Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 198

Làm không được thì xem như không có việc gì, không thèm để ý. Nhưng làm được rồi, lại mất hết can đảm. Tâm như mặt nước phẳng lặng…

Ngay khi hắn ôm y đến trước mặt Khâm Mặc, Ly Hận Thiên cũng đã bắt đầu phản kháng…

Nhưng mà, khí lực của y lại không bằng tên kia.

Mặc dù là có tu vi, nhưng mà nói đến khí lực, y vốn cũng không phải đối thủ của hắn, huống chi, thân thể vẫn còn đang ở trong tình trạng bị tiến vào…

Làm sao đi nữa, rốt cục cũng đều hoàn toàn trốn không ra.

– Khâm Mặc… Đừng nhìn…

Giọng nói của nam nhân, đã mang theo tiếng khóc nức nở, vươn bàn tay ra che khuất phía dưới, đồng thời nghiêng đầu đi, không dám nhìn tới ánh mắt của Khâm Mặc…

Quá khó coi.

Ngay cả y, cũng đều hoàn toàn xem thường bản thân y nữa là.

– Che cái gì a, nhìn rất đẹp mắt… Cha, ngươi không thể ích kỷ như vậy. Ngươi buông tay để ca ca xem đi, ca ca thực thích nhìn nha…

Hắn buông một chân của nam nhân xuống, để y tự chống đỡ lấy thân thể của mình, tiếp theo kéo tay y ra, chỗ giao hợp của y và hắn, trực tiếp bày ra rõ rệt ở trước mặt của Khâm Mặc…..

Khâm Mặc đang nhìn vào, đến không chuyển mắt.

Hắn không ngại, thì cứ để cho hắn xem còn rõ ràng hơn đi…

Nhìn người này làm sao để tiến vào thân thể của nam nhân, nhìn y dùng cái miệng nhỏ dưới cắn cái kia của người này chặt chẽ đến ra sao, thân thể y vì hắn mà biến hóa …

Nhiệt độ của mỗi bộ phận ở trong người, đều dâng cao lên, Ly Hận Thiên tận lực không khế phản ứng của thân thể, nhưng vẫn là bị hắn chinh phục…

Phía dưới rất đau. Ở tư thế này, tiến vào lại càng đau hơn rất nhiều, đau đến mức da đầu đều run lên, hốc mắt liền trào ranước mắt, không biết là ủy khuất, hay là do quá đau đớn. Nhưng mà người nọ đã nhắm mắt lại, trong mắt ướt át, thủy chung không có ai nhìn thấy được….

Mái tóc dài lay động, tán loạn quét qua đầu vai người này, còn có lưng của y, tự động dán lên trên quần áo của đối phương. Hắn vẫn mặc quần áo hoàn chỉnh, chỉ để lộ ra nơi đó, cùng với cơ thể hoàn toàn quang lỏa của y, trở thành hai mảng sáng tới đối lập…

Khuất nhục.

Lại khác với lần trước.

Một lần kia, không giống như y nghĩ, Ly Lạc phản ứng thật bình thản, Ly Lạc cũng không thèm để ý.

Mà nay, y không dám nhìn đến Khâm Mặc, không dám đoán ý nghĩ của Khâm Mặc lúc này…

Y thật sự, không có mặt mũi nào mà nhìn hắn được nữa cả…

Khâm Mặc vốn đã xem thường y, bây giờ liền lại càng xem thường nhiều hơn nữa mà thôi….

Đây là hình phạt vốn tàn khốc, còn khiến y phải chịu nỗi thống khổ hơn, so với việc hắn lấy một thứ trong số hình cụ trong phòng này mà đánh lên trên người y….

Chỉ có duy nhất một chân được đứng thẳng, còn muốn thừa nhận sự đoạt lấy không ngừng của người này. Ly Hận Thiên  không thể đứng vững được, thân thể y luôn luôn bị lay động, chiếc đùi ở chân còn lại bị mạnh mẽ nâng lên, đã để lại một vệt dấu tay khó coi, từ ửng đỏ, biến thành xanh tím…

Người này kéo tay y ra, đôi môi lạnh lẽo như băng đặt ở trên cánh tay của y. Hắn nhẹ nhàng hôn lên cánh tay của nam nhân. Dáng vẻ này, giống như là hành động vô cùng thân thiết với người yêu vậy…

Chỉ là, tầm mắt của mặt nạ người này, thủy chung vẫn luôn đối diện với Khâm Mặc, mà nhìn hắn…

Rất lạnh lẽo dửng dưng.

Nhìn phản ứng của Khâm Mặc, trong khi chính mình đang ở trước mặt hắn, ôm lấy nam nhân này…

Hắn miễn cưỡng cười. Ngay khi nam nhân sắp ngã xuống, buông chân y xuống. Chỉ là chân của hắn vẫn chắn ở giữa hai chân của nam nhân, không để y khép chân lại. Đồng thời, hắn sờ xuống nơi đã bắt đầu hơi hơi cứng rắn của y….

Đầu óc của Ly Hận Thiên nổ tung ‘ong’ lên một tiếng, y biết người này muốn làm cái gì…

Y đã như vậy rồi, hắn còn thấy chưa đủ sao…

Rốt cuộc, hắn phải dập nát tự tôn của y, đến mức nào mới chịu dừng tay đây….

Không có giới hạn cuối cùng nào hay sao…

Y đi kéo tay người này lại, đối phương thực cố chấp, mở bàn tay ra đè lên nam căn của y, theo tay y làm ra động tác lôi kéo, mà phối hợp mượn lực, tiếp tục xoa nhẹ…

Rất muốn khóc, nhưng mà nam căn của y, vẫn là ở trong tay người này, từng chút một mà cứng rắn lên, cuối cùng, hoàn toàn giương cao đỉnh vào phía trước….

Nếu lúc này có thể ngất đi, thì là chuyện cỡ nào hạnh phúc đi...

– Cha, của ngươi thật lớn a… Mấy nữ nhân nhìn thấy, nhất định sẽ thực thích. Bất quá thật đáng tiếc. Thứ này của ngươi, chỉ là để bài trí. Cái mà ngươi có thể sử dụng được, chỉ có mặt sau mà thôi… Bất quá, cha à, mặt sau của ngươi, so với vật ở phía trước này còn muốn tốt hơn rất nhiều, quả thực là một cái bảo bối nha, so vớ bất cứ một kẻ nào mà ta từng thượng qua đều phải tốt hơn rất nhiều. Nó cắn ta thực chặt, bộ dáng chủ động như vậy, khiến ta thật sự luyến tiếc đến không muốn buông ra. Vậy trực tiếp, liền không đi ra nữa. Từ đây về sau, hai ta đều dính liền ở cùng một chỗ, có được không…

Người này nói xong, búng lên nam căn ở phía trước của nam nhân. Hắn dùng lực không nhỏ, nam nhân nuốt xuống một ngụm vang lên một tiếng, thiếu chút nữa liền hô lên…

Rất đau…

Nhưng mà một giọt chất lỏng trong suốt, lại từ trên đỉnh đó rơi xuống thấm ở trên mặt đất…

Khâm Mặc thấy được, dấu vết trong suốt ươn ướt nho nhỏ kia…

Hắn lại lần nữa ôm lấy Ly Hận Thiên, tách hai chân y ra, để Khâm Mặc nhìn thấy rõ, dáng vẻ trừu động vật kia của hắn, khác với lúc nãy. Lần này nam nhân có phản ứng, hình ảnh trước mắt, lại càng có lực đánh vào thị giác hơn rất nhiều…

Nam căn của y đã đứng thẳng, còn có một nam căn khác đang ở phía dưới ra vào, màu sắc của nam căn kia hoàn toàn tương phản với làn da của y….

Thực thô, cũng thực khỏe mạnh, khiến cho người nhìn không khỏi hoài nghi, miệng nhỏ ở dưới kia của nam nhân liệu có thể nuốt vào toàn bộ nam căn đó đi vào trong sao…

Ly Hận Thiên nghĩ rằng, hắn tra tấn y, đến lúc này đây, cũng xem như là đã tới cực hạn rồi. Nhưng mà y không nghĩ tới, người này cũng không dễ gì đã thỏa mãn mà buông tha y như thế…

Còn có càng nhiều điều khác đang chờ đợi y nữa.

Hắn ôm Ly Hận Thiên, đến trước mặt của Khâm Mặc….

Ngay khi chiếc mũi ngửi được mùi hương thản nhiên ô hòa, y kinh ngạc mở mắt, vừa nhìn thấy lại là gương mặt phóng đại đang mang theo một tầng mồ hôi mỏng của Khâm Mặc…

Khuôn mặt tuấn mĩ kia, căng chặt, nhìn không ra biểu tình gì…

– Hỗn đản…

Rốt cục nhịn không được mắng lên, nhưng y vừa mới nhất thời mở miệng, người này lại cố ý dùng sức, đâm vào chỗ mẫn cảm bên trong, thiếu chút nữa, y liền tự cắn trúng đầu lưỡi của mình…

Tiếp theo, thân thể y bị ném đến đây, nam căn của người này, cũng kề sát theo tràng bích, mà trượt ra ngoài….

