Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 106

Đường đi thông qua nơi này, là đang ở bên ngoài của ngọn núi này.

Con đường núi này giống như là bơ bánh ngọt, có người vừa tìm thấy cái gì đó liền lấy ngón tay tìm tòi ấn một chút lên vách núi liền bị bể ra dễ dàng, bọn họ liền từ nơi này hướng về phía bên bờ vực đó đi tới.

Chỗ được đào lên được tạo thành một cái vực sâu, không gian ở mặt trên chỉ được đắp thành một con đường trải dài thẳng tắp đến bờ bên kia, không gian của con đường này chỉ có thể khoảng cách vừa vặn đúng một chiếc xe ngựa đi qua mà thôi, mỗi một chỗ thật sự đều không có thành vịn hay bất cứ chỗ nắm nào cả. Ly Hận Thiên không có kinh nghiệm về việc đi thăng bằng trên một độ cao đến như vậy, phía dưới chân y liền nhìn thật sự là vực thẳm sâu hoắm đến vạn trượng. Y sợ hãi đồng thời cũng đang cảm khái, sau khi đi vào thế giới này, cái gì y cũng đều đã trải qua rồi a.

So với cuộc sống ngày trước của y, thật là muôn màu muôn vẻ không biết bao nhiêu lần, không có một ngày để có thể thảnh thơi nữa a.

Đi đến một nửa, phía trước đột nhiên xuất hiện một khối bức tường đá bằng phẳng, Ly Hận Thiên nghĩ rằng chắc là đi lầm đường rồi, bất quá người ở phía trước vừa cúi người nhìn thoáng qua, liền tìm gì đó xung quanh liền mở được phiến đá này, nó tự động trượt ra liền có thể đi vào bên trong, nguyên lai phiến đá giống như cửa tự động vậy, vừa mở được khoá liền mở được cửa mà vào bên trong này, đem đường mở ra.

Đây là đường bên trong núi, trên đỉnh đầu chính là nham thạch, bọn họ không có cách nào mà từ phía trên mà vượt qua, chỉ có thể đi theo bên cạnh như cũ.

May mà đá phiến cũng không quá cứng rắn, chỉ cần tung ra một quyền trái phải với độ dày này, tùy tiện là ai cũng có thể một cước mà đạp đến xuyên qua bên trong. Bất quá không có người nào làm như vậy, nói là cửa đá này khẳng định là có ý tứ dùng làm gì đó, nếu tùy tiện phá hư, nói không chừng sẽ mang đến phiền toái.

Với thân thủ của Ly Hận Thiên, chỉ có thể được người khác dìu đỡ mà thôi. Có trời mới biết, khi y chỉ vừa có một chân được chạm đến mặt đất thực sự thì cả người đều thật sự buông lỏng nhẹ nhàng. Nhưng duy nhất một lần y bị trượt ngã, là khi đang leo lên gì đó lại có cảm giác trơn trượt giống như nó được bôi xà phòng lên thì sẽ hiểu được cảm xúc của y có bao nhiêu kinh khủng, Ly Hận Thiên cảm thấy trái tim y trong một khắc kia như là đình chỉ nhịp đập. Bất quá Văn Diệu vững vàng mà tiếp được y.

Có bọn hắn ở đây, y không chết được.

Con đường lúc này so với vừa nãy đi qua, độ lớn lại không giống nhau, chưa kịp đi quá xa liền biến thành một thạch động hẹp mà trần động lại thấp. Động kia chỉ đủ cho một thành niên bước vào cúi người đi liền có thể vừa vặn thông qua, có chút giống như chuồng chó, một đám người ở trong đội ngũ lý đều phải chui qua như vậy, ngay cả mấy tên thiếu gia này vốn lấy lỗ mũi nhìn người cũng hạ mình cao quý mà cúi thân xxuốn chui qua chuồng chó.

Khi Ly Hận Thiên đi qua, người đi trước y đã đi vào ngay cửa động. Tâm y nói, nếu ở nơi này muốn hại người liền rất đơn giản, đây tuyệt đối là một nơi có địa thế mà chỉ cần một người đã vào cửa bỏ lại vạn người phía sau không cần thiết phải mở cửa, chỉ cần có lấy ra một lưỡi đao sắc bén, chém xuống một cái, liền có được một hàng đầu người lăn lốc, rất dễ dàng.

