Sùng Bái - Cảnh Tiềm

Chương 17

Quá trình quay phim tiến hành tuần tự, không nhanh không chậm, buổi sáng bảy giờ vào việc, giữa trưa có hai tiếng nghỉ ngơi, buổi tối chín giờ kết thúc, trở về tắm táp rồi đi ngủ, Hạ An rất hưởng thụ tiết tấu sinh hoạt mỗi ngày như vậy.

Sau những cảnh quay dạo đầu tạo dựng khung sườn bối cảnh, cuộc chiến tranh giành quyền lực ở Nam quốc mới chính thức được vén màn.

Tranh đoạt vương vị không giống với những cuộc quyết chiến nơi sa trường, vốn nhan nhản những cảnh tượng cắt đầu thấy máu, người chết ta sống xảy ra giữa ban ngày ban ngày. Trong cuộc chiến tranh đoạt hoàng quyền này, sự đổ máu thường diễn ra âm thầm trong bóng tối, lặng lẽ không để lại dấu vết.

Sau khi Úc Thừa trở lại Nam quốc, việc đặt hắn dưới danh nghĩa cung nào điện nào đã trở thành vấn đề đầu tiên Hoàng đế Nam quốc phải suy xét.

Mẹ ruột của Úc Thừa là vị Hoàng hậu đầu tiên, chỉ có điều năm thứ hai sau khi hạ sinh hắn đã bất hạnh hương tiêu ngọc vẫn. Hoàng đế Nam quốc sau đó liền sắc phong Hoàng quý phi lúc bấy giờ lên làm Hoàng hậu, đúng thời điểm này bà cũng vừa hạ sinh một bé trai, chính là Tam hoàng tử Úc Diệc sau này, so với Úc Thừa nhỏ hơn một tuổi. Trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị cùng hoàng huynh, y là thanh đao sắc bén nhất.

_(*) Hương tiêu ngọc vẫn (香消玉殒, hương tan ngọc nát): chỉ người con gái đẹp nhưng yểu mệnh._

Sau một thời gian cân nhắc suy tính, Hoàng đế Nam quốc quyết định an bài Úc Thừa đến cung của Thục phi. Qua mấy ngày, mẫu tử hai người đến dạo chơi ở Ngự hoa viên, vô tình đụng mặt Hoàng hậu và Úc Diệc.

Sau khi để các diễn viên tập dượt một lúc, Bùi Triều Kiếm dặn dò một số điểm cần lưu ý rồi ra hiệu mọi người vào vị trí của mình.

"Cảnh năm lần một, diễn!"

Úc Diệc do Dịch Chính Hành thủ vai, nhân vật trong phim của y chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng y hai năm nữa đã bước sang độ tuổi ba mươi. Nếu không phải Dịch Chính Hành sở hữu gương mặt vẫn thường được cư dân mạng xưng tụng là "trẻ mãi không già", e rằng lúc trước y cũng không nhận được vai diễn này.

Hai vị hoàng tử tuy xuất thân từ cùng một cung, hoàn cảnh sinh trưởng thuở nhỏ cũng hầu như tương đồng, nhưng Úc Thừa phải rời xa cố quốc bảy năm, khí chất trên người so với Úc Diệc đã có sự khác biệt rất lớn.

"Một người lạnh nhạt tựa ánh trăng, một người sôi nổi tựa nắng sớm."

Hạ An nhớ đến dòng miêu tả này trong kịch bản, trong cảnh quay vừa rồi, hai người họ đã gần như thể hiện được loại cảm giác ấy.

"Gần được, nhưng cần để tâm hơn vào từng chi tiết," Bùi Triều Kiếm nói với Dịch Chính Hành, "Cậu vẫn còn là một thiếu niên, phải có tinh thần hăng hái của người trẻ tuổi. Úc Thừa làm con tin bảy năm, nên cách hành xử mới già dặn trước tuổi, tâm tư sâu kín, cậu thì không giống vậy. Cậu vẫn luôn sống tại hoàng cung, không thiếu ăn, không thiếu mặc, phẩm giá chưa từng bị ai đả kích, sự hăng hái và tính ương ngạnh cũng chưa bị mài mòn, phải thể hiện ra được điều ấy."

Bùi Triều Kiếm đã trực tiếp phân tích tâm lý nhân vật Úc Diệc cho Dịch Chính Hành, dù thế, kể cả sau khi được ông chỉ dẫn, y diễn thế nào vẫn thiếu đi một chút sắc thái.

Đoạn diễn phía sau còn rất dài, cứ trì hoãn mãi như vậy, sắc mặt Bùi Triều Kiếm đã dần dần tối sầm.

