Từ phòng Phó Giản Dự về lại phòng mình, Hạ An nghỉ ngơi một chốc, đến giờ hẹn trước, hai người cùng nhau đi ăn trưa.
Vừa đặt chân vào phòng riêng, Phó Giản Dự đã cởi ngay áo khoác vắt lên lưng ghế. Hắn và Hạ An ngồi xuống xem thực đơn nhân viên phục vụ đưa tới, sau khi chọn món, chẳng mấy chốc đồ ăn đã được bưng lên.
Hạ An không gọi cháo, Phó Giản Dự đẩy phần của mình sang chỗ cậu: "Em húp ít cháo đi, cháo giúp làm ấm dạ dày đấy. Thời tiết ở đây lạnh, ăn chút đồ nóng sẽ tốt cho dạ dày em hơn."
Hạ An ngần ngại: "Anh Phó còn chưa ăn mà."
Phó Giản Dự nhướng mày: "Sao vậy? À, anh cũng không ngại cùng em dùng chung một cái thìa đâu, nhưng nếu em để ý thì ——"
"Không...... Không phải, em không ngại mà." Hạ An líu ríu lắp bắp, kéo bát cháo lại trước mặt mình, bẽn lẽn múc từng thìa từng thìa lên ăn, trong lúc đó, vành tai được thể nhuộm bừng sắc đỏ.
Phó Giản Dự cứ mê mải ngắm nhìn dáng vẻ ấy, một lúc lâu sau mới chịu cúi xuống ăn phần của mình.
Bữa cơm ăn đến lưng chừng, Phó Giản Dự ngả người tựa vào lưng ghế, ngẩng đầu ngắm phong cảnh bên ngoài, thở dài bâng quơ: "Tuyết sắp ngưng."
Hạ An vào kiểm tra tin tức mới trong nhóm, báo lại: "Đạo diễn Bùi bảo cứ tiếp tục quay dựa theo kế hoạch ban đầu, hôm nay bỏ qua thời gian nghỉ trưa, nửa tiếng nữa sẽ tiến hành sắp xếp đạo cụ." Cảnh quay buổi chiều có quy mô lớn, bài trí phức tạp, mọi người đều phải đến hỗ trợ một tay.
Phó Giản Dự gật đầu, ngồi thẳng người lại: "Ăn no chưa?"
"Ưm, no rồi."
"Dù sao cũng không vội, cùng anh ngắm tuyết một lát đi."
Hạ An nhìn bàn tay giơ ra trước mặt mình, vội vàng buông thìa đũa đặt tay mình lên đó.
Ngoài cửa sổ là màn tuyết trắng xoá, những cành cây khẳng khiu trụi lá giờ được điểm tô bởi muôn vàn đoá hoa băng, trời đất khoác lên mình tấm áo lóng lánh màu bạc, qua khe cửa hẹp, cơn gió mát lành lách vào căn phòng xua tan đi cái bức bối ngột ngạt.
Hơi thở lơ đãng của Hạ An phủ lên tấm kính một lớp sương mù, Phó Giản Dự kéo tay cậu vạch lên đó từng nét từng nét, trước là tên hắn, kế là tên cậu nối liền theo sau.
Hắn chăm chú quan sát hồi lâu, bâng quơ đưa ra lời bình phẩm: "Còn thiếu gì đó thì phải."
Hạ An ngần ngừ mấy giây rồi rụt rè lên tiếng: "Có thể vẽ thêm một hình trái tim."
"Vẽ ở đâu? Em chỉ anh xem." Phó Giản Dự lòng thấu tỏ mà miệng cứ giả ngây.
Hạ An mím môi nhoẻn cười e thẹn nhưng vẫn chiều theo ý hắn, duỗi tay chỉ vào khoảng trống giữa tên hai người.
Phó Giản Dự ấp tay mình vào tay cậu vẽ lên nơi ấy một trái tim, có điều đường nét còn chưa thành hình, hắn đã kìm lòng không đặng xoay người kia về lại, cúi đầu khởi xướng một nụ hôn cuồng nhiệt.
Lưng áp sát vào khung cửa sổ, gió lạnh len lỏi qua khe hở lả lướt chờn vờn làn da nơi gáy, với gương mặt ưng ửng sắc hồng, Hạ An ngẩng đầu tiếp nhận đầu lưỡi Phó Giản Dự luồn lách qua bờ môi he hé, quét tới quét lui khiêu khích cậy mở hàm răng, cuốn cậu vào cái hôn đắm say vồ vập.
