôi đây, con có trong phòng không?"

"Ưm~"

Bên trong có người, hắn nghe được tiếng đáp lại, nhẹ xoay nắm cửa mở ra.

"...." một phút đứng hình.

"Cạch." Hắn chậm rãi đóng cửa lại, mặt hắn ửng đỏ cực kỳ ngượng ngùng.

Nhân sinh của Hàn Hi Thiển hiện tại sụp đổ hoàn toàn, con gái rượu của hắn...

Hắn thẩn thờ trở lại phòng Hàn Nhược Y, vừa bước vào biểu hiện của hắn đã không lọt qua được kẽ mắt của Dương Tuyết Nhan.
"Có chuyện gì sao?"

"Minh Sầm không có ở đây..." Hàn Hi Thiển nhanh chống lắc đầu.

"Vậy thì chồng đi gọi Thiên nhi dậy cho em." Dương Tuyết Nhan không để ý Hàn Hi Thiển, vừa nói vừa chăm Tiểu Y.

"K-không được!" Hàn Hi Thiển mặt đỏ gắt gao ấp úng trả lời.

"Tại sao không được, không được cũng phải gọi."

"Con bé còn đang ngủ, em để con bé ngủ một chút đi, trời còn sớm..." Hàn Hi Thiển nhớ lại hình ảnh vừa rồi, lại đưa ánh mắt nhìn Dương Tuyết Nhan như nghĩ tới cái gì liền ngại ngùng nói.

"Chồng đến phòng Thiên nhi rồi? Đến rồi sao không kêu con bé dậy?"

"Tôi thấy con ngủ ngon quá, muốn để cho–"

"Chồng không gọi Thiên nhi thì em đi gọi! Chồng đừng suốt ngày chiều con gái như vậy! Phòng nào, lầu mấy?"

"Em! Em đừng đi, để tiểu hài uống hết sữa đã!"

"Được, không nói đúng không? Vậy tối nay..."
"Phòng 2 lầu 1 thưa phu nhân!"

"Hừ! Nói sớm có phải tốt hơn không." Vừa dứt lời nàng đã đùng đùng tức giận đi đến phòng 2 chỉ cách mấy bước.

Sắc mặt Hàn Hi Thiển thoáng chốc tái mét, hắn không nói khẳng định tối nay, ngủ dưới đất, không có chăn, không gối nằm... còn gì đau khổ hơn?

Mắt thấy Dương Tuyết Nhan nổi trận lôi đình ôm bé con đến phòng Thiên nhi, Hàn Hi Thiển vội vàng chạy theo.

"Con gái lớn của mẹ, dậy đi n–"

Trước mắt Dương Tuyết Nhan, nói chính xác là cảnh giường chiếu của hai thiếu nữ xinh đẹp, da thịt ửng hồng trắng mịn chiếm phần lớn tầm mắt. Dương Tuyết Nhan sắc mặt liền lạnh xuống, thoáng liếc mắt nhìn Hàn Hi Thiển nở nụ cười cứng ngắc bên cạnh.

"Hàn Thiên Thiên! Con mau dạy cho mẹ!"

Cả hai đang trong mộng đẹp lập tức giật mình tỉnh dậy, đôi mắt đau nhứt mở ra nhìn về phía kẻ gây rối. Thiên Thiên là người giật mình hoảng sợ đầu tiên, Dao Dao ngơ ngác không hiểu ai đang trước mặt, thì đột nhiên Thiên Thiên giọng điệu có chút gượng gạo kêu:
"M-mẹ..."

Lần này đến lượt Dao Dao ôm mền hoảng hốt các thứ, cái gì cũng không thể thốt nên lời.

Dương Tuyết Nhan trầm mặc bỏ lại một câu: "Xuống phòng khách rồi nói chuyện."

Hàn Hi Thiển thấy lão bà sinh khí bỏ đi, bất đắc dĩ thở dài. Nói đến đứa con gái lớn của mình, cũng không dám nhìn thẳng:

"Đ-Được rồi, mau mau ra giải thích với mẹ con đi." Nói xong còn không quên lịch sự đóng cửa phòng giúp hai nàng.

