Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh

Chương 50


Vừa nói xong, anh liền đứng dậy đi lên lầu, nghe ào ào rào rào tiếng nước, tim Diệp Tiêu đập mạnh và loạn nhịp, mãi cho đến khi anh đi xuống lầu, như cũ cô vẫn còn ngồi ở trên sofa, quần áo còn chưa có đổi.

-“Em chưa tỉnh ngủ à?” Anh vừa chà lau nước trên tóc, vừa bình tĩnh hỏi.

Diệp Tiêu như ở trong mộng mới tỉnh, lắc lắc đầu, nói:
-“Em đi thay quần áo!”
-“Ừ!”
Mạc Thiên Hằng vẫn không ngăn cản cô, đi vào phòng quần áo lấy máy sấy tóc thổi tóc chính mình.

Không lâu sau đó, Diệp Tiêu đã thay đổi xong quần áo từ trên lầu đi xuống.

Lúc này cô mặc một cái váy dài Bohemian màu xanh nhạt, tay nhỏ bé nắm làn váy, tóc đen dài buông xuống dưới, thanh tú nói không nên lời.

-“Chúng ta đi thôi!” Cô mở miệng trước.

-“Ừ!”
Tóc Mạc Thiên Hằng đã khô, động tác như trước tao nhã như thường.

Hai người vội vàng ra cửa, lên xe, xe chậm rãi chạy ra khu biệt thự.

Mạc Thiên Hằng lái xe, Diệp Tiêu nhàm chán vô nghĩa ngồi kế bên.

-“Mạc Thiên Hằng, người khác kết hôn đều có nhẫn, em đỏ mắt mong chờ!”
Xe vừa dừng lại trước cửa cục dân chính, Diệp Tiêu đã nghĩ đổi ý.

Mạc Thiên Hằng túm tay nhỏ bé của cô, ánh mắt không thay đổi, nói:
-“Ừ, lĩnh chứng xong chúng ta đi!”
Thận trọng như anh, vật trọng yếu như vậy, làm sao có thể không để ý tới?
-“Hoa hồng cũng không có? Có ai cầu hôn như anh vậy?”

Cô tiếp tục bất mãn chu chu cái miệng nhỏ nhắn, mà ý Mạc Thiên Hằng cũng là, em muốn cái gì đều được, lĩnh chứng xong chúng ta lại đi mua.

Nói trắng ra là, sợ cô chạy!
-“Ừ, lĩnh chứng xong chúng ta đi mua!”
Diệp Tiêu thế nào đều cảm thấy chính mình là một đứa trẻ bị anh nắm mũi dẫn đi.

Đương nhiên, cho dù cô muốn lâm trận bỏ chạy, cũng không còn kịp rồi.

Mạc Thiên Hằng đã không khỏi phân trần ôm cô ngồi trên ghế dài ở đại sảnh cục dân chính.

-“Ông xã, anh xem bộ dạng anh ta soái không!”
Đúng lúc này, bên cạnh một thanh âm truyền vào tai.

Mạc Thiên Hằng chính là Mạc Thiên Hằng, bất luận ở đâu, đều là ưu tú như vậy, hấp dẫn người chú ý.

-“Bà xã, chúng ta là tới kết hôn......”
Một cái thanh âm khác lại lần nữa vang lên, Diệp Tiêu có chút bất đắc dĩ, dở khóc dở cười nhìn sườn mặt Mạc Thiên Hằng.

Anh như trước cao cao tại thượng, động tác tao nhã, nghiêng mặt nhìn Diệp Tiêu, đang muốn mở miệng nói chuyện, chợt nghe một thanh âm, nói:
-“Hai vị, thỉnh bên này! Chụp ảnh trước!”
.....!
Hộ khẩu thật dày bày biện ở trên bàn, hai người còn chụp một tấm ảnh ngây ngốc.

Thời điểm Đăng ký, có lẽ là bác gái đã bị khuôn mặt Mạc Thiên Hằng mê hoặc, còn một vẻ dặn dò Diệp Tiêu,
-“Cô bé, cháu xem tiểu tử này đối với cháu thật tốt, còn ôm cháu vào!”
Vô nghĩa, không ôm đi sao? Xem Diệp Tiêu như vậy liền biết vốn định lâm trận đào thoát, Mạc Thiên Hằng không ôm lấy cô, chỉ sợ cô đã sớm bỏ chạy.

Diệp Tiêu sợ hãi nhìn nhìn anh, có thế này mới hướng bác gái cục dân chính gật đầu.

