Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh

Chương 52


Mãi cho đến xe đậu ở dưới lầu bệnh viện, lời nên nói, Diệp Tiêu vẫn không có thể nói ra khỏi miệng.

Mạc Thiên Hằng ngừng xe, thấy dáng vẻ cô tim đập mạnh và loạn nhịp, kéo ra cửa xe cho cô, khom người hạ thắt lưng thay cô giải khai dây an toàn, hỏi:
-“Nghĩ cái gì vậy?”
-“Không......!Không có gì!”
Diệp Tiêu nhẹ nhàng mím môi, cô không nghĩ tới, kết hôn, chuyện trọng yếu như vậy, đến chỗ cô cùng Mạc Thiên Hằng, cũng là lưu loát hành văn liền mạch.

Không đơn giản như thế, lúc này, Tiêu Hạo đã ôm hoa hồng xuất hiện tại bãi đỗ xe.

Diệp Tiêu đương nhiên minh bạch, Mạc Thiên Hằng là đem câu nói của chính mình trước kia làm thực.

-“Tổng tài!”
Tiêu Hạo đi lên, đưa hoa hồng tới trong tay Mạc Thiên Hằng, sau đó lại nhỏ giọng nói chút gì, Diệp Tiêu cũng không có nghe rõ ràng hai người đối thoại, chính là, loáng thoáng nghe được hai người nhắc tới Giang Ngọc.

-“Được rồi, anh về công ty trước đi, tối nay tôi tới!”
Cuối cùng Mạc Thiên Hằng nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Tiêu Hạo, sau đó, đi tới hướng Diệp Tiêu.

Mùi hoa hồng nồng đậm xông vào mũi, Mạc Thiên Hằng nhìn nhìn cô, lại nhìn nhìn hoa tươi trong tay, hỏi:
-“Thích không?”
Diệp Tiêu nhẹ nhàng mà gật gật đầu, cô không nghĩ tới một câu nói đùa của chính mình, lại được Mạc Thiên Hằng làm thực.

Kiếp trước, cô không chỉ một lần hướng Tôn Hạo làm nũng, hi vọng hắn có thể đưa chính mình một cành hoa, nhưng Tôn Hạo chỉ cho là cô tùy tiện nói mà thôi.

-“Thích là tốt rồi, chúng ta đi lên đi!”
Mạc Thiên Hằng ôn nhu, ôm thắt lưng cô.

Tiêu Hạo đã lái xe rời đi, Diệp Tiêu nghiêng mặt đi, nhỏ giọng hỏi:
-“Em......!Em… không phải đã làm chậm trễ thời gian của anh chứ?”
Cả một ngày anh đều không có đi công ty, còn hứa hẹn Tiêu Hạo buổi tối đi qua, cái này đã đủ để thuyết minh hết thảy.


-“Không có, công ty lâm thời có việc, chúng ta lên lầu nhìn xem ba trước!”
Thời điểm anh nói chuyện, nói một cách gió thoảng mây bay, thậm chí ngay cả Diệp Tiêu đều không biết anh là làm như thế nào có được, sửa miệng tự nhiên như thế.

-“Dạ!”
Cô nhẹ giọng đáp ứng, hai người đi vào thang máy.

Mới từ thang máy bước ra, chợt nghe một thanh âm,
-“Thực đáng tiếc, ngày hôm qua chị không ở đây, cái nam nhân kia bộ dạng rất soái, có thể kêu là bá đạo đó!”
Người nói chuyện là một cô y tá nhỏ, đang nói liền nhìn thấy Mạc Thiên Hằng bước chân tao nhã đi ra thang máy.

-“Oa --”
Cô y tá nhỏ đó phát ra một tiếng thét kinh hãi, hai mắt tỏa sáng, đợi cho Mạc Thiên Hằng cùng Diệp Tiêu dần dần đi xa một chút, mới mở miệng,
-“Chính là anh ấy, chính là anh ấy, anh ấy vừa mới nhìn em, trời ạ......”
Diệp Tiêu nghe giọng nói dần dần đi xa, dở khóc dở cười quay mặt nhìn xem Mạc Thiên Hằng.

-“Thế nào? Ghen tị à?”
Mạc Thiên Hằng gió thoảng mây bay liếc cô một cái, môi mỏng nhẹ nhàng mà vòng quanh một chút tươi cười, rõ ràng trong lúc lơ đãng dừng ở trong lòng cô.

-“Ghen cái gì? Người hiện tại đều là của em, có bản lĩnh cô ta đến giành đi!” Cô híp mắt cười.