Dao Dao lần đầu tiên ra mắt ba mẹ vợ để lại ấn tượng cực kỳ sâu này, đều nhanh gấp muốn chết.

"Thiên Thiên, em, mẹ chị, ba chị...em..."

Ngược lại với Dao Dao, Thiên Thiên qua một chút đã bình tĩnh trở lại, yên tâm khuyên nhủ bạn gái nhà nàng: "Ngoan, không sớm thì muộn mẹ cũng sẽ biết. Chúng ta đã che giấu nhiều năm rồi, bây giờ chị muốn cả hai có thể danh chính ngôn thuận."
Nghe được lời này của Thiên Thiên, Dao Dao cảm động đến rơi lệ. Quả thật, rất nhiều năm trôi qua rồi, đến có cả một tiểu bảo bối biết chập chững rồi!

Cả hai nhanh chống mau mau mặc đồ rửa mặt một chút liền ra phòng khách.

Từ trên lầu đi xuống, đã thấy hai vị đại nhân ngồi ngay ngắn chờ các nàng. Tiểu Y được Dương Tuyết Nhan chăm sóc tốt, đang ngoan ngoãn ngồi chơi đồ chơi đến vui vẻ.

Hàn Thiên Thiên đi xuống vẫn là mở lời trước phá huỷ không khí trầm mặt này.

"Ba, mẹ. Hai người đến khi nào vậy?"

Dương Tuyết Nhan vẫn trầm mặt không đáp lại, mơ hồ đưa ánh mắt dò xét đến Dao Dao. Phải biết Hàn Thiên Thiên và Hàn Tuyết Di chính là hòn ngọc trên tay hai người, mọi sự cưng chiều điều dành hết cho các nàng, là tâm can bảo bối của hai người, nên đối với 'đối tượng' của con gái là phải tìm hiểu thật kỹ. Hàn Hi Thiển đang chơi cùng Tiểu Y chậm rãi trả lời.
"Đến từ sớm, 6h sáng đã đến."

Giọng điệu Hàn Hi Thiển không có vẻ gì đang giận, vẫn rất thản nhiên như trả lời một câu hỏi 'mấy giờ rồi?' 'Ăn cơm chưa?' Trời sinh Hàn Thiên Thiên tính tình đều rất giống Hàn Hi Thiển, Hàn Tuyết Di sẽ giống Dương Tuyết Nhan nhiều hơn.

Sau câu trả lời, Dao Dao vẫn cảm thấy không khí có chút xấu hổ.

Nàng nhẹ nhàng đi đến sau, ngại ngùng chào hỏi:

"Con là Lâm Tâm Dao... xin ra mắt hai bác.."

Hàn Hi Thiển đưa ánh mắt đánh giá Dao Dao một chút, hắn nhẹ cười gật đầu ôn hoà như đáp lại. Dương Tuyết Nhan cũng là nhìn nàng nhẹ đáp: "Con trước ngồi đi."

Hàn Thiên Thiên lại kêu một tiếng thân thương, như muốn lấy lại sự hiện diện của mình trong mắt mẫu thân đây.

"Mẹ..."

Lúc này rồi, Dương Tuyết Nhan mới đảo mắt qua nhìn con gái lớn. Vẻ mặt vẫn là không thể nào sinh khí hơn.
"Được rồi, cả hai ngồi xuống giải thích rõ. Rốt cuộc là chuyện gì đây?"

Hàn Thiên Thiên khoé mắt thấy Dao Dao căng thẳng, liền nắm lấy tay nàng trấn an. Cả hai cùng ngồi xuống đối diện với hai lão nhân gia.

"Như mẹ đã thấy."

Bốn chữ này vừa ra khỏi miệng Hàn Thiên Thiên, Dương Tuyết Nhan còn muốn tức giận thêm. Con gái sinh ra chẳng có chút tính khí nào giống nàng, hệt như Hàn Hi Thiển, khi xưa cũng là giải thích bốn chữ này cùng cha mẹ hắn.