Sơn động phía sau còn có một lỗ hỏng cao bằng nửa thân người, phía bên ngoài kia chính là khung cảnh rừng ở trên núi, ánh nắng theo lỗ hỏng đó mà soi rọi vào đây, làm cho bọn họ nhìn thấy rõ ràng hoàn cảnh ở bên trong động.

Đây là một sơn động có không gian rộng chứa được tầm năm người, trần động cũng cao nhưng thực ngắn, chiều dài không tới hai trượng. Mặt đối diện ở trong của động, là một sơn động khác tối như mực. Bất quá động này cùng với con đường mà bọn họ vừa nãy đi qua hoàn toàn là hai loại khái niệm khác nhau. Động này không phải là ở bên ngoài núi, mà là ở mặt sau sâu ở trong ngọn núi.

Nơi đó thực tối, một tia ánh sáng ban ngày cũng đều không thể chiếu tới, sâu lại tối đến không thấy đáy, đứng ở cửa động  cũng thấy không rõ hoàn cảnh ở bên trong, không cần tới gần, rất xa cũng có thể cảm giác được từng cỗ mùi vị ẩm ướt, dòng khí từ bên trong ào ạt lan tỏa, vô cùng âm lãnh.

Văn Diệu nhìn thoáng qua khăn lụa, hắn nói cho bọn họ biết là lối muốn đi thật đúng là sơn động tối như mực này.

Còn muốn đi qua sơn động, nhất định phải có đuốc để chiếu sáng, vào lúc đang nghỉ ngơi, mọi người ở trong đội ngũ đã chuẩn bị tốt đuốc để đốt sáng, theo khoảng cách ở trên khăn lụa đã được đánh dấu mà xem xét, bọn họ đi qua ít nhất cũng phải mất cả ngày, bất quá bọn họ chuẩn bị thực đầy đủ, liền tính nếu đi cả một tuần cũng chưa có vấn đề gì.

Thất không thể bàn bạc gì, hắn ở một bên dựa vào vách động mà ngồi ăn lương khô. Nhưng hắn mới ngồi xuống không bao lâu, Diệp Thanh ở trong quần áo đột ngột chạy ra. Thất nghĩ rằng là do nó cần đi ra ngoài vốn hắn không có để ý tới, nhưng nó lại không rời khỏi Thất, chiếc đầu nhỏ xanh biếc kia dựng đứng lên mà nhìn chằm chằm nhắm ngay một chỗ, vẫn chưa hề cử động lại.

Bộ dáng của nó, không giống như chỉ là đơn thuần xem náo nhiệt, mà là xuất phát từ trạng thái đề phòng.

Có nguy hiểm sao?

Diệp Thanh tựa hồ như phải bảo vệ hắn.

Thất nghĩ, liền đứng dậy hướng đến phương hướng mà Diệp Thanh đang nhìn chằm chằm, lúc này một con rắn nhất đằng  to cỡ ngón tay liền bò đi vào, bất quá không bao lâu nó liền đi ra.

Con rắn nhất đằng này là loại Thất hay dùng để dò đường, nó cũng không có phát ra tín hiệu nguy hiểm.

Hắn là người thuần rắn, cũng không có cảm giác được nguy hiểm, Diệp Thanh như vậy, lại là vì cớ gì?

Có nghi vấn, phải giải quyết, Thất cũng không do dự sợ hãi, hắn trực tiếp nhìn đến đó.

Chỗ đó là bên cạnh vách động này, còn có một động nhỏ, loại khung cảnh này thì mấy ngày này bọn họ đều thường xuyên gặp được, đều đã từng thấy rất nhiều nhưng không thể trách được, núi này chính là toàn bộ đều có động lớn động nhỏ, chẳng lẽ nơi này, lại có cái gì khác biệt sao…

Trần động này không tính là cao, người trưởng thành nhất thời khom thân xuống liền có thể đi vào.

