Sủng Em Tận Xương - Tử Thanh Du

Chương 32


Edit: Cây chổi của Levi 
—————————
Không lâu sau khi trở lại Ký thị, ba của cô gặp tai nạn.
Ba Trình vốn là kỹ sư xây dựng, nhờ có sự hỗ trợ của Bạch Duyên Đình nên năm ngoái ông cũng được nhận một vài công việc ở công trường, năm nay, cuộc sống gia đình họ ngày càng khá giả.

Nhưng hôm nay, khi ba Trình đang kiểm tra công trường thì bỗng nhiên lại ngã từ trên giàn giáo xuống, đầu mất nhiều máu, cho đến khi đưa đến bệnh viện thì đã hôn mê bất tỉnh.
Trình Khanh Khanh gần như ngất xỉu khi nghe tin, khi cô đến bệnh viện thì đã thấy mẹ Trình ở bên trong, lúc này bà đang ngồi yên ở hành lang bệnh viện, che mặt, khóc không thành tiếng.
Mẹ Trình là giảng viên đại học, gia đình nhà ngoại thuộc dòng dõi thư hương, mẹ Trình nhận được giáo dục đến nơi đến chốn, mọi hành động, cử chỉ đều thể hiện phong thái của con nhà gia giáo, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bà không do dự mà khóc thành tiếng như vậy.
Trình Khanh Khanh không kiềm được mà cảm thấy đau lòng, nước mắt cũng thi nhau rơi xuống, cô ôm bả vai của mẹ Trình, không biết an ửi như thế nào.
Từ trước đến nay ba Trình vẫn luôn là trụ cột của gia đình, mọi chuyện lớn trong nhà đều một tay ong lo liệu.

Nhưng bây giờ, người trụ cột này đã ngã xuống, một nửa Trình gia cũng gần như sụp đổ.

Dù sao Trình Khanh Khanh và mẹ cũng đều là phụ nữ, Trình Khanh Khanh lại đang có thai, trước biến cố lớn như vậy, sẽ không tìm được chỗ dựa vững chắc.
Nếu không có lời nói của Bạch Duyên Đình thì hai mẹ con cô không biết phải làm như thế nào.
Bạch Duyên Đình đã nhanh chóng chạy đến đây ngay sau khi nghe chuyện của ba Trình, nhìn thấy trình Khanh Khanh ở trong này, sắc mặt anh trầm xuống, nhưng anh cũng không nói gì cả mà chỉ chào hỏi mẹ Trình rồi nhanh chóng đi tìm bác sĩ.
Ba Trình bị một ống thép găm vào đầu, phải làm phẫu thuật nhưng rủi ro của nó lại rất lớn, nhưng nếu không làm thì chỉ còn đường chết.

Mẹ Trình nghe thấy thế liền ngất đi,Trinh Khanh Khanh cũng run rẫy khuỵu xuống, nếu không có Bạch Duyên Đình bên cạnh đỡ thì chắc cô cũng đã ngã xuống mặt đất.
Cuộc phẫu thuật của ba Trình kéo dài đến tận đêm khuya mới kết thúc, ống thép găm trong đầu của ông cũng đã được lấy ra, coi như là giữ được tính mạng, nhưng không biết chính xác khi nào ông mới có thể tỉnh lại, có lẽ cả đời này ông cũng không mở mắt được, chỉ có thể nằm trên giường, trở thành người thực vật không thể tự chăm lo cho mình.
Bạch Duyên Đình bàn bạc với bác sĩ về việc mua thuốc nhập khẩu, trong khi đó, Trình Khanh Khanh đang ngồi cạnh giường bệnh của cha Trình, thẫn thờ nhìn mặt ông.
Từ trước đến nay, gia đình cô vốn là gia đình nghiêm mẫu từ phụ.* Trong ấn tượng của cô, ba Trình chưa từng lớn tiếng quát mắng cô, chỉ một lần hiếm hoi là khi cô đòi kết hôn với Bạch Duyên Đình.
*Gia đình nghiêm mẫu từ phụ: Là gia đình có một người mẹ nghiêm khắc và người cha hiền từ.