Hàn Hi Thiển vừa nghe qua, hắn cũng đã đoán trước, thông thả cười ra tiếng liền không nói gì.

"Bao lâu rồi?"

Dương Tuyết Nhan vẫn là phải tìm hiểu thật kỹ càng mối quan hệ của con gái mình không thể bỏ qua.

"Từ... học cấp 3."

"Cái gì!?"

"Khụ!" Hàn Hi Thiển nghe xong cũng là có chút thất thố. Sớm như vậy, hắn và lão bà hắn khi xưa cũng là độ tuổi này rồi a, đúng là không nên để con gái ở lại, chính mình lại đi ra nước ngoài không thể trông coi.
Hắn nhìn qua biểu tình của Dương Tuyết Nhan, thầm lắc đầu, này tự làm tự chịu, không thể trách hai đứa nhỏ được, khi xưa cả hai cũng là sớm như vậy đã nhận thức nhau.

"Tại sao không cho ba mẹ biết?" Dương Tuyết Nhan đều là một mặt không vui hỏi.

Thiên Thiên không chút nào khó xử bình tĩnh hướng nàng giải đáp: "Đều có nguyên nhân khó nói, con chỉ mong ba mẹ có thể chấp nhận em ấy."

"Không được."

Dương Tuyết Nhan bất chấp phản đối.

Hàn Hi Thiển ngược lại lắc đầu cười, tuỳ ý tính tình vợ mình bộc phát.

Có điều ngoài Dao Dao ra không ai bất ngờ trước lời này của Dương Tuyết Nhan.

"Mẹ, còn có một chuyện... con muốn mẹ phải bình tĩnh chấp nhận..."

Dương Tuyết Nhan không cảm thấy bản thân còn có chuyện gì không thể chấp nhận hơn chuyện này. Khoan đã, nàng đã chấp nhận chuyện gì đâu? Này là con gái bỏ ngoài tai lời nàng nói rồi! Nhưng nàng vẫn muốn biết còn có chuyện gì có thể khiến con gái mình thay đổi sắc mặt nhanh như vậy đâu?
"Là chuyện gì?"

Bàn tay Dao Dao đổ một trận mồ hôi, nàng nhìn sườn mặt của Thiên Thiên bên cạnh, vẫn như xưa xinh đẹp ôn nhu động lòng người, nét đẹp này đều thừa hưởng từ Hàn phu nhân.

Thiên Thiên chỉ nhẹ tênh nói: "Tiểu nữ hài trước mắt, là con của con và em ấy. Nàng tên Hàn Nhược Y."

Nói rồi nàng đi đến cong eo bồng Tiểu Y, bé con liền bò dậy chập chững vui vẻ giang hai tay ôm lấy Thiên Thiên, miệng vui vẻ gọi: "Nương, nương..." sau đó nhìn qua Dao Dao liền long lanh mắt đát đát gọi: "Mama~"

Dương Tuyết Nhan cùng Hàn Hi Thiển kinh ngạc nhìn một màn, sau đó lại nhìn nhau, ánh mắt đều là ý vị thâm thường, chỉ có hai người đó có thể hiểu.

Hàn Hi Thiển sắc mặt lúc này trầm đi mấy phần, hắn như suy nghĩ chuyện gì. Dương Tuyết Nhan sau một trận đau đầu bất đắc dĩ mới nhẹ hỏi:
"Đây là do con sinh?"

Thiên Thiên một mặt bình tĩnh: "Là con sinh."

"Không phải thụ tinh nhân tạo?"

Thiên Thiên vẫn như cũ khẳng định: "Không phải. Là con của Hàn Thiên Thiên và Lâm Tâm Dao tụi con."

