Sùng Bái - Cảnh Tiềm

Chương 22

Phan Khâm không ngờ ngoài phương hướng của mình và Bùi Triều Kiếm, hoá ra còn có con đường khác để đi, vừa nghe Hạ An nói thì giật mình bừng tỉnh.

Thật ra phương án của Hạ An đều dựa trên nền tảng lý luận nhiếp ảnh rất căn bản, không phải bước tiến đột phá siêu phàm gì, chỉ có điều không được ứng dụng thường xuyên lắm trong nhiếp ảnh hiện đại mà thôi.

Ông và Bùi Triều Kiếm có lẽ bởi đã kinh qua quá nhiều lần quay phim trong thực tiễn, lối suy nghĩ cũng trở nên cứng nhắc, ưa dùng cách thức đơn giản nhất theo thói quen để tiến hành cảnh quay, thậm chí còn vì ý kiến bất đồng còn cãi nhau một trận, thế mà vừa được hé lộ một cánh cửa khác, đầu óc bỗng chốc thông thoáng rộng mở.

Phan Khâm dần dần bình tĩnh lại, ngẩng đầu đưa mắt nhìn thẳng vào Hạ An.

"Phương án rất tốt," ông đưa ra lời khẳng định chắc chắn, "Còn tốt hơn so với cách nghĩ của chúng tôi lúc trước."

Hạ An còn chưa thốt nên lời, Phó Giản Dự đã bước đến bên cạnh cậu, hắn nghe thấy câu nói vừa rồi của Phan Khâm thì mỉm cười ôn hoà: "Nếu phương án của đồng chí Tiểu Hạ đã tốt như vậy, chi bằng quay thử một lần xem sao?"

Phan Khâm đồng tình đáp ừ, trả lại bảng phân cảnh cho Hạ An, ngẫm nghĩ một hồi: "Tôi thiên về phương án thứ hai, kết cấu hình ảnh của nó có phần hoàn chỉnh hơn. Tiểu Ngải lại đây một chút, cùng Giản Dự thống nhất lại vị trí đi đứng đi."

Ngay từ đầu, Hạ An chỉ mang tâm thế lắng nghe lời đánh giá của Phan Khâm, nào ngờ sau cuộc trao đổi ngắn gọn giữa ông và Phó Giản Dự, phương án của cậu đã lập tức được đi vào thực tiễn. Cậu phụ trách điều khiển một máy quay trong cảnh diễn này, đây quả là một bước tiến lớn trong quá trình tham gia sản xuất phim ảnh.

Trong lúc Phan Khâm và các diễn viên bàn bạc, Hạ An đứng đó với tràn tim tràn ngập cả niềm trông đợi và nỗi bất an.

Một bàn tay bỗng áp vào lưng cậu, Hạ An giật mình trong giây lát, quay đầu thì thấy góc mặt tuấn tú của Phó Giản Dự, ánh mắt hắn nhìn thẳng, chăm chú lắng nghe lời nói của Phan Khâm, nhưng lòng bàn tay trước sau vẫn giữ nguyên ở vị trí ấy, tựa như một lời trấn an thầm lặng, rằng cậu luôn luôn được ai đó quan tâm.

Cảm giác an tâm ban nãy lại lần nữa dập dềnh trào dâng, mũi hơi nghèn nghẹn, mắt hơi cay cay, sợ bị người khác phát hiện, Hạ An cụp mắt, ngón tay khẽ khàng vân vê quyển sổ, viền giấy liên tục bị khẩy qua khẩy lại, tạo thành những chuyển động với biên độ nhỏ, tựa như gợn nước sóng sánh xao động con tim.

Cảm thấy bản thân dường như quá mức may mắn, nhưng vẫn muốn tiếp tục được như vậy.

Phan Khâm quyết định lựa chọn phương án thứ hai, sử dụng góc nhìn lồng ghép để quay cảnh tượng buổi đầu gặp gỡ. Hạ An vừa khéo phụ trách phân đoạn của Phó Giản Dự.