Ông biết Dịch Chính Hành không phải diễn viên xuất thân chính quy, nhưng khi nói vẫn chẳng hề châm chước, đối xử nghiêm khắc không khác nào với mấy người Phó Giản Dự. Dịch Chính Hành bị ông khiển trách nặng nề, diễn mấy lần vẫn chỉ ở mức tạm được.

Hạ An đứng ở một bên thay Dịch Chính Hành toát mồ hôi.

Lần trước Tô Ngải có thể tự mình điều chỉnh trạng thái bản thân, nhưng Dịch Chính Hành dưới áp lực cao độ như vậy, có thể tự mình ngộ ra điều gì hay không thì có chút khó nói.

Kết quả không thuận theo ý người, tiến độ quay chụp buổi sáng cứ trì trệ mãi, không nhúc nhích được về phía trước nửa phân.

Đến giờ nghỉ, Bùi Triều Kiếm không nói lời nào đã xoay người đi thẳng, để lại một đám người đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí chết chóc lan toả khắp phim trường.

Những người còn lại cũng lục tục rời đi, Phó Giản Dự sau khi vào nhà vệ sinh thì nhận được điện thoại nên bảo Hạ An đi trước, cậu liền chờ Dịch Chính Hành thay sang quần áo bình thường rồi hai người cùng đi.

Tâm trạng Dịch Chính Hành rõ ràng hơi chán nản, Hạ An trộm đưa mắt nhìn sang mấy lần, do dự cắn môi, cậu cố sắp xếp trong đầu những câu từ an ủi y, mãi đến thời điểm sắp phát cơm trưa mới dè dặt lên tiếng: "Anh đừng quá căng thẳng, cuối cùng nhất định có thể diễn ra được, đây là bộ phim đầu tay nên anh chưa có nhiều kinh nghiệm, từ từ sẽ tốt hơn thôi."

Dịch Chính Hành ủ rũ nói ừ, gượng cười đáp lại: "Cảm ơn cậu, tôi hiện tại cũng cảm thấy khá hơn rồi."

Hạ An giơ tay lên vỗ nhẹ bả vai y, lúc đi lấy cơm hộp, Hạ An nhận giúp Phó Giản Dự một phần, rồi hai người cùng đi ra khu nghỉ ăn cơm.

Thời gian nghỉ trưa, cứ hai người được phân một phòng, Hạ An là trợ lý của Phó Giản Dự, họ đương nhiên được xếp ở cùng nhau.

Trước khi chợp mắt, Hạ An trở mình, nhìn thấy Phó Giản Dự ngửa đầu uống hai viên thuốc rồi cầm cốc nước bên cạnh uống ừng ực mấy ngụm.

Hạ An giật mình, vừa lúc Phó Giản Dự định nằm xuống thì cất tiếng hỏi: "Anh Phó bị ốm ạ?"

"Hưm?"

Phó Giản Dự quay sang liếc nhìn cậu trong lúc đang khom lưng đặt điện thoại lên chiếc ghế bên cạnh, động tác này khiến trong thoáng chốc, áo của hắn bị xốc lên lộ ra phần eo mảnh khảnh nhưng rắn chắc, giây lát sau, hắn xoay người nằm xuống.

"Tôi không ốm," hắn quay đầu chăm chú nhìn Hạ An, "Đó là thuốc ngủ."

"Ớ?" Hạ An sửng sốt, "Anh Phó không ngủ được sao?"

Phó Giản Dự nhìn đôi mắt xoe tròn mang ý dò hỏi của Hạ An, hơi nở nụ cười, trầm giọng đáp khẽ: "Ừ, chất lượng giấc ngủ của tôi không tốt lắm, cần dùng thuốc để hỗ trợ vào giấc."

Hạ An muốn hỏi vì sao chất lượng giấc ngủ của hắn không tốt, nhưng lại ý thức được bản thân như thế có vẻ hơi nhiều chuyện, lo lắng Phó Giản Dự sẽ thấy cậu phiền, do dự hồi lâu mới nói: "Em cũng có đôi khi không ngủ được, những lúc ấy, em bèn đếm cừu rồi chầm chậm thiếp đi lúc nào chẳng hay, anh Phó có thể thử xem, phương pháp này rất hiệu quả."

Tuy biết rằng chẳng tác dụng gì, Phó Giản Dự vẫn đáp: "Ừ, cảm ơn cậu, để tôi thử xem, cậu cũng mau đi ngủ đi."