Dao Dao bên cạnh cảm giác Hàn phu nhân thật sự rất bình tĩnh tiếp thu như lời Thiên Thiên, ngữ khí không chút nào tức giận. Nàng hoài nghi bên trong có phải đang che giấu ẩn tình gì hay không? Hai vị đại nhân này có thể đã biết gì về gen z? Virus Z, một loại chưa đến 1% người trên thế giới có. Cũng rất có thể, Hàn Hi Thiển cái tên này nàng đã nghe qua rất nhiều rồi, hắn khi còn trẻ đã là thiên tài của viện nghiên cứu khoa học và y học, sau khi cưới vợ là đại mỹ nhân Dương gia một gia tộc cổ xưa, nàng hiện tại là nhà khảo cổ học chuyên tìm hiểu lịch sử xa xưa. Cả hai hợp sức đi khắp các đất nước vừa nghiên cứu vừa tìm hiểu, tên tuổi và thành tựu đã vượt tầm thế giới từ lâu. Mẹ nuôi nàng, Nhất Chính Nguyên Sang khi xưa từng nói qua, bí mật của thế giới này, có hai người nắm giữ nhiều nhất chính là Nhan, Thiển. Mẹ nuôi nàng từng nhận được sự giúp đỡ của hai người họ trong một nhiệm vụ tối mật, dặn dò nàng một khi đối mặt cùng hai người họ nhất định không được gây thù oán, hậu quả khẳng định khó coi. Thật không ngờ, Thiên Thiên giấu nàng một chuyện lớn như vậy, ba mẹ nàng là người mà Phỉ Thù Sát phải kính nể vài phần. Vậy mà... hiện tại phải thực xin lỗi mẹ nuôi tại suối vàng một câu rồi.
Dương Tuyết Nhan như minh bạch chuyện gì cũng không muốn hỏi nhiều vấn đề này nữa. Nàng chỉ thở dài có chút đau đầu nói: "Di nhi đã biết chưa?"

Hàn Thiên Thiên chưa biết phải mở lời thế nào. Lúc này đột nhiên đại môn mở ra: "Ba! Mẹ! Con biết chuyện gì a?"

Hàn Tuyết Di vui vẻ đổi dép đi vào, rồi nhanh chạy qua kéo tay làm nũng Dương Tuyết Nhan.

"Lâu không gặp, con cảm thấy mẹ lại trẻ thêm mấy tuổi nga~"

Dương Tuyết Nhan liếc mắt xem thường mắng nàng một câu: "Dẻo miệng."

Phía ngoài cửa lại xuất hiện một bóng dáng người, người này tay dài chân dài một thân áo sơ mi quần jean đen đang đổi dép.

Dao Dao nhìn thấy liền từ bên trong đi ra tìm cho nàng một đôi dép lê mang vào.

"Chu Cát, đi cùng Tuyết Di sao?"

Chu Cát vẻ mặt đẹp đẽ tuấn tú, cười khổ một tiếng: "Vừa từ phía nam Sa Mạc về, làm phiền cậu rồi."
Dao Dao hiểu ý gật gật đầu mỉm cười mời nàng vào.

Chu Cát vào bên trong thoáng nhìn qua Hàn Tuyết Di liền quay sang chào hỏi mọi người.

"Chào hai bác, làm phiền mọi người rồi."

Lâm Tâm Dao đi bên cạnh cũng giới thiệu: "Là Đổng Chu Cát, hiện tại công ty S.W do nàng và Tuyết Di phụ trách."

Mọi người trong nhà chào hỏi nhau một câu, Dương Tuyết Nhan vừa nghe đến công ty S.W liền chợt nhớ ra hiện tại thiếu sự góp mặt của một người: "Thật kỳ lạ, Minh Sầm ở cùng con, hiện tại sao lại không thấy đâu?"

Không biết là trùng hợp hay vì cái gì, ngoài cửa mọi người liền nghe được chút âm thanh lộn xộn của ai đó.

"Kỷ Yên, em thật phải về sao? Ở lại chơi một lát đi mà~"

"Không được, em còn phải luyện nhảy, sau đó là tập hát, còn có lịch hát tại quãng trường nữa..."