Quay cảnh tuyết rơi vào ngày hè quả thật phải tốn công mất sức một phen. Mấy chiếc máy tạo tuyết hoạt động hết công suất, phủ kín mặt đất lớp lớp "tuyết đọng". Thêm nữa, để ghi lại hình ảnh màn tuyết trắng xoá ấy, đối với tổ quay, đó cũng là một thử thách không nhỏ.

Sau mấy lần hiệu chỉnh ánh sáng, xác nhận không còn vấn đề gì, quá trình quay chính thức bắt đầu.

Phong cảnh ngày đông trong Ngự hoa viên không đến mức tiêu điều, bàn chân đạp lên nền tuyết trắng thật dày, ngoài để lại dấu tích, còn phát ra những âm thanh lạo xạo lao xao, quanh đấy cũng hãy còn lưa thưa chút màu xanh cây cỏ.

Hạ An nín thở, nhẹ nhàng di chuyển máy quay, màn hình men theo bước chân Phó Giản Dự chầm chậm tiến về phía trước.

Sau sự kiện vớt bình quý ở Hồng Nhiên sơn trang, Hoàng đế Nam quốc tâm tình đại biến, hào phóng ban cho Úc Thừa nào là nhà cửa chốn kinh thành, nào là vàng bạc châu báu kẻ hầu người hạ, dưỡng mẫu của hắn cũng theo đó gia tăng cấp bậc, được tấn phong làm Thục quý phi.

Nửa năm nay, quan hệ mẫu tử hai người cũng đã trở nên thân cận hơn đôi chút. Thục quý phi dần hiểu ra rằng, vận mệnh của họ gắn bó chặt chẽ với nhau, sau này, trong cuộc chiến tranh đoạt hoàng quyền, việc Ức Thừa đăng cơ cũng có công lao không nhỏ của bà.

Trong dịp du ngoạn Ngự hoa viên, quần áo Úc Thừa đã tinh xảo hơn nhiều so với thời mới trở về từ Nguyên quốc, trên ống tay áo hắn thêu các loại hoa văn phức tạp của hoàng thất. Bùi Triều Kiếm chú trọng chi tiết, Hạ An giữ nguyên tinh thần ấy, máy quay đưa lại gần, miêu tả kỹ càng những hoạ tiết tỉ mỉ.

Phía gần đó, Đường Chân đang đi dạo cùng thị nữ. Dạo gần đây Thái hậu lâm bệnh, nàng túc trực trong cung hầu hạ bà đã nhiều ngày. Sau khi ngâm mình trong bồn tắm, mùi thuốc trên người đã phai nhạt đi nhiều, nhưng do hao tâm tổn sức chăm sóc người bệnh trong thời gian dài, tinh thần có phần mỏi mệt, nằm trên giường mãi mà không thể vào giấc, nàng quyết định dạo quanh Ngự hoa viên để thả lỏng tâm tình.

Vị trí đi đứng của Tô Ngải có điểm chệnh hướng, sau khi Phan Khâm nhắc nhở, cô lập tức điều chỉnh lại ngay, quá trình quay cứ thế tiếp tục.

Phó Giản Dự bước đến bên hòn non bộ, những phiến đá lởm chởm tuyết phủ trắng xoá nom bằng phẳng dị thường, Phó Giản Dự giơ tay gạt đi một lớp, Hạ An điều khiển máy quay lại gần đặc tả khung cảnh ấy.

Hình ảnh thu lại khắc hoạ chân thực đỉnh mày sắc bén như chạm trổ, đôi mắt đen láy trầm tĩnh thông tỏ thế gian tựa viên đá vỏ chai, phản chiếu bên trong sắc trắng của tuyết, tạo nên sự tương phản đối lập giữa hai màu đen trắng mê đắm trái tim người. Từ hàm dưới xuống cổ, từng điểm gồ lên đều như dẫn người ta vào cõi phập phồng mơ màng, đặc biệt là phần hầu kết quá đỗi gợi cảm.