Ly Hận Thiên liền ở cách Thất ở đó không xa, thấy Thất vào động nhỏ kia, y cũng tò mò mà đi theo đi vào. Không gian ở bên trong động có thể hơi nhỏ hơn một chút, cũng lại là rất hẹp dài, nhưng ánh sáng cũng không phải là tốt lắm, cần phải thích ứng một hồi mới nhìn thấy rõ được tình trạng ở bên trong, lúc này Diệp Thanh ở trên vai Thất đã thè lưỡi ra bắt đầu vang lên âm thanh ‘xùy xùy’ báo hiệu có chuyện, phát ra âm thanh cảnh cáo…

Ly Hận Thiên tập trung tinh thần, Diệp Thanh vừa phát ra âm thanh khiến y bị hoảng sợ. Sơn động này thoạt nhìn thực bình thường như các động khác, nhưng y cũng giống như Diệp Thanh, cảm giác được nơi này rất không tốt….

Bởi vì ngay khi Diệp Thanh phát ra âm thanh không bao lâu, y liền phát hiện ra ngay ở trong sơn động này, thấy được một ít thứ gì đó không nên xuất hiện ở đây.

Thuần một dãy màu đồng của chậu thau đều được xếp chỉnh tề mà dựa vào bên vách núi kéo dài vào bên trong động, trên thân chậu này có cái khắc hoa có cái khắc gì đó, nhưng cụ thể là khắc cái gì Ly Hận Thiên thấy không rõ lắm, khiến y cảm thấy không thoải mái là, ở ngay trong nơi thâm sơn cùng cốc này, cư nhiên có thể nhìn thấy đồ vật sinh hoạt hằng ngày lại được sử dụng ở trong đây không biết là chứa cái gì, nhưng lại được sắp xếp chỉnh tề như vậy, càng khiến cho y để ý là, các chậu này chắc chắn đều là do bàn tay con người di chuyển mà đặt sẵn ở đây.

Ai lại sẽ không có việc gì mà lại đặt một dãy bồn di chuyển đến nơi này đây, còn có khắc chữ gì đó nữa…

Từ bên ngoài xem xét, đáy chậu kia hẳn là rất sâu, đặt một đầu người ở bên trong cũng không quá khó khăn. Nếu là ngày trước, Ly Hận Thiên nhất định sẽ không để ý, thậm chí còn có thể tò mò đến mức đem nắp chậu mở ra mà nhìn xem, nhưng mà bây giờ, xét thấy đã trải qua vài lần kinh nghiệm trước, nam nhân trở nên rất cẩn thận thành thật.

Y chỉ là đứng nhìn.

Loại cảm giác không quá thoải mái này chính là vào mỗi lần khi gặp phải việc kì lạ đều sẽ thực linh nghiệm. Y lại bắt đầu hối hận, không nên cùng Thất đi vào nơi này, đây là sơn động cụt đường bị phong bế, y lại cảm giác được âm phong từng trận ….

Rất quỷ dị.

Ly Hận Thiên bắt đầu sinh ra ý lui ra ngoài. Nhưng không đợi y xoay người, thì đã nghe thấy giọng nói của Mộc Nhai…

–  Người Đông Vạn của các ngươi đều thích đem chậu đặt hết vào trong sơn động sao?

Lời Mộc Nhai nói còn mang theo ý tứ hàm xúc châm chọc, Ly Hận Thiên vừa quay đầu lại liền phát hiện mấy tên gia hỏa kia cũng đã hoàn toàn vào đây. Mộc Nhai chính là hai tay khoanh trước ngực, chân đạp ở sau trên vách động mà nhìn Văn Diệu,

– Chẳng lẽ là sợ lần sau lúc vào núi, không có cái gì rửa mặt chải đầu? Bất quá đặt nhiều chậu đến như vậy, không bằng trực tiếp mà đem một cái bồn tắm đến đây, cũng không cần chiếm chỗ đến vậy. Hoặc là các ngươi đối với chậu có một loại ham mê đặc biệt nào đó chứ? Nên không làm như vậy mới cảm thấy an tâm.