-“Ừ?” Mạc Thiên Hằng lên tiếng, cười yếu ớt nói, “Cho nên, ai là của ai còn không nhất định đâu!”
Thời điểm anh nói lời này, trên mặt tươi cười mở rộng, làm cho Diệp Tiêu không hiểu cảm giác chính mình lên nhầm thuyền giặc.

Cứ việc bị cô nghe ra nói ngoại âm, nhưng Diệp Tiêu cũng không biết đêm hôm đó chính mình say rượu, trong lúc đó kỳ thật sự tình gì hai người cũng chưa phát sinh, nay rốt cục lĩnh chứng, Mạc Thiên Hằng tự nhiên sẽ nghĩ phương cách ăn cô sạch sành sanh.

Khi hai người nói chuyện, cũng đã vào phòng bệnh.

-“Tiêu nhi, con đã đến rồi, mau, con nhanh đi nói với bác sĩ, nói ba không thể ở phòng bệnh vip, cái này xài hết bao nhiêu tiền, chúng ta về nhà ở!”

Trần Hải vừa nhìn thấy Diệp Tiêu câu nói đầu tiên là vậy, làm cả trái tim cô hơi hơi run rẩy.

Đêm qua, Mạc Thiên Hằng lợi dụng quan hệ của anh thay đổi phòng bệnh cho Trần Hải.

-“Ba, con đã nói với ba, phòng bệnh phổ thông không còn giường ngủ, bất đắc dĩ chúng ta mới chuyển đến nơi này, bệnh viện không thu nhiều phí lắm!”
Diệp Mặc đã mồ hôi đầy đầu, hôm nay anh không chỉ một lần hướng Trần Hải giải thích qua, nhưng Trần Hải chính là không tin.

-“Nói bậy, hiện tại bác sĩ đều là ma cà rồng, vào bệnh viện đều lột da, ba thật vất vả mới kiếm được một chút tiền cho con vào đại học!”
Ông càng nói, Diệp Tiêu càng cảm thấy cái mũi ê ẩm.

Đi ra phía trước, đỡ Trần Hải nói:
-“Ba, Diệp Mặc nói không sai, Thiên Hằng với bác sĩ nơi này là đồng học đại học, cho nên liền an bày ba đến bên này, không tin, một hồi để cho đồng học của anh ấy đến nói với ba?”
Diệp Tiêu nhẹ nhàng cười, ánh mắt như có như không dừng ở trên người Mạc Thiên Hằng.

-“Thật sự à?”
Trần Hải nửa tin nửa ngờ hỏi, ánh mắt ông dừng ở trên người Mạc Thiên Hằng, dường như cảm thấy con trai con gái của mình sẽ lừa chính mình, còn Mạc Thiên Hằng sẽ không.

-“Dạ, ba, ba cứ yên tâm ở tại nơi này đi!”
Mạc Thiên Hằng híp mắt, không nhanh không chậm nói.

Trong miệng anh cái chữ ‘Ba’ kia chẳng những không có dọa đến Trần Hải, ngược lại lại làm cho ông vừa lòng gật gật đầu.

Diệp Tiêu cùng Diệp Mặc liếc nhau, có chút bất đắc dĩ, cũng không biết Trần Hải kết quả là nghĩ như thế nào, thế nhưng tin tưởng lời Mạc Thiên Hằng nói, nếu có một ngày ông thật sự biết thân phận Mạc Thiên Hằng, không biết sẽ là cái tình hình gì?
-“Ba nghe Diệp Mặc nói, các con hôm nay đi lĩnh chứng?”
Được Diệp Tiêu nâng, Trần Hải rốt cục lại nằm trở lại trên giường, giọng nói khàn khàn.

-“Dạ!”
Diệp Tiêu nhẹ nhàng mà cúi đầu.


Sự tình lớn như vậy, cô không thương lượng cùng Trần Hải, chính là làm sai rồi.

-“Đúng vậy ba, ba yên tâm, con sẽ đối tốt với Tiêu nhi, hiện tại em ấy tuổi còn nhỏ, muốn bôn ba sự nghiệp, chờ thời cơ thành thục, con nhất định làm cho em ấy một hôn lễ thuận lợi vui vẻ!”
Còn không chờ Trần Hải mở miệng, Mạc Thiên Hằng đã nói trước.

Bàn tay to ấm áp hữu lực của anh nhẹ nhàng mà nắm lấy tay nhỏ bé của Diệp Tiêu, hai mắt nhìn thẳng Trần Hải.

Đối với Mạc Thiên Hằng loại người nhận qua giáo dục của tây phương, thời điểm nói chuyện nhìn thẳng vào mắt người khác chính là một loại tôn trọng.

Trần Hải cũng không có phát hỏa, mà là hí mắt,
-“Như vậy cũng tốt, dù sao Tiêu nhi tuổi vẫn còn nhỏ, tôi người làm cha này lại không thể cho con gái mình cái gì, có cậu chiếu cố nó, tôi yên tâm!”
Trần Hải thở dài một hơi.

Theo ông thấy, Mạc Thiên Hằng là nhân viên công ty truyền thông lớn nhất S thị, có ý nghĩa Diệp Tiêu ở trên công việc anh có thể giúp đỡ một chút, bằng vào điểm này, Trần Hải an tâm.

-“Ba yên tâm đi, con sẽ không để cho Tiêu nhi chịu ủy khuất!”
Mạc Thiên Hằng cười khẽ, thời điểm nói chuyện, còn thường thường lấy vết chai trên tay nhẹ nhàng mà ở trong lòng bàn tay cô quay vòng, ý bảo cô an tâm.

Diệp Tiêu nhẹ nhàng mím môi, như trước cúi đầu.

Mạc Thiên Hằng một người như vậy, đại khái thành con rể nhà ai đều sẽ được cha mẹ xem thành lão công quốc dân!
-“Tốt, tốt......”
Trần Hải liên tục nói hai lần ‘tốt’, ánh mắt nhìn Mạc Thiên Hằng vừa lòng nói không nên lời.

-“Ba, thế nào không thấy ba đối với con, con của ba như vậy?”
Ngồi ở một bên Diệp Mặc bất mãn chu miệng, so sánh với Mạc Thiên Hằng, hắn quả thực chính là khó coi.

-“Con xú tiểu tử này, nói chuyện đàng hoàng xem?”
Trần Hải trừng mắt liếc nhìn Diệp Mặc một cái,
-“Con trừ bỏ chơi game vi tính, còn có thể làm cái gì?”
Diệp Mặc nghe xong lời này, triệt để vô lực biện giải, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Diệp Tiêu.

“Thùng thùng thùng --”

Đúng lúc này, tiếng đập cửa trầm trọng đánh gãy đối thoại của bọn họ, Mạc Thiên Hằng mới vừa quay mặt đi liền nhìn thấy Trình Quốc Cường.

-“Mạc tiên sinh!”
Trình Quốc Cường vẻ mặt tươi cười đi tới.

-“Bác sĩ Trình, thật lâu không gặp!”
Mạc Thiên Hằng mỉm cười, lại quay mặt đi giới thiệu với Trần Hải,
-“Ba, vị này là bác sĩ Trình, đồng học, ba của tôi!”
Anh hoãn thanh nói, vì thay Diệp Tiêu vừa rồi nói dối, tận lực bỏ đi xưng hô đối với Trình Quốc Cường.

Người khác vị tất có thể chú ý tới, thế nhưng Diệp Tiêu chú ý tới.

Mạc Thiên Hằng tâm tư kín đáo, cô là biết.

-“Thế nào? Cảm giác tốt chút nào không?”
Trình Quốc Cường vẫn chưa để ý xưng hô của Mạc Thiên Hằng, đi đến trước giường quan tâm hỏi.

Trần Hải nhẹ nhàng mà gật gật đầu, nói:
-“Thật sự đã phiền toái ngài!”
-“Không phiền toái, không phiền toái!”
Trình Quốc Cường đã sớm muốn lấy lòng Mạc Thiên Hằng, luôn luôn bất hạnh không có cơ hội, nay Trần Hải đưa lên cửa, tự nhiên anh sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Ở S thị, một ngày nào đó, sẽ có việc dùng đến Mạc Thiên Hằng.

-“Tôi đã tốt hơn nhiều, hẳn là không bao lâu là có thể xuất viện chứ?”
Trần Hải có chút sốt ruột, đối với ông một công nhân mà nói, tiêu phí xem bệnh thật sự là quá lớn.
-“Ba, ba đừng có gấp, phòng bệnh này chính là giá phí phổ thông, không tin ba hỏi bác sĩ Trình đi, chúng con lừa ba, bác sĩ cũng sẽ không lừa ba? Phải dưỡng thương cho tốt, rồi chúng ta mới trở về nhà!”
Mạc Thiên Hằng giống như đang dỗ đứa bé, không nhanh không chậm nói.

Anh rõ ràng, nơi này chính mình nói cái gì là cái gì, Trình Quốc Cường căn bản không có đảm lượng phản bác lời anh nói.



Bình Luận (0)
Comment