Cảm giác ấm nóng ướt át vẫn đang dán ở giữa khe mông của y, thống khổ lúc nãy đã theo dấu vết ma sát này biến thành nóng rực khác thường, sau khi người nọ rời khỏi, miệng nhỏ cấp tốc co rút lại, thậm chí y còn cảm giác được, có một chút hư không…

– Cha, ngươi không thể chỉ muốn ta, mà xem nhẹ ca ca…Ngươi hẳn là cũng nên khiến ca ca được thoải mái đi… Sờ sờ hắn, hoặc là, đi hôn hắn một cái nha…

Người nọ kéo lấy tóc của Ly Hận Thiên, hướng về phía Khâm Mặc va chạm lên người hắn, mùi hương lan tỏa ở giữa mũi càng nồng đậm, đồng thời y cũng nghe  thấy Khâm Mặc ‘hừ’ nhẹ một tiếng…

Trên người của hắn, đều là vết thương của roi, Ly Hận Thiên lại đột ngột va vào người hắn, như là một dây dẫn, cả người đều đau lên…

Nhưng mà, hắn cũng chỉ là ‘hừ’ ra một tiếng, lực chú ý của hắn, vẫn còn đang ở trên người của nam nhân….

Không có thời gian để đau nữa.

Nhiệt độ cơ thể của y, cao đến mức dọa người, không phải là đang phát sốt, mà là do đang ở trong trạng thái hưng phấn, so với lúc y ở trong lòng hắn, thậm chí còn muốn cao hơn nhiều. Khâm Mặc biết nam nhân không hề tình nguyện, nhưng mà thân thể này của y…

Chỉ cần sờ soạng một cái, liền chịu không nổi, không hề tuân theo ý nguyện của y, mà vẫn tiếp tục cho ra phản ứng đón ý hùa theo…

Đúng là lợi dụng điểm này, Khâm Mặc mới lần lượt khiến y ỡm ờ, ngã vào vòng tay của hắn, nằm dưới thân hắn….

– Cha, ngươi làm sao lại bất động rồi… Ca ca đang chờ ngươi a…

Đầu của nam nhân, bị hắn ấn đến kề sát ở trước mặt Khâm Mặc, trong khoảnh khắc đôi môi run rẩy của y đặt lên trên mặt của Khâm Mặc. Chỗ vô cùng mềm yếu sâu ở trong đáy lòng, giống như, bị cái gì đụng phải. Khâm Mặc cảm thấy, có cái gì đó, tựa hồ như đang từng chút một bị đóng băng lại…

Từ bên trong thân thể, chỗ sâu kín ở tận cùng…

Nơi trái tim đang đập ở đó.

– Cha, ngươi  thật không nghe lời, chỉ với cái dạng này, thì làm sao ca ca có thể thoải mái được, để cho ta tới dạy ngươi đi….

Tiếng nói vừa dứt, người này nhấc bổng eo của y lên, lại lần nữa đâm sâu vào bên trong, nam căn thực nhiệt. Nhưng bởi vẫn luôn để lộ ra ngoài không khí, bề mặt là lạnh. Nam căn lạnh lẽo liền xông vào ngang ngược xâm nhập đến tận cùng, cảm giác thống khổ, khiến nam nhân rên rỉ ra tiếng nhợt nhạt, nhưng rất nhanh, nhiệt độ nóng bỏng, liền thay thế hết tất cả….

Khâm Mặc bị trói chặt trên cọc gỗ hình chữ thập, cũng được cắm chắc chắn ở trên mặt đất, thực bền chắc. Cho nên mặc dù là bị toàn bộ thân thể của Ly Hận Thiên đổ lên trên người Khâm Mặc, thừa nhận thế công của người này, cũng không có chút dao động nào…

Không nơi để có thể bám víu, cho nên người này vừa động, Ly Hận Thiên đương nhiên sẽ ôm lấy Khâm Mặc. Y không dám rất dùng sức. Y biết cả người Khâm Mặc đều là vết thương. Nhưng mà không như ý nguyện của y, động tác của người này, khiến y một lần nữa gần sát với Khâm Mặc, dựa vào…

– Đừng nhúc nhích!