Văn Diệu không để ý tới Mộc Nhai, hắn trực tiếp đi đến bên mép chậu đồng bên này. Ly Hận Thiên muốn ngăn cản hắn. Y không thích cảm giác ở nơi này. Mí mắt phải của y đều bắt đầu nhảy lên, Văn Diệu tốt nhất không nên đụng vào chiếc chậu này, y tổng cảm thấy chắc chắn sẽ xảy chuyện gì đó rất không tốt.

Văn Diệu ngồi xổm bên mép chậu, cẩn thận tìm hiểu hoa văn trên thân chậu. Đáng tiếc hoa văn kỳ quái được điêu khắc ở trên này, ngay cả hắn có xem qua cũng không hiểu được bồn này vốn có ích lợi gì, hắn thật đúng là không rõ ràng, Đông Vạn vốn không có phong tục này.

Đem chậu đồng đặt ở trong thâm sơn này. Lại là một sơn động khó đi vào như vậy.

Người bình thường, chỉ sợ căn bản là tìm không thấy nơi này.

Nếu không rõ ràng, vậy chính mình phải tìm ra đáp án. Bên chân đều là đá vụn, Ly Lạc tùy tiện đá một viên bay tới đó, liền đem nắp đậy chậu đồng kia xốc lên một phát, ở trong sơn động im lặng, tiếng kim loại va chạm phá lệ rõ ràng. Ly Hận Thiên bị âm thanh bất thình lình làm hoảng sợ, chờ sau khi y đã lấy lại tinh thần, chiếc bồn ở bên chân Văn Diệu đã mở ra …

Ở phía dưới đáy chậu này sâu cũng có chút kỳ quái, cũng không có ám khí hay thứ gì khiến cho người ta sợ hãi, chỉ hình như là có cái gì đó.

Dưới đáy chậu rất sâu, phỏng chừng một người nếu bị rơi vào cũng có thể hoàn toàn mà lọt trọn vào bên trong đó. Tâm của Ly Hận Thiên nói, chẳng lẽ do đáy bồn này quá mức sâu nên là lo người khác quá sợ hãi không cẩn thận mà ngã vào trong đó nên mới đem lên đây giấu đi sao?

Bất quá, làm ra nhiều chậu đồng như vậy rồi lại mang lên đây, không biết là có chút phiền toái hay sao?

Hơn nữa, ai lại sẽ không có việc gì mà muốn đến nơi đây chứ?

Văn Diệu lại nhấc lên vài cái bồn lên xem xét, kết quả đều là giống nhau. Ở bên dưới từng cái chậu đồng đều cái hố sâu đến không nhìn rõ được đó là cái gì ở bên trong. Chân mày của Văn Diệu dựng đứng lên, hắn nghĩ nghĩ liền men theo thành hố mà sờ soạng đi xuống dưới đáy này, sơn động đều là đá cứng không phải thạch nhũ, có một ẩm ướt gì đó thấm vào đất bên trong này hẳn không thể nào là kết tinh của thiên nhiên được. Quả nhiên, hắn chạm vào thứ chất lỏng ướt át hơn ở dưới đáy mang theo dấu vết gì đó, cùng lúc đó tay hắn ở gần đó mò mẫn qua lớp bụi đất, đụng đến một chút kỳ quái gì đó…

Văn Diệu nắn vuốt một hồi, lại duỗi thân cúi xuống dùng mũi hít vào ngửi ngửi ngửi một chút. Sắc mặt của Văn Diệu liền ở dưới sự chứng kiến của Ly Hận Thiên, trong nháy mắt trở nên khó coi…

– Là máu.

Văn Diệu cau mày nhìn đáy sâu của hố này, bên trong rất tối, hắn cái gì cũng nhìn không thấy. Nhưng mà hắn mơ hồ có thể ngửi được một cỗ mùi tanh, hắn không biết huyết này là ở thời điểm nào lưu lại. Nếu là nhiều năm rồi mà nói, đến bây giờ vẫn còn có thể nghe thấy mùi tanh, liền chứng minh, nơi này từng có lượng lớn, khá nhiều máu đã từng tồn tại ở đây.

Nghe thấy cái chữ máu kia, Ly Hận Thiên có chút không thoải mái, chỗ này y càng ở lại càng cảm thấy hoảng sợ khó chịu. Y vừa định kêu Văn Diệu cách cái bồn này xa một chút, Văn Diệu đột ngột liền rút tay lên khỏi hố mà sờ lên trên thân của một bồn vừa bị nhấc ra, mà vẻ mặt của hắn trở nên càng trở nên khó nhìn…

Văn Diệu vuốt hàng chữ ở trên mặt bồn. Tay hắn di chuyển đến một chỗ trong đó, sau đó lại đột nhiên dừng lai. Lúc này tất cả mọi người đều nín thở chăm chú quan sát Văn Diệu, chỉ có Diệp Thanh vẫn còn đang phát ra âm thanh không ngừng cảnh cáo, phản ứng của nó, so với vừa rồi càng thêm kịch liệt…

Ly Hận Thiên hung hăng nuốt xuống một ngụm nước miếng.

Văn Diệu dường như đã sờ ra cái gì, chỉ nghe ‘đương’ một tiếng, một vật gì đó từ trong đáy chậu đồng giống như là mũi tên liền bắn ra lộ ở ngoài, bất quá chỉ đi đến một nửa thì đã bị mắc lại.

Bọn họ đều nhìn thấy, nơi thành chậu đồng không đáy đó đột ngột lộ ra một miếng đồng mỏng, rất là sắc bén.

Tình huống vừa nãy thật khiến cho người khác thật sợ hãi. Nếu Văn Diệu ngay lúc đó vẫn đang cầm lấy là đáy thành bồn kia,mà lưỡi đồng sắc vươn ra một lần nữa, ngón tay của hắn khẳng định sẽ bị chém đứt.

Ly Hận Thiên đã bị dọa đến xuất mồ hôi, nhất thời khiến y cả kinh không động được, còn không bằng đột ngột chạm ra quỷ, y còn có thể thoải mái một chút.

Xuyên thấu qua lỗ thủng của đáy chậu đồng mơ hồ có thể nhìn thấy một vòng xếp đều những phiến đồng xoè tròn ra sắc bén giống như những cái càng cua bén nhọn, dỉnh lưỡi đồng đó như móng vuốt này hướng về phía trước mà móc lấy, từng cái đều to bằng ngón cái thô to như vậy. Văn Diệu đem bồn kia lăn qua lộn lại nhìn trong chốc lát, sau đó dùng cánh tay xuyên qua đáy rỗng đang xoè tròn những phiến đồng của chậu, như là đang thực nghiệm thuyết minh, nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn là đoán ra đây là đúng làm cái gì rồi vậy…

–  Cái này vốn không phải là chậu, hố sâu này, cũng không phải ngẫu nhiên mà tồn tại.

Ngay trước khi Văn Diệu công bố đáp án, Khâm Mặc đã trước một bước mà nói ra, hắn không giống như Văn Diệu, nhìn vật nọ có ác ý hại người đến như vậy nên càng phải cẩn thận hơn, nhưng thông qua phản ứng của Văn Diệu, hắn đã biết đây là cái gì rồi.

Lúc này Văn Diệu lấy tay vỗ vỗ đi bụi đất trên thân cũng đã đứng lên, hắn tiếp lời của Khâm Mặc mà nói,

– Với hoa văn được khắc trên này, hẳn đây là nơi vẽ ra trận pháp hiến tế.

Đông Vạn lớn như vậy, có một hai loại dân tộc nào đó mà Văn Diệu vốn không biết, hoặc có thể là tập tục của họ. Điều này cũng thực bình thường. Bất quá xem cấu tạo độc đáo của chậu này, còn có điêu khắc rườm rà này, Văn Diệu đã nghĩ đến chỉ có một khả năng duy nhất.

– Nơi này vật phẩm mà nơi này tế, hẳn là người sống,

Văn Diệu nói,

– Ngay trong khi hiến tế, từng cái hố sâu ở nơi này đều sẽ chứa một người ở trong, hoặc là nhiều người cùng ở trong, thì đều cũng sẽ bị trở thành tế phẩm.

Sau khi Văn Diệu nói xong, sơn động đột ngột yên ắng lại.

Chỉ có Diệp Thanh vẫn còn đang phát ra âm thanh cảnh cáo…
Bình Luận (0)
Comment