Không khí trong phổi cạn dần theo nụ hôn mê mải, Hạ An thấy đôi chân như sắp tan thành nước, người nhẹ bẫng như sắp bay lên phiêu du với mây trời, não bộ chìm trong màn sương mờ ảo, mơ mơ hồ hồ chẳng thể nghĩ suy được điều gì.
Dứt khỏi nụ hôn mải miết triền miên, trán hai người vẫn bịn rịn kề sát, Phó Giản Dự cụp rủ hàng mi, đáy mắt tựa biển sâu hun hút phản chiếu lung linh ngàn vạn sao trời, hắn dùng tất cả sự dịu dàng khẽ mút bờ môi mọng đỏ của Hạ An thêm mấy lần, ngón tay nhè nhẹ vuốt ve phần da nơi gáy cậu, trầm giọng thủ thỉ: "Ban nãy em ăn gì vậy, sao lại ngọt thế này?"
Hạ An vẫn cứ thở dốc không ngừng, lắp bắp bật ra từng âm trúc trắc: "Không...... không ăn đồ ngọt."
Phó Giản Dự khẽ bật cười, dịch tay xoa nắn vành tay cậu, thầm nghĩ phải chăng tuyết cứ tiếp tục rơi dày như ban sáng thì buổi chiều đã chẳng cần quay lại đóng phim, nếu vậy, hắn sẽ có thêm thật nhiều thời gian để từ từ ấp ôm người trong lòng.
Giờ nghĩ lại, ngay từ buổi ban đầu, hắn đã vô thức đối với cậu nảy sinh thật nhiều thiện cảm, ngày qua ngày qua từng lần xích lại gần hơn, để rồi cho đến thời khắc này ghì siết cậu vào ngực, hắn mới có thể học được cách biểu lộ những tình cảm của mình nhuần nhuyễn đến thế.
Rõ ràng chỉ mới nếm thử chút vị ngon ngọt của ái tình, lòng lại đinh ninh đoan chắc từ rày chẳng ai có thể thay thế nổi vị trí của đối phương, mỗi khoảnh khắc tưởng chừng có thể trải dài đến vĩnh cửu, đi hết tận cùng của quãng đời này.
—
Những cảnh có quy mô lớn, chẳng hạn như cảnh giao chiến nơi sa trường tới đây đòi hỏi rất nhiều thời gian và công sức chuẩn bị, tất cả mọi người trong đoàn đều được huy động đến trường quay để hỗ trợ chăng dây và sắp đặt đạo cụ.
Hạ An phụ trách di chuyển một phần binh khí, sau khi đã thu xếp được hòm hòm, cậu ngó nghiêng xung quanh thì bắt gặp ánh mắt Phan Khâm đang đặt trên người mình bèn cất lời thưa gửi "Thầy Phan", Phan Khâm gật đầu đáp lại: "Tiểu Hạ, cháu qua đây, chúng ta nói chuyện một lát."
Hạ An rửa sơ tay bằng nước tuyết tan, lạch bạch chạy đến bên cạnh ông.
Sau khi hai người ra một chỗ cách khu vực quay xa một chút, Phan Khâm nhìn Hạ An, mào đầu hỏi cậu: "Sau khi Giản Dự diễn xong bộ này, cháu có dự tính gì không?"
Hạ An vốn định trả lời là sẽ đi du lịch, nhưng rồi lại nghĩ chuyện đó hãy còn chưa quyết định chắc chắn, nhỡ đâu sau này còn có thay đổi gì khác, thế nên liền lắc đầu lấp lửng: "Tạm thời còn chưa có kế hoạch cụ thể gì ạ."
Phan Khâm niềm nở cười hỏi: "Ừ, thế cháu có muốn cùng bác ra ngoài rèn luyện một phen không?"
"Rèn luyện ấy ạ?" Hạ An mù mờ hỏi lại.
"Nói thì có vẻ to tát, thực tế chỉ là cùng bác ra ngoài quay chụp tư liệu mà thôi, sẽ phải đi rất nhiều nơi, để tạo nên một tác phẩm đạt yêu cầu cũng sẽ phải chịu không ít khổ cực. Thế nhưng bác tin là qua hai tháng này, cháu sẽ có sự tiến bộ rất lớn. Sao, cháu nghe có thấy hứng thú không?"