*** *** *** *** ***

Từ cục dân chính đi ra ngồi trên xe, trong mắt Mạc Thiên Hằng là ôn nhu khó gặp.

Ngồi ở một bên Diệp Tiêu nhìn anh đối với tờ hôn thú vẻ mặt cười sáng lạn, không khỏi buồn cười lại bất đắc dĩ nói:
-“Không biết là chuyện gì làm cho tâm tình Mạc tiên sinh cực tốt?”
Mạc Thiên Hằng cũng không tức giận, chính là khóe mắt nhìn cô đuôi lông mày đều ẩn chứa ý xuân, cười khẽ, nói:
-“Nhẫn, em có thích kiểu gì đặc biệt hay không?”
Khó được tâm tình của anh rất tốt, Diệp Tiêu từ đây chính là vợ trên danh nghĩa của anh, là nữ nhân của anh.

Diệp Tiêu không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên nói sang chuyện khác, nao nao, nói:
-“Em......!Em chính là tùy tiện nói mà thôi!”
Cô vốn không nghĩ tới, phải gả cho Mạc Thiên Hằng, càng không nghĩ tới, có một ngày chính mình sẽ chiếm vị trí ‘phu nhân’ S thị mà tâm toàn thể thiếu nữ hướng tới.

Nhưng giây tiếp theo......!
Mạc Thiên Hằng lại yên lặng chống lại mắt cô, lời nói kiên định,
-“Diệp Tiêu, ở chỗ của anh, không có hai chữ ‘tùy tiện’ này, từ nay về sau, em chính là vợ của anh, chỉ cần là em thích, em muốn, chẳng sợ sao trên trời anh đều hái xuống cho em!”
Diệp Tiêu nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, trong lòng ấm dào dạt.

Mạc Thiên Hằng, chỉ mong lúc này đây, cô thật sự thành công, anh là hạnh phúc của cô, hạnh phúc có một không hai trên thế giới này.

Mười phút sau, hai người xuống xe vào trung tâm mua sắm, Mạc Thiên Hằng lập tức ôm cô đi vào quầy chuyên doanh debeers.

Tuy rằng cô không phải đại minh tinh gì, nhưng coi như là ở trong vòng giải trí, cho nên đối với những thứ xa xỉ phẩm tuy rằng không thể nói thuộc như lòng bàn tay, nhưng tốt xấu cũng biết chút.

Debeers này là công ty kim cương có lịch sử dài lâu và lớn nhất trên thế giới.

-“Kiểu này rất quý!”
Diệp Tiêu mím môi đỏ mọng, tiếng nói rất nhẹ, cô chẳng phải cái loại nữ nhân ham phú quý thích khoe khoang, Mạc Thiên Hằng hoàn toàn không cần phải vì cô tiêu tiền uổng phí.


Nghe vậy, Mạc Thiên Hằng chính là thản nhiên nhìn cô một cái, trong mắt có một tia cảm xúc không rõ chợt lóe qua, sau đó, anh cúi đầu xuống, ở bên tai Diệp Tiêu nhẹ giọng nói:
-“Ở trong mắt anh không dùng giá để cân nhắc này nọ, chỉ có nó xứng hay không xứng với em!”
Diệp Tiêu chu chu miệng, trong lúc nhất thời cũng không biết hẳn là như thế nào phản bác.

Khi nói chuyện, hai người đã đi vào trong tiệm, người phục vụ vừa thấy Mạc Thiên Hằng, tựa như gặp được sơn dương đợi làm thịt, tươi cười đầy mặt chạy tới đón:
-“Mạc tiên sinh, tiên sinh khỏe!”
Mạc Thiên Hằng gật đầu, hỏi:
-“Đồ tôi muốn đã chuẩn bị tốt chưa?”
Anh dùng dư quang nơi khóe mắt nhìn về phía Diệp Tiêu, cô có chút kinh ngạc, tâm tư anh kín đáo, anh đã chuẩn bị xong, nhưng cô không dám tưởng nếu vừa mới chính mình nói kiểu dáng không phải của công ty này, có phải hay không vì thế anh sẽ mang cô đi chỗ khác chọn?
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Tiêu ấm áp.

Ngay sau đó liền nhìn thấy người phục vụ lấy ra một cái hộp tinh xảo từ phía dưới quầy.

Thời điểm hộp được mở ra, trong nháy mắt ánh sáng chói mắt làm cho Diệp Tiêu không thể dời tầm mắt.

Trước mắt một chiếc nhẫn kim cương, lộng lẫy loá mắt.

