Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh

Chương 70


-“Đi đâu?” Lên xe, Diệp Tiêu mím môi liền mở miệng.

Tiểu Nhiều ngồi ở trên chỗ ngồi phía sau, ấp úng khóc, bộ dáng lê hoa đái vũ* kia khiến cho Diệp Tiêu có chút không biết làm sao, cô không mang qua đứa nhỏ, huống chi là con của tình địch chính mình.

(Chú thích: Lê hoa đái vũ: lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa)
-“Đói bụng không?” Mạc Thiên Hằng nhìn nhìn sắc trời, hỏi.

Diệp Tiêu nhẹ nhàng mân môi,
-“Trở về ăn đi!”
Lời của cô nhỏ nhẹ, mềm yếu dịu dàng, một đôi mắt đẹp nửa híp, nhìn Mạc Thiên Hằng cũng nhiều ra vài phần bình tĩnh, Mạc Thiên Hằng hơi giật mình, nhíu nhíu mày.

-“Cô bé ngốc, trong nhà không có đồ ăn, trở về ăn cái gì?”
Anh không thường tại trong nhà nấu ăn, người làm cũng chỉ chuẩn bị bữa sáng bánh mì cùng trứng gà, bởi vậy không cần nghĩ cũng biết, trong nhà căn bản là không có gì để ăn.

Diệp Tiêu nhẹ nhàng mím môi đỏ mọng, nở nụ cười tươi,
-“Anh muốn ăn cái gì? Em đi siêu thị mua một ít!”
Từ nhỏ cô đã sinh hoạt tại bên người Trần Hải, luôn không đến mức ngay cả đồ ăn đều sẽ không nấu, Mạc Thiên Hằng nao nao, gật gật đầu.

Tựa hồ, Diệp Tiêu xuất hiện, khiến cho cái biệt thự trống rỗng kia có thêm vài phần hương vị của gia đình.


Mạc Thiên Hằng luôn ăn sơn trân hải vị ở quán ăn, anh thật sự có chút hoài niệm món ăn gia đình.

Diệp Tiêu hơi híp mắt, từ trong túi xách lấy ra một cái khăn tay đưa tới trước mặt Tiểu Nhiều.

Tiểu Nhiều nao nao, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tiêu, đã thấy cô cười cười, nói:
-“Đừng khóc nữa, lau khô nước mắt đi, chúng ta về nhà!”
Trong giọng nói nhợt nhạt của cô mang theo vài phần ý cười, lại khiến cho Tiểu Nhiều có chút kinh ngạc.

Nói như vậy, liền ngay cả Giang Ngọc người mẹ đã sinh ra nó cũng chưa từng nói với nó.

Nhưng mà trên người Diệp Tiêu có loại hơi thở làm cho người ta khó có thể cự tuyệt, nó run run rẩy rẩy vươn tay, tiếp nhận khăn tay trong tay Diệp Tiêu, lau khô nước mắt rồi ngây ngốc nhìn Diệp Tiêu.

Diệp Tiêu đã quay người lại, cười nói với Mạc Thiên Hằng cái gì, Tiểu Nhiều nhìn cô tim đập mạnh và loạn nhịp… Nó không biết, tự bản thân vừa đi, về sau, sẽ thay đổi thành cái dạng gì?
Nhưng ít nhất, nó sẽ không còn chịu đựng thương tổn đến từ Giang Ngọc.

-“Tiểu Nhiều!”
Cũng không biết trải qua bao lâu, Mạc Thiên Hằng mở miệng.

Anh không có quay đầu, giọng nói hùng hậu ở trong xe truyền ra.

-“Cha......”
Tiểu Nhiều nín khóc, ngồi ở trên ghế sau, thật cẩn thận đáp lời Mạc Thiên Hằng.

Mạc Thiên Hằng ngẩng đầu, từ trong kính chiếu hậu xe nhìn nó.

Lập tức, giọng nói mềm mỏng lại lần nữa vang lên,
-“Con phải biết rằng, nhân sinh của con, không phải chúng ta có thể lựa chọn, về sau, con phải dựa vào chính mình để sống sót, mà không phải đơn thuần dựa vào ba mẹ, hoặc là người hảo tâm nào đó bên người!”
Mạc Thiên Hằng, như là suy nghĩ thật lâu, mới mở miệng nói lời nói này.