(Theo Baidu)
Khi còn nhỏ, cô hường được ba đặt trên vai.

Khi đó, cô cảm thấy ở trên lưng ba thật cao, có thể thấy rất xa.
Cô đã nghĩ rằng, chờ đến khi mình lớn, cô cũng sẽ đặt ba trên vai, đưa ông đi khắp nơi du ngoạn.
Cô cũng đã khôn lớn, nhưng chưa bao giờ đưa ông đi chơi dù chỉ một lần, bây giờ nhìn lại, ông đã ngã bệnh.
Cô thực sự không thể ngờ rằng số phận lại có thể khó nắm bắt như vậy, cách đây vài ngày, ông vẫn còn đang vui vẻ quanh quẩn trước mặt cô, tranh cãi với mẹ Trình về việc ai nên đặt tên cho đứa bé như thế nào, nhưng cãi không lại mẹ Trình, ông tức giận bỏ đi như một đứa trẻ, nhưng ông lại không ngờ rằng ông sẽ không bao giờ nhìn thấy đứa cháu nhỏ của mình được sinh ra nữa sau khi ra đi.
Bạch Duyên Đình từ cửa đi vào, nhìn thấy cô đang ngồi trong phòng bệnh thẫn thờ rơi nước mắt, nhớ đến cô đang mang thai, lo lắng quá cũng không được, anh thở dài một hơi, đi tới ngồi xuống, nhẹ giọng an ủi: “Ba là người tốt ắt sẽ được ông trời phù hộ, anh nghĩ mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Trình Khanh Khanh vội vàng lau đi nước mắt, quay đầu nhìn anh, nhưng nhìn thấy trên khuôn mặt luôn tươi cười của anh thoáng hiện nét buồn sâu thẳm, đôi lông mày xinh đẹp kia cũng nhíu chặt lại.
Chuyện của ba Trình may mà có anh ấy, nếu không có anh, chắc hai mẹ con cô chắc chắn sẽ giống như hai con kiến bò trên chảo nóng, lo lắng đến mức không biết nên làm thế nào.

Nghĩ đến việc anh bận rộn vÌ cha cô như thế nào, Trình Khanh Khanh cảm thấy biết ơn anh, lúc này cô mới chợt nhận ra mình đã là một với người đàn ông này, hơn nữa ba cô cũng là ba của anh, khi có chuyện xảy ra với anh, anh cũng sẽ bận rộn như một người con, anh ấy sẽ trở thành trụ cột của cô khi cô bất lực nhất.
Dù trong lòng có yêu thương người đàn ông này hay không, nhưng anh là một người rất tốt có thể tin tưởng mà giao phó, nếu không ba mẹ cũng không thích anh ấy như vậy.
Từ khi biết mình bị Bạch Hạo Hiên phản bội, cô đã khép kín trái tim mình, đến bây giờ chưa từng mở lòng với anh.

Vậy tại sao lại không thử xem? Ai nói Bạch Hạo Nhiên hợp với cô hơn anh chứ? Hơn nữa, suy cho cùng mà nói, mặc dù không nhắc đến chuyện tình cảm, nhưng chỉ cùng anh chung sống không phải là chuyện quá khổ sở, anh là một người đàn ông có trách nhiệm, anh sẽ vì chính mình mà xây dựng mái ấm này.