Phó Giản Dự di chuyển bước chân đánh thức Hạ An khỏi cơn mê mẩn, cậu vội vã điều khiển máy quay bám theo hắn, trong lòng thầm thì ảo não, suýt chút nữa thôi bản thân đã gây nên sự cố, bị sắc đẹp làm lu mờ thần trí.

Bỗng chốc, Phó Giản Dự ngưng bước.

Bờ môi hắn khẽ mấp máy, trông theo Tô Ngải đứng cách đó không xa, nét mặt hơi biến chuyển, Phan Khâm lập tức hô "Cắt".

Cảnh quay đơn của hai người sau khi được cắt nối biên tập cho ra thành quả còn tốt hơn mong đợi.

Phan Khâm gật đầu lia lịa, vỗ vai Hạ An ngợi khen: "Quay rất khá, ý tưởng cũng hay, Tiểu Hạ đúng là một nhân tài, sau này có suy nghĩ gì thì cứ trao đổi với tôi, làm mai một tài năng ấy chính là tội lỗi.."

Hạ An ngượng nghịu: "Thầy Phan quá khen rồi ạ."

Buổi quay hôm nay diễn ra đúng tiến độ, sau khi kết thúc, cơm tối được nhân viên giao tới. Vì đã muộn, Phó Giản Dự và Hạ An không đi ra ngoài tìm chỗ ăn nữa, mỗi người cầm một hộp cơm ngồi tại phim trường lấp đầy bụng.

Ăn được một nửa, chuông điện thoại của Phó Giản Dự reo vang, hắn nhận điện, cùng đầu bên kia nói mấy câu, sau đó quay đầu trao đổi ánh mắt với Hạ An trong thoáng chốc, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Hạ An dõi theo bóng lưng Phó Giản Dự tan vào màn đêm, lặng lẽ ngẩn người mấy giây, nghĩ thầm chắc đấy là việc tư, cậu cúi đầu tiếp tục động đũa.

Cơm nước xong xuôi, Phó Giản Dự vẫn chưa trở lại. Hạ An đem hộp cơm vứt vào thùng rác, rửa sạch tay, về chỗ ngồi vén ống quần lên xem.


Một vết, hai vết, cậu đếm được những mười mấy vết muỗi đốt, phần cẳng chân đều sưng vù hết cả.

Phó Giản Dự vừa trở về thì bắt gặp ngay cảnh tượng cậu vén ống quần sột soạt gãi bắp chân, nghe âm thanh có người lại gần, Hạ An ngước đầu nhìn, nhận ra động tác của mình có phần bất lịch sự liền vội vã buông tay thả ống quần.

Ấy thế mà Phó Giản Dự lại ngồi xuống, hắn không tiếp tục ăn cơm mà khom lưng nắm cẳng chân Hạ An kéo về phía mình, đặt sang bên cạnh, một lần nữa vén ống quần lên quan sát thật kỹ.

Phần đùi vốn trắng nõn hiện ra mấy vệt đỏ, Hạ An không nhịn được cào gãi mấy lần khiến chúng càng thêm phần nổi bật.

"Lại bị muỗi đốt? Ngứa lắm à?"

"Vâng, nhưng không sao đâu, hè nào chân em cũng bị vậy cả." Hạ An định rụt chân về, nhưng Phó Giản Dự đã kịp móc từ túi ra một hộp thuốc ngừa muỗi dạng cao, hắn vặn nắp, lấy một ít bôi lên đùi Hạ An.

Lớp cao lành lạnh, bàn tay Phó Giản Dự lại ấm áp, cảm giác nóng lạnh đan xen khiến vành tai Hạ An ửng đỏ, đôi tay xiết chặt đặt ngay ngắn trên đầu gối, thân thể cứng còng chẳng thể thốt nên câu.

Cậu tuy hơi chậm chạp, nhưng nào phải đồ ngốc, sao có thể không phát hiện được thái độ của Phó Giản Dự đối với mình ngày càng trở nên dịu dàng. Cậu không rõ nguyên do, chỉ âm thầm mừng vui lặng lẽ, trong lòng tựa có nụ hoa đương kỳ nở rộ, thêm chút xíu nữa thôi là khoe sắc rạng ngời, vừa mềm mại vừa thấm đượm hương thơm, chắp cánh trái tim bay lên cao vút ngao du với mây ngàn.