Những lời của Phan Khâm khiến Hạ An chỉ còn biết ngỡ ngàng vì sự quan tâm ông dành cho mình. Mấy tháng qua, quả thật cậu đã học hỏi được vô số những kỹ thuật quay chụp mà trước giờ chỉ nghe hiểu sơ sơ, đồng thời, cậu cũng nhận ra quá trình quay cảnh động và chụp ảnh tĩnh có sự khác biệt rất lớn.
Tự đáy lòng, cậu thật sự rất muốn nhận lời đề nghị của ông, có điều......
Tần ngần hồi lâu, Hạ An áy náy đáp lời: "Thầy Phan, cháu thật sự xin lỗi, một hai ngày thì không sao nhưng thế kia thì lâu quá, có lẽ cháu không sắp xếp được thời gian."
Phan Khâm nghe thế thì hơi bất ngờ: "Sao vậy, cháu còn muốn tiếp tục làm trong công ty giải trí à? Kể ra thì cũng không có gì không tốt, lương cao, nhưng nó sẽ không giúp ích gì cho sự phát triển của cháu trong tương lai. Hay là cháu sợ Giản Dự không đồng ý, để bác nói với nó."
Hạ An cuống quýt can ngăn: "Không cần đâu ạ, cháu vẫn muốn làm việc trong công ty, nếu sau này còn có cơ hội, cháu nhất định sẽ nhận lời thầy Phan."
"Thôi được," thấy ý cậu đã quyết, Phan Khâm cũng không tiện thuyết phục thêm, "Nhưng Tiểu Hạ à, cháu rất có thiên phú, nên học hỏi tích luỹ kinh nghiệm nhiều hơn. Thứ cho bác nói thẳng, nếu chỉ yên vị ở công ty giải trí chụp ảnh cho ngôi sao không thôi, cả đời trình độ của cháu cũng sẽ không tiến bộ được."
Hạ An gục đầu nhìn mũi giày của mình ậm ừ ngắc ngứ, một lát sau, cậu ngẩng đầu, nói với âm lượng không to không nhỏ: "Cảm ơn thầy Phan, dù không có cơ hội theo bác học hỏi, cháu cũng sẽ nỗ lực nâng cao trình độ của bản thân."
"Vậy thì tốt," Phan Khâm thoáng quay đầu nhìn lại, "Chúng ta về thôi."
Buổi quay chiều và tối lần lượt kết thúc, Hạ An quay trở lại phòng mình.
Cả ngày không sờ đến điện thoại, vừa lên mạng, cậu đã bị tập kích bởi cơn bão dư luận xung quanh bài đăng Weibo mới đây của Phó Giản Dự.
Không để fanclub đứng ra xử lý, Phó Giản Dự tự đăng bài lên Weibo tuyên bố sẽ chỉnh đốn và thanh lọc fans nhà mình, tiếp đó còn đăng thêm một bài viết.
@Phó Giản Dự: Trước đây chưa nắm rõ tình hình, nhưng tôi vẫn luôn chán ghét mọi hình thức bạo lực mạng. Việc đào bới thông tin cá nhân của người khác đã chạm đến giới hạn của tôi, nhất là khi nó còn được nhân danh tình yêu đối với tôi, điều ấy khiến tôi khó lòng chấp nhận, hay nói đúng hơn là ghê tởm. Nếu có thể, tôi thà không có những fans như vậy.
Tin tức tựa vết dầu loang, qua ngày hôm sau, không ít trang tin giải trí đã rà soát lại danh sách theo dõi của fanclub chính thức và phòng làm việc của Phó Giản Dự để rồi phát hiện ra sự biến mất của tận mấy fanpage lớn. Sau khi các trang tin nọ điểm mặt chỉ tên, cộng đồng mạng càng thêm náo loạn. Lượng theo dõi của mấy fanpage ấy có thể sánh ngang với các sao hạng ba, thậm chí còn có địa vị cao trong cộng đồng fans nói chung. Người hâm mộ của những ngôi sao khác cũng không thiếu người có ấn tượng với chúng.
Quản lý của các fanpage lớn đều là những fans có vai trò then chốt, rất nhiều người trong số họ có mối liên hệ cá nhân với người đại diện của thần tượng, hay thậm chí là chính bản thân thần tượng. Việc ngôi sao tự ra mặt khai trừ fans nhà mình là chưa từng có tiền lệ, bởi lẽ đó, sự kiện lần này làm dậy sóng cả cõi mạng.