"Bỏ đi, hát lúc nào không được, vừa về nên nghỉ ngơi một chút cho khoẻ."
"Ha? Nói thật hay, không phải chị kêu em tập sao? Lịch không phải chị xếp sao?"

"A đau~ Không lớn nhỏ sao lại kéo tai chị!"

"Hừ!"

"Đừng giận, một lát chị giúp em t—"

Cả hai cãi cọ một trận đi vào trong nhà, Minh Sầm vẻ mặt quyến rũ lại có phần gian xảo đang muốn nói gì đó lại im bặc. Nàng nhìn trước mắt một hàng dài người, nàng âm thầm đếm thử một chút, 1, 2, 3, 4, 5, 6 thêm tiểu hài nữa tổng cộng là 7 người. Đổng Kỷ Yên nhìn đến Chu Cát ca ca nàng đứng đó liền hoảng hốt, nhìn lại xung quanh lại càng giật mình hơn.

Minh Sầm thay đổi lại một cái tư thế nghiêm chỉnh, nhìn quanh liền cười ngại ngùng: "Ngại quá, mọi người sao lại đông đủ như vậy? Còn có ba nuôi và mẹ nuôi, hai người về khi nào lại không nói con biết nga."

Hàn Hi Thiển lúc này ho khan đánh đi vẻ xấu hổ của mọi người trả lời câu hỏi của Minh Sầm: "Về từ sớm." Hắn đảo mắt qua người bên cạnh Minh Sầm liền hỏi: "Người này là..."
"Em ấy là Đổng Kỷ Yên, muội muội của Chu Cát. Em ấy ký hợp đồng cùng công ty S.A với con." Minh Sầm vui vẻ giới thiệu còn không quên bổ sung thêm: "Em ấy hát rất hay đó! Con sẽ tặng ba nuôi cùng mẹ nuôi một CD album của em ấy, đều là bài hát do con sáng tác ch—"

"Khụ! Cậu khi nào lại nói nhiều như vậy đây? Ba mẹ đều nghe không kịp rồi." Thiên Thiên ẩm Tiểu Y một bên đánh gãy lời Minh Sầm, còn không quên trêu ghẹo nàng một phen.

Minh Sầm mất hứng nhìn qua, bĩu mỗi nói: "Được rồi không nói thì không nói, nhưng tại sao mọi người đều tụ tại đây hết vậy?"

Nàng vừa nói bất giác sự chú ý lại dồn về Tiểu Y, liền hoảng hốt há miệng không biết nói cái gì thêm. Ánh mắt Minh Sầm lén lút nhìn hai vị trưởng bối ngồi một bên, hai người đó không phải đã biết rồi chứ? Nhưng đồng thời Dương Tuyết Nhan cũng nhìn ra ánh mắt Minh Sầm, nhẹ mở miệng: "Ta biết đứa nhỏ này là con của Thiên Thiên rồi."
Thật không xong, chưa ai hỏi ngài đã khai rồi thưa Hàn phu nhân, hiện tại ngoài Hàn Hi Thiển ra tất cả đều thất kinh tại chỗ, mọi ánh mắt đều tập trung về Thiên Thiên và Tiểu Y, một số ánh mắt lại tội nghiệp nhìn qua Dao Dao. Mọi thứ thật sự sắp trở nên lộn xộn đến nơi rồi.

_____________________________

Hết chương 35

#Tác giả: Không biết nên viết tiếp diễn biến thế nào

:(((( chứ khúc này gây ro quá.

*Lưu ý: có sai chính tả xin nhắc nhở!

Phần câu hỏi cho đọc giả:

Câu 1: Dương Tuyết Nhan và Hàn Hi Thiển có phải có bí mật gì không? Mọi người nghĩ bí mật đó sẽ là gì?

Phần trả lời câu hỏi đọc giả đưa ra: (Hiện tại chưa có câu hỏi nào).

Bình Luận (0)
Comment