Một lát sau, tiếng hít thở đều đều khe khẽ của Hạ An truyền đến tai Phó Giản Dự đang nhắm mắt. Hắn trở mình, thật lòng hâm mộ cậu có thể đi vào giấc ngủ một cách dễ dàng đến vậy.

Nghĩ đến lời nói ban nãy của Hạ An, trong đầu hắn thật sự hiện ra hình ảnh một con cừu, chỉ có điều càng nhìn càng buồn cười, chẳng hề có tác dụng ru ngủ.

Giờ nghỉ trưa đối với hắn thường chỉ đơn thuần là nhắm mắt lại cho đôi mắt nghỉ ngơi, những tâm tư phức tạp có thể phần nào vơi bớt, thế nhưng đại não vẫn chẳng thể nào đi vào giấc ngủ, từ đầu đến cuối đều ở trong trạng thái tỉnh táo.

Phó Giản Dự nhắm mắt nằm yên, nhớ đến dáng vẻ khi ăn của Hạ An mấy hôm trước, trong đầu lại lần nữa liên tưởng đến hình ảnh một bé chuột hamster.

Phương pháp đếm số Hạ An nhắc đến hắn còn chưa thử, đếm cừu e chỉ tổ xôi hỏng bỏng không, Phó Giản Dự suy nghĩ mấy giây, quyết định đếm hamster cho qua thời gian một tiếng nghỉ trưa.

Ai ngờ đếm mãi, đếm mãi, hắn rơi vào cõi mê lúc nào chẳng hay.

Mãi đến khi được Hạ An đánh thức, Phó Giản Dự mới chầm chậm mở mắt ra, trong thoáng chốc có phần mờ mịt, chẳng rõ hôm nay là ngày tháng năm nào

Hạ An thấy đôi mắt hơi mơ màng của Phó Giản Dự thì biết ban nãy hắn đã vào giấc được rồi, khoé miệng cậu cong lên, hai mắt sáng lấp lánh như thể vừa rơi vào một biển sao trời.

"Anh Phó, anh có đếm cừu không?" Cậu chờ mong hỏi hắn.

Phó Giản Dự đã tỉnh táo hơn, hắn chầm chậm chống người ngồi dậy, giơ tay day day huyệt thái dương đau nhức một chút, các suy nghĩ dần trở nên liền mạch, hắn đưa mắt nhìn về phía Hạ An, giọng nói vì vừa tỉnh ngủ nên hơi khàn.

"Không đếm cừu, tôi đếm hamster."

Hạ An mặt mày ngơ ngơ ngác ngác, một lúc lâu sau mới ấp úng đáp lời: "Đếm hamster hẳn là cũng có tác dụng."

Phó Giản Dự giơ tay lên nhẹ nhàng nhéo má cậu, cười nói: "Ừ, phương pháp cậu đề cử chính là phương pháp tốt."



Qua một quãng nghỉ trưa, đến đầu giờ chiều, trạng thái của Dịch Chính Hành đã tốt lên nhiều, sau ba lần NG, lần diễn thứ tư đã đạt được yêu cầu của Bùi Triều Kiếm, đoàn phim rốt cuộc cũng có thể quay các phân cảnh kế tiếp.

Úc Thừa và Úc Diệc tuy đều chưa đến tuổi nhược quán nhưng trong lòng đã có mưu tính sâu sa, thăm dò đối thủ âu cũng là hành động cần thiết.

_(*) Nhược quán (弱冠): người con trai tròn hai mươi tuổi. Người xưa lúc hai mươi tuổi được tổ chức "lễ đội mũ" (冠礼, quán lễ) biểu hiện đã đến tuổi trưởng thành, nhưng do ở tuổi này, thể trạng vẫn chưa tráng kiện, nên được gọi là "nhược quán"._

Phân cảnh Hạ An phụ trách là mấy giây khi Phó Giản Dự quan sát đánh giá Dịch Chính Hành.

Cậu đặt máy quay ở độ cao ngang eo Dịch Chính Hành, từ từ hạ xuống, ngưng lại ở dưới đất hai giây rồi lại nâng lên cao, đặc tả khuôn mặt tràn đầy khí thế của y.

Sau khi cậu quay xong, Phan Khâm kiểm tra lại một lần, ông gật đầu nói: "Không tồi."

Hạ An lại lần nữa thở phào nhẹ nhõm.

Nửa ngày quay kế tiếp tiến triển khá thuận lợi. Sau khi kết thúc buổi quay chiều, Hạ An đợi Phó Giản Dự tháo phụ kiện, đổi quần áo rồi cùng nhau về nhà nghỉ.