Fans cấp thấp hay fans qua đường đồng loạt rơi vào trạng thái bàng hoàng, vốn dĩ lâu nay hầu như chuyện gì cũng có các fans kỳ cựu dẫn dắt, nay mất đi trụ cột, nhất thời thế trận có phần hỗn loạn, chỉ có thể dựa vào một vài nhóm fans nhỏ lẻ để duy trì trật tự, cố gắng khống chế bình luận dưới bài đăng Weibo kia. Thừa cơ hội này, không ít antifans xúm lại tập kích.
@Bé cưng của Phó Giản Dự: Mọi việc đều nghe theo anh hết! Yêu anh!
@Đêm dài rồi sẽ qua: Dạ, mọi người sẽ ngoan ngoãn, nhất định không bực bội, ngồi chờ 《Một thoáng giang sơn》 đóng máy!
@Khoai sọ là thứ thuốc kịch độc nhất trên đời, tuyệt đối đừng có ăn: Ảnh đế Phó cao quý của chúng ta điên rồi đấy hả? Ha ha ha, lăn lộn trong cái giới này bao năm, lần đầu mới thấy có thần tượng tự khai trừ fans nhà mình luôn đấy, có khác nào thọc dao vào tim người thân đâu chứ!
@Mưa rơi tí tách: #Tội-nghiệp-fans-Phó-Giản-Dự# chậc chậc chậc, cùng mấy bà chị này văng miểng tung giời lâu nay, giờ lại thấy có phần thương cảm mới chết chứ ~
@Một thoáng giang sơn hôm nay đã chiếu chưa: Cả nhà khi gặp phải mấy cái bình luận chướng khí mù mịt của đám người qua đường cũng đừng cùng họ tranh luận làm gì, tập trung đẩy bình luận của nhà mình lên top!
......
Ngoài cuộc so găng ỏm tỏi giữa fans và antifans, người qua đường hóng chuyện ăn dưa cũng gửi đi không ít bình luận.
@Sang năm đi phương bắc ngắm tuyết: Thật ra tôi thấy thế cũng tốt mà, không biết sao người khác lại thấy có vấn đề nữa. Không phải dân mạng mấy người thường kêu than rằng thì là mà thần tượng toàn thả rông đám fans não tàn, mặc họ cắn bừa cắn bãi khắp nơi sao, giờ Phó Giản Dự chịu quản thì chẳng hợp ý quá rồi còn gì? Ý kiến cá nhân, không nhận gạch đá xây nhà.
@Tình tự mùa thu: Tôi thấy thế này còn hơn so với đám thần tượng dung túng fans nhà mình, dẫu sao giới fans bản tính hung hăng, hở tí là mở mồm trù ẻo bốc mả nhà người ta lên, chỉnh đốn một chút âu cũng là việc nên làm [ăn dưa]
......
Hạ An chăm chú lướt xem bình luận, ngón tay siết lấy viền điện thoại thẫn thờ ngồi đấy. Trong không gian thinh lặng đến vô cùng, vào khoảnh khắc kim giờ chầm chậm nhích qua con số 10, Hạ An bỗng giật phắt dậy lao người ra khỏi đó.
Tần ngần trước cửa phòng Phó Giản Dự, cậu cứ bần thần lặng yên đứng đấy, với trái tim hoảng hốt đập không ngừng, và khoé mắt đã rưng rức hơi cay.
Bài đăng trên Weibo kia hẳn là vì cậu nhỉ? Thời điểm đưa ra lựa chọn ấy, chắc hắn cũng đã lường được hậu quả rồi, thế mà vẫn kiên quyết làm vậy.
Nhớ lại lời nói ban sáng của Phó Giản Dự, và đôi tay ấm áp ghì siết lấy mình, tâm tình Hạ An trong thoáng chốc đã bình yên trở lại.
Vừa khéo lúc này, điện thoại trên tay cậu bất chợt rung lên, Hạ An cúi đầu hồi hộp bắt máy, đặt màn hình kề sát vành tai.
"Đang làm gì đấy?"
Hạ An: "Ưm, không...... Em đang ở ngoài hành lang."
Đầu bên kia chìm vào trong im lặng, sau giây lát, qua lớp vách ngăn, tiếng bước chân lộc cộc quen thuộc truyền đến tai Hạ An.
Cửa phòng đã bật mở.
Phó Giản Dự choàng áo tắm đứng ở nơi ấy, bàn tay đặt trên tay nắm cửa, mái tóc đen ẩm ướt hãy còn rỏ những giọt nước long tong.
Khoé môi khẽ cong lên, hắn vươn tay dụ cậu lại bên mình.
"Bên ngoài lạnh lắm, đừng ngẩn ra đấy nữa, đến trú trong lồng ngực anh nào."