-“Thử xem.”
Anh sủng nịch ôm lấy thắt lưng cô, thấy Diệp Tiêu kinh ngạc nhìn mình, anh cao hứng nói không nên lời.

Diệp Tiêu vươn bàn tay nhỏ bé, đưa tới trước mặt người phục vụ, nhẫn liền nhẹ nhàng mà hoạt nhập ngón tay cô.

-“Vừa vặn, rất đẹp!”
Người phục vụ ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Thiên Hằng, Mạc Thiên Hằng vừa lòng gật đầu,
-“Ừ, cũng không tệ.”
Người phục vụ vừa nghe anh nói, vội vàng bổ sung thêm,
-“Mạc tiên sinh, khoản này của ngài là toàn cầu chỉ có một đôi, nhưng lại là từ mười tám viên kim cương chế tác mà thành, trong đó viên lớn nhất là hai mươi lăm Carat, ít nhất cũng có mười Carat......”
Liên tiếp đem lời nói nói xong, Mạc Thiên Hằng không có phản ứng gì, Diệp Tiêu ngược lại tháo nhẫn ra.

-“Chúng ta đi thôi!”
Mạc Thiên Hằng nghe xong lời của cô, cười hỏi:
-“Thế nào? Em sợ ông xã em không đủ tiền trả sẽ thế chấp em ở lại đây?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Tiêu đỏ lên, cúi đầu.


Cô rõ ràng là muốn tiết kiệm tiền cho anh, nhưng trên thực tế giống như anh hiểu lầm ý của cô.

-“Liền cái này, gói lại, quẹt thẻ!”
Mạc Thiên Hằng hàm chứa cười ôm cô vào trong ngực, một tay hướng người phục vụ đưa ra một chi phiếu.

Diệp Tiêu thấy người phục vụ xoay người, vừa mới chuẩn bị hỏi Mạc Thiên Hằng đây là không phải rất xa xỉ, liền nghe thấy hai thanh âm quen thuộc truyền tới.

-“Anh yêu, em muốn cái này thôi!”
-“Bảo bối, cái này rất khó coi, anh mang em đi chỗ khác nhìn xem, khẳng định càng đẹp hơn.”
Thời điểm Tôn Hạo nói chuyện, sờ sờ chi phiếu trong túi, đồ trong tiệm này thật sự rất quý, anh căn bản là không đủ sức.

Thời điểm Diệp Tiêu nghe được hai thanh âm này, thân thể rõ ràng cứng đờ, sau đó nổi lên một chút cười lạnh.

Mạc Thiên Hằng cúi đầu nhìn cô, thấy cô một bộ dáng vân đạm phong khinh*, hiển nhiên hai người bên kia cũng không có tạo thành cái ảnh hưởng gì đối với cô.

(Chú thích: Vân đạm phong khinh nghĩa là nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì)
Trong một góc của quầy chuyên doanh, đứng một nữ tử mặc áo đầm hồng nhạt, nữ tử đưa lưng về phía Diệp Tiêu bọn họ, chính hơi hơi ngẩng đầu hướng về phía người đối diện làm nũng.

Tuy rằng không có thấy mặt cô, nhưng liền tính là đốt thành tro, Diệp Tiêu cũng có thể nhận ra cô là ai -- không phải là Diệp Vũ sao?
Mà nam nhân đối diện Diệp Vũ, thật sự là Tôn Hạo.

Hai người ở kiếp trước làm cho cô không đường có thể đi, rốt cục thoát khỏi không xong vận mệnh phí thời gian, chung quy đã đến cùng nhau.

Cô cũng là thấy nhưng không thể trách.

-“Đi, đi qua nhìn xem.”
Người nói chuyện không phải Mạc Thiên Hằng, mà là Diệp Tiêu, giọng nói lạnh lùng của cô làm cho Mạc Thiên Hằng nao nao, sau đó lộ ra một chút cười khẽ.

Mặc kệ đã trải qua bao nhiêu, Diệp Tiêu cô rốt cục nguyện ý đối mặt hết thảy này!
-“Ừ!”
Mạc Thiên Hằng nghiêng người, nhẹ nhàng mà ôm eo nhỏ của cô, tao nhã mà bước, từng bước một đi về phía trước, Diệp Tiêu đi theo bước chân của anh.

Cô không nghĩ tới, có một ngày, chính mình thế nhưng thật sự có thể bình tĩnh như vậy mà đối diện hết thảy trước mắt này

Bình Luận (0)
Comment