Đêm hè oi ả, dưới vòm lá, ve sầu cứ râm ran mê mải, như thể muốn hoà cùng đêm dài. Ven đường chốc chốc rả rích tiếng dế kêu, thật ra so với tiếng ve kia, âm thanh ấy lại có phần réo rắt trong trẻo.

Trên đường về, Hạ An nhớ đến sắc mặt đờ đẫn do không thể nhập vai của Dịch Chính Hành, không kiềm được quay đầu sang hỏi: "Anh Phó, anh đã bao giờ rơi vào tình trạng không thể nhập vai chưa?"

Phó Giản Dự trầm giọng nói ừ: "Đã từng, nhưng đó là khi mới bắt đầu đóng phim, bây giờ vấn đề chủ yếu là thể hiện không đúng sắc thái."

"Khi không thể nhập vai sẽ cảm thấy rất khó chịu sao?"

"Ừ, thời điểm không đạt được yêu cầu thì đúng là dễ khiến người ta cảm thấy phiền muộn."

"Đóng phim thật sự quá vất vả." Hạ An cảm thán.

Phó Giản Dự quay sang nhìn Hạ An, vừa lúc bên cạnh có một chiếc xe chạy qua, đèn pha chiếu sáng khuôn mặt cậu, Phó Giản Dự có thể thấy rất rõ ràng cảm xúc hiện lên trong đôi mắt ấy.

"Mỗi người đều rất vất vả," Phó Giản Dự nhìn cậu nói, "Cậu cũng thế, đưa tay cho tôi xem."

Hạ An không biết Phó Giản Dự định làm gì, thế nhưng vẫn đưa tay qua chẳng hề do dự, Phó Giản Dự nắm lấy cổ tay cậu, nâng lên quan sát thật kỹ: "Lại bị muỗi đốt sưng hai vết rồi."

Buổi tối lúc quay phim, hắn đã chú ý thấy động tác gãi cào của Hạ An, giờ xác thực quả không ngoài dự đoán.

"Buổi tối về phòng nhớ xoa thuốc ngừa muỗi, da cậu trắng, vết sưng để lại rất bắt mắt."

Bàn tay Phó Giản Dự luôn luôn ấm nóng như vậy, những ngón tay khẽ khàng ma sát cổ tay Hạ An, để rồi xúc cảm ấm áp ấy dường như lần theo đường mạch máu len lỏi vào tận sâu trái tim.

"Vâng."

Hai người lại tiếp tục bước đi, lúc gần đến nhà nghỉ, Phó Giản Dự bỗng hỏi: "Cậu nhắc đến chuyện không thể nhập vai là vì lo lắng cho Dịch Chính Hành sao?"

Hạ An không phủ nhận: "Vâng, đúng thế. Anh ấy không phải diễn viên xuất thân chính quy, sau này có lẽ sẽ lại gặp phải vấn đề tương tự."

Phó Giản Dự dùng ánh mắt trầm ngâm liếc nhìn cậu: "Ừ, tôi biết rồi."

Sau khi tắm xong lên giường nằm, Phó Giản Dự lướt xem Weibo, bắt gặp bài đăng mới đây của Dịch Chính Hành.

@Dịch Chính Hành: Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần tiếp tục nỗ lực!

Phía dưới đăng kèm một tấm hình tự chụp, là hình y đang mặc trang phục diễn ở địa điểm quay phim.

Phó Giản Dự nhấn thích, sau một hồi lâu, hắn ấn mở WeChat.

Lại sau một hồi lâu, hắn gửi một tin nhắn cho Dịch Chính Hành.

Phó Giản Dự: Về cách nhập vai, tôi cũng có một chút kinh nghiệm, nếu cậu không ngại chúng ta có thể cùng nhau thảo luận, có lẽ sẽ giúp ích cho cậu được phần nào.

Mười giây sau, bên kia nhắn lại.

Dịch Chính Hành: Anh Phó, em yêu anh! Xin hãy nhận lấy!

Giây kế tiếp, bên kia oanh tạc tin nhắn bằng hàng loạt meme, dùng đủ loại cách thức điên cuồng biểu lộ tình cảm.

Phó Giản Dự nhìn một dãy các hình ảnh nhảy ra liên tiếp thì không nhịn được cười, ngón tay khẽ vuốt ve màn hình trong giây lát.

Thật ra hắn chẳng hề thích quản chuyện bao đồng.

Thế nhưng bé chuột hamster kia đơn thuần quá đỗi, hắn không muốn gương mặt cậu phải vương nét u sầu.

Tất cả chỉ như thế mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment