Sủng Ái Vô Tận: Ông Xã Thâm Tình Của Tôi

Chương 17.1

Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng ấm áp nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt tú lệ trắng nõn của Ngải Tử Lam.

Đây là đêm đầu tiên Ngải Tử Lam ở Đoàn gia, có chút xa lạ cùng bối rối.

Vừa xuống lầu, người hầu đã chuẩn bị xong bữa sáng, lão phu nhân và Đoàn Hồng Huyên đều đã ngồi bên bàn ăn dùng bữa. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, từng chút rơi trên sàn nhà, trên bàn và trên người bọn họ, lay động rực rỡ, có một cảm giác ấm áp khó nói thành lời.

Đây chẳng phải là cảnh mà Ngải Tử Lam vẫn luôn mong đợi sao?

“Tử Lam, tới ăn sáng nào.” Lão phu nhân trông thấy cô, thân thiết gọi.

Ngải Tử Lam khẽ cúi đầu, vội vàng bước nhỏ chạy tới, ngồi xuống bên cạnh Đoàn Hồng Huyên, đôi má ửng hồng, có chút xấu hổ.

Ngảy đầu tiên cô đã dậy muộn rồi. Cũng không có người hầu nào kêu cô dậy.

Đoàn Hồng Huyên ngước nhìn cô, khuôn mặt tuấn nhan bình tĩnh không chút gợn sóng, không nói gì.

Đoàn Hồng Huyên trang phục hôm nay khác ngày hôm qua, bộ đồ tây giày da, bộ đồ tây là phẳng vô cùng chỉn chu, càng toát ra thân hình cao to của hắn, vẫn lộ ra một cỗ khí tức thành thục bình ổn.

Lấp lánh trên chiếc cổ trắng nõn của hắn, ngũ quan hoàn hảo không thể bắt bẻ, chiếc mũi cao thẳng, môi mỏng lãnh tình, còn nữa một đôi mắt đen sắc bén, ánh mắt hoàn hảo ở mọi góc độ.

Ngải Tử Lam nhất thời có chút lóa mắt.

Không thể không nói Đoàn Hồng Huyên rất là anh tuấn, trời sinh có một làn da đẹp, cho dù có bỏ đi thân phận của hắn, cũng khó trách trong giới quý tộc vẫn có nhiều người mê hắn như vậy, còn về những tin tức bên rìa của hắn, kỳ thực trước giờ chưa lúc nào dứt.

Có điều Ngải Tử Lam trên người mang không ít tin đồn của Ngải gia, trong đó còn có không ít tin đồn không thật, thì sao cô còn để ý những tin đồn trên người Đoàn Hồng Huyên. 

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, lão phu nhân ra ngoài tập thể dục buổi sáng, bên bàn ăn chỉ còn lại hai người Đoàn Hồng Huyên và Ngải Tử Lam.

“Ăn xong rồi, anh đưa em đi s thị.” Đoàn Hồng Huyên lau miệng, mặt lạnh lùng, đầu cũng không ngẩng lên nói.

“Như vậy…..không tốt cho lắm.” Tay cầm muỗng cháo dừng lại, Ngải Tử Lam có chút bất đắc dĩ do dự, trong lòng cô thật ra thì đang kháng cự.

Đoàn Hồng Huyên nổi tiếng như vậy, thu hút quá nhiều sự chú ý. Mà cô thì chỉ muốn yên ổn tốt nghiệp đại học s. Mặc dù điều này có vẻ không được thực tế cho lắm sau khi cô trở thành phu nhân tổng tài Đoàn Thị.

Ánh mắt Đoàn Hồng Huyên lập tức trở nên lạnh lùng, miệng lưỡi kiên định không thể cự tuyệt, kèm theo giọng điệu bá đạo.

“Tử Lam, em phải nhớ lấy, em bây giờ là Đoàn phu nhân danh chính ngôn thuận, bà Đoàn.” 

Giọng trầm ấm gợi cảm, có một loại ma lực đặc biệt, đầu lưỡi uyển chuyển trên mấy chữ Đoàn phu nhân, bà Đoàn, mang theo một loại ôn nhu hiếm có.

“Điểm này anh sẽ không giấu diếm, hơn nữa còn tuyên bố với thiên hạ. Huống hồ chỉ có như vậy, mới tiện cho em làm điều em muốn, đúng không?”

Đúng vậy, hắn nói rất đúng. Đây chính là nguyên nhân chủ yếu mà cô đồng ý kết hôn với anh ta không phải sao?

Từ lúc chấp nhận lời cầu hôn của anh ta, quyết định trở thành bà Đoàn, cô nhất định phải nhận lấy sự chú ý từ khắp các giới, không thể tránh khỏi.

Cô chỉ là mới vừa bắt đầu, vẫn có chút chưa thích ứng, nhưng thản nhiên tiếp nhận sớm một ngày, cũng chính là cô có thể sớm một ngày đạt thành mục đích.

Không biết ở đại học s, phong ba nào sẽ chờ đợi cô.

“Được, sau này em sẽ không như vậy nữa.” Sau khi nghĩ thông điểm này, Ngải Tử Lam liền vô cùng thản nhiên.

“Vậy bà Đoàn, đi thôi.” Tựa hồ như Ngải Tử Lam ảo giác, Đoàn Hồng Huyên sau khi nghe câu này, trên mặt nhanh chóng thoáng qua ý cười.

Xe chạy trên đại lộ thẳng hướng đại học s, gió nhẹ thổi qua, không khí tươi mát, phong cảnh làm say lòng người.

Lúc này, một cuộc điện thoại gọi tới.
Bình Luận (0)
Comment