Đây không phải lần đầu cậu cảm thấy bản thân may mắn quá đỗi, may mắn được ở cạnh bên Phó Giản Dự, may mắn được hắn dịu dàng cưng chiều.

Trong đầu bỗng nảy ra từ "cưng chiều", Hạ An tự mình ngây người thảng thốt, cậu quả thật quá to gan rồi, dám suy nghĩ cả những điều như vậy.

Phó Giản Dự vừa ngẩng đầu thì bắt gặp ngay hình ảnh một Hạ An với thân thể cứng còng hơi nghiêng người về phía trước, bàn tay cậu khum lại thành nắm, chẳng khác nào bé chuột hamster giơ hai chân lên co ở trước ngực, một khi đã liên tưởng thì càng nhìn càng thấy giống, hắn không khỏi bật cười: "Đang nghĩ gì đấy?"

Hạ An tỉnh lại trong nháy mắt, vì cách dùng từ lớn mật của mình mà cảm thấy chột dạ, ấp a ấp úng đáp lời: "Không...... Không nghĩ gì cả......"

Cậu vừa trông thấy ngón tay ẩm ướt của Phó Giản Dự thì lập tức lục tìm trong túi xách, rút ra một tờ khăn ướt đưa cho hắn, vừa trông thấy đối phương lau xong đặt nó lên mặt bàn thì lập tức chủ động định đem đi vứt, có điều bàn tay cậu vươn ra lại bị giữ lại giữa không trung.

"Vội vội vàng vàng làm gì thế," Phó Giản Dự đưa mắt nhìn sang, sau đó khom lưng, giúp cậu kéo ống quần thả xuống, "À đúng rồi, hộp thuốc kia là mua cho cậu, cậu cứ giữ lại mà dùng."

Bên ngoài lều điều khiển ghi hình, Phan Khâm cầm điện thoại, lặng lẽ hút thuốc. Bóng tối mênh mang bao trùm, mấy con côn trùng cứ vo ve qua lại trước mắt bị ông phẩy nhẹ tay đuổi đi.

Mới nãy thôi, ông vừa chia sẻ thành quả ngày hôm nay cho lão già Bùi Triều Kiếm kia xong. Tính tình ngang ngạnh của lão ta Phan Khâm rõ quá mà, chẳng có chuyện chịu chủ động nhận thua đâu. Hai người quen biết đã nhiều năm, so với ai khác, ông hiểu rằng nếu muốn hoà giải, chỉ sợ bản thân phải là người đánh tiếng. Là bạn bè, là tri kỷ suốt bao năm, tức giận là thật, cãi cọ cũng là thật, nhưng nếu định cắt đứt quan hệ từ đây, khéo trong lòng lại buồn bực thành bệnh.

Ông vừa rồi mới nhắn một tin, xem như lời tổng kết công tác trong ngày.

"Cảnh lần trước tôi đã giúp ông quay xong, phương án của Tiểu Hạ tôi cảm thấy rất hay nên áp dụng luôn, đợi mấy hôm nữa ông về coi sao, nếu không hài lòng thì sửa lại, tôi không có ý kiến."

Một lát sau, điện thoại rung lên, Phan Khâm vừa liếc mắt đọc qua đã phải phụt cười.

"Hài lòng, những gì ông quay có bao giờ tôi không hài lòng? Mấy hôm nữa tôi trở lại, ông giúp tôi điều hành cho đến lúc ấy."

Phan Khâm hiểu đây là phương thức làm hoà của Bùi Triều Kiếm, nghĩ đến cảnh ông ta nằm trên giường bệnh, mặt mày nín nhịn trả lời tin nhắn, thì hạ giọng mắng thầm: Lão già gàn dở.

Bình Luận (0)
Comment