Người nọ tầng tầng va chạm áp bách chiếc mông của nam nhân từng chút một, âm thanh va, chạm thanh thúy khiến cho nỗi vũ nhục này càng sâu thêm một tầng. Ly Hận Thiên bị kẹp ở giữa hắn và Khâm Mặc. Trong lúc đó, không có bao nhiêu không gian dành cho y cả. Theo động tác đưa đẩy, thân thể của y liền đang ma sát ở trên người của Khâm Mặc…

Khâm Mặc nhìn không thấy biểu tình thật sự ở sau lớp mặt nạ kia của hắn, nhưng mà Khâm Mặc lại có thể cảm giác được…

Là vẻ ngạo nghễ của kẻ chiến thắng, cũng là trào phúng và khinh thường….

– Cha, ca ca đang đợi ngươi, ngươi còn khiến hắn phải để được thượng ngươi qua bao lâu nữa đây a…

Hắn cầm lấy bàn tay của Ly Hận Thiên, theo sự dẫn đường của tay hắn mà vuốt ve mọi chỗ trên người của Khâm Mặc, từ ngực, đến phần bụng với eo. Những chỗ mẫn cảm nhất ở trên thân thể nam giới, hắn đều kéo tay Ly Hận Thiên sờ soạng qua một lượt, tiếp theo, hắn nắm lấy tay y, vói vào bên trong quần của Khâm Mặc…

Cằm của y chống ở trên đầu vai của Khâm Mặc, hai mắt nhanh chóng mở to, trong tay y đang nắm, là nam căn nóng bỏng….

Khâm Mặc, có phản ứng.

Nói không rõ được là, cảm giác của bây giờ là cái gì ra sao. Đầu óc của y liền ầm ầm rung động. Trong đầu, cái gì cũng không có, chỉ có nhiệt độ ở cùng với cảm nhận đặc biệt của riêng của nam căn ở trong tay…

Người này lôi kéo tay của y động, hắn cười ra âm thanh càng thêm chói tai, hắn cắn lấy lỗ tai của nam nhân, đem một chút không gian cuối cùng còn sót lại, để nam nhân muốn lui bước cũng hoàn toàn không có…

Hắn không để Ly Hận Thiên rút tay ra, muốn ép buộc để cho y cảm nhận rõ được cái đó, đồng thời, thẳng lưng gia tăng thêm cường độ va chạm…

– Cha, đụng đến cái này, có phải thực kích động hay không…. Có muốn cùng nhau nếm thử hay không đây, để ta và ca ca, cùng nhau đến hầu hạ ngươi…

Lời lẽ hạ lưu cứ như vậy mà nói ra.

Ly Hận Thiên biết là do hắn cố ý nói ra như vậy. Nhưng mà y không có cách nào mà tránh khỏi  sự ảnh hưởng của hắn cả, y xấu hổ, muốn chết đi cho rồi…

Y thua rồi, thua toàn bộ từ đầu đến cuối…

– Hoặc là, ngươi giúp ca ca liếm liếm một chút, hẳn là hắn sẽ rất thích. Ngươi xem, cái miệng nhỏ ở trên này của ngươi, nhìn xinh đẹp đến vậy, dáng vẻ ăn vào vật này, nhất định sẽ thực mê người… Muốn thử xem một chút, hay không?

Lại nói ra mấy lời lẽ thô tục, hắn vừa nói xong, Ly Hận Thiên liền rầu rĩ nói lên một tiếng “câm miệng”, âm lượng của y rất nhỏ, nhưng mà người này, cũng có thể nghe loáng thoáng mà đoán ra được rồi…

– Được rồi, ta sẽ câm miệng. Ta nên phải tiếp tục cố gắng nhỉ, nói chuyện quá nhiều sẽ chiếm mất thời gian hưởng thụ của cha…

Nhưng mà, hắn cũng không có thật sự ngậm miệng lại, mà là kéo chân của Ly Hận Thiên ra…

Đẩy y đè lên trên người của Khâm Mặc…

– Cha,

Người nọ nhìn Khâm Mặc, hỏi Ly Hận Thiên,

– Muốn ta và ca ca, cùng nhau hầu hạ ngươi, hay không đây? Hai bọn ta cùng nhau đi vào, có được không?

Nói xong, hắn liền ôm nam nhân, tiến đến phía trước như mời gọi.
Bình Luận (0)
Comment