Cứ việc Tiểu Nhiều chỉ có năm tuổi, cái hiểu cái không, nhưng Mạc Thiên Hằng nghiêm túc như vậy trong lúc nhất thời khiến cho nó có chút không biết làm sao?
-“Mặc kệ hôm nay không phải cha mang con đi, con cũng phải học kiên cường, học tự bản thân sống, trên cái thế giới này đã có người không thương con, cũng sẽ có người yêu con, cho nên, không cần thiết vì người không thương con này mà thương cảm!”
Anh nói là Giang Ngọc, Tiểu Nhiều tự nhiên nghe không ra, nhưng trong lòng Diệp Tiêu lại biết rõ ràng.

Theo như lời Mạc Thiên Hằng nói, vừa đúng liền dừng ở trên ngực cô.


Trên cái thế giới này, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình.

Sau đó, Mạc Thiên Hằng còn nói chút gì, có lẽ là Tiểu Nhiều thật sự đã khóc mệt… nó tựa vào trên ghế sau liền ngủ.

Diệp Tiêu nhìn tướng ngủ của nó, có chút bất đắc dĩ, môi mỏng nhẹ nhàng mím lại.

Cô tận lực đè thấp giọng nói:
-“Mạc Thiên Hằng, nhận nó làm con cũng không tính quá xấu!”
Lời của cô, giống như một cái lông chim, nhẹ nhàng mà phất qua lòng Mạc Thiên Hằng, anh hơi híp mắt, quay sang vân đạm phong khinh nhìn Diệp Tiêu, cười khẽ,
-“Anh có thể cho sinh hoạt của nó là nhà ấm, mà chính tương lai của nó, lại có thể nghiêng trời lệch đất!”
Lời anh nói rất nhẹ, thực nhạt, nhưng mà từng chữ đều dừng ở trên ngực Diệp Tiêu.

Mỗi người đều có tương lai chính mình, ai đều không có quyền vì Tiểu Nhiều lựa chọn.

-“Huống hồ, anh còn phải đi làm, không có cách nào mang theo nó đi công ty!”
Mạc Thiên Hằng mặt không biểu cảm nói, lời này cũng không phải không có đạo lý, Mạc Thiên Hằng luôn không thể mang theo Tiểu Nhiều đi làm.

Diệp Tiêu nhún vai,
-“Đã như vậy, trước khi anh an bày xong cho nó, nó sẽ đi theo em tới phim trường!”
Cô bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ở phim trường chung quy còn có trợ lý, không đến mức khiến cho Tiểu Nhiều ở một mình.

Mạc Thiên Hằng không có gật đầu, cũng không có lắc đầu, hết sức chuyên chú lái xe.

Mua đồ ăn xong, hai người mới vội vàng về tới trong biệt thự, Diệp Tiêu vào phòng bếp, Mạc Thiên Hằng ôm Tiểu Nhiều lên giường, có thế này mới đi xuống lầu, nhìn bóng lưng cô ở trong phòng bếp bận rộn, anh nao nao.


Trước kia không phải anh không có ảo tưởng qua trong nhà có một nữ chủ nhân, nhưng hôm nay, sự thật liền bày ra trước mặt như vậy, thế nhưng anh có chút không thích ứng.

Bước đi tới phía trước, từ phía sau ôm lấy Diệp Tiêu.

-“Sao anh lại tới đây?”
Cô quay đầu lại, nhợt nhạt híp mắt, tóc dài ở phía sau có vài cọng phân tán ra, tản ra mùi thơm tự nhiên.

Mạc Thiên Hằng bắt được tay trắng noãn tinh tế của cô, không nói gì.

Diệp Tiêu ngửi được trên người anh hương bạc hà tự nhiên, nhẹ nhàng giục anh,
-“Trong phòng bếp tất cả đều là mùi dầu mỡ, đi….đi ra ngoài chờ?”
-“Không có việc gì, anh không ghét bỏ!”
Anh cúi người, nghiền ngẫm cắn cắn vành tai cô, cho dù là ở trong phòng bếp, làn da trắng nõn tinh tế của Diệp Tiêu vẫn là mê người, khiến cho anh khó có thể khống chế nội tâm.

-“Đừng náo loạn, anh đi ra ngoài chờ em, một chút là xong rồi!”
Cô hiện tại xem như đã biết, Mạc Thiên Hằng không theo tự bản thân lý lao điểm ưu việt, là tuyệt sẽ không bỏ qua như vậy, cô có chút bất đắc dĩ, thật cảm thấy đại tổng tài ở trên thương trường mạnh mẽ vang dội mà đến chính bản thân mình, thì chính là nói rõ lưu manh.

-“Đi!”
Thấy cô làm nũng, Mạc Thiên Hằng rất sảng khoái, nhẹ nhàng hôn mặt cô, sau đó xoay người đi ra phòng bếp.

Bình Luận (0)
Comment