Trình Khanh Khanh thở dài một hơi, tựa đầu vào vai anh, nhẹ giọng nói với anh: “Cảm ơn anh, Bạch Duyên Đình.”
Sự chủ động tiếp cận của cô hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh, anh sửng sốt một lúc mới định thần lại được, kìm nén niềm vui trong lòng, cẩn thận vòng tay qua vai cô, dụi đầu vào mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Khanh Khanh, đây là điều anh nên làm, em không cần nói cảm ơn anh đâu.”
Vì chuyện của ba Trình mà mối quan hệ của cô và Bạch Duyên Đình dã gần gũi hơn rất nhiều, cô cũng không tránh anh như trước đây nữa, mẹ Trình nói rất đúng, nết như chuyện đã đến mức này rồi thì bây giờ quay lại cũng không còn đường sống, chi bằng cứ yên bình mà sống tốt.
Bởi vì chuyện của ba Trình mà mẹ Trình đã suy sụp rất nhiều, Trình Khanh Khanh lại đang mang thai, làm việc gì cũng không tiện nên chuyện nằm viện của ba Trình về cơ bản đều do một tay Bạch Duyên Đình lo liệu.
Thi thoảng Trình Khanh Khanh cũng ghé qua chăm sóc ông một chút, bạn bè của ba Trình và họ hàng thân thích của Trình gia cũng thường xuyên đến thăm nom, thỉnh thoảng cũng sẽ an ủi cô vài câu. 
Nhưng Dì Vân và Tuệ Nhiễm thì lại hay tới, họ cũng giúp đỡ rất nhiều.
“Cậu biết tình hình dạo gần đây của A Hân không? Mình thậm chí còn không liên lạc được với cô ấy.” Cô hỏi khi đang nói chuyện với Bạch Tuệ Nhiễm.
Ánh mắt của Bạch Tuệ Nhiễm lóe lên, “Mình cũng vậy… Đã lâu rồi mình không liên lạc với cô ấy, chắc là gần đây bận rộn, hoạt động huấn luyện của cô ấy hoàn toàn khép kín, có lẽ qua giai đoạn này sẽ ổn hơn.”
Dù sao Trình Khanh Khanh cũng cảm thấy khi cô nhắc đến A Hân thì nét của Bạch Tuệ Nhiễm thay đổi, nhưng thật ra cô cũng không để ý nhiều như vậy, thấy lời cô ấy nói cũng có lý, có lẽ sẽ liên lạc được với Dương Hân sớm, vậy nên cũng không hỏi nhiều.
Hôm nay, không lâu sau khi cô đến bệnh viện thì nhận được một tin nhắn từ một số lạ, nhưng nội dung của tin nhắn này lại khiến cô rất lo lắng.
“Chuyện của ba cô không phải là sự việc ngoài ý muốn.

Nếu cô muốn biết chân tướng, thì hãy đến cầu thang bệnh viện tìm tôi.”
Ba Trình không may bị trượt chân từ giàn giáo xuống, qua điều tra của cảnh sát cũng không phát hiện được dấu vết của con người đã nhúng tay vào, nhưng hiện giờ lại có người nói chuyện này không phải là ngoài ý muốn.

Chẳng lẽ đằng sau chuyện này còn ẩn tình gì khác?
Mặc dù hành động của người gửi tin nhắn này rất khả nghi, nhưng cô cũng không muốn bỏ qua bất cứ vấn đề nào liên quan đến tai nạn của ba Trình.

Nếu ba Trình thực sự bị người ta hại, thì cô nhất định sẽ không tha có người đã hại ông.
Bởi vì cô đang mang thai, nên Bạch Duyên Đình lo lắng cô chạy tới chạy lui, bèn sắp xếp cho cô một người trợ lý, người này bảo cô phải đi tìm hắn, đương nhiên là chỉ muốn gặp một mình cô, Trinh Khanh Khanh lấy cớ di vệ sinh, yêu cầu trợ lý kia không đi theo, cô ấy cũng không nghi ngờ gì.
Cầu thang đối diện với nhà vệ sinh, thuận tiện che khuất cho cô, nhân lúc người trợ lý kia không chú ý, cô chạy nhanh đến cầu thang, thấy bên trong đã có người đứng đó.
Nhưng Trình Khanh Khanh vừa thấy người này thì mày cau lại.
Đã gần một năm cô không gặp Bạch Hạo Hiên, hắn vẫn khô ngô tuấn tú như trước đây, nhưng tính tình lại càng thêm thâm trầm lạnh lùng.
Một năm nay, cô vẫn luôn tránh mặt hắn, cô cũng không phải là một người dũng cảm, cô biết cô vốn dĩ không có can đảm để bình tĩnh đối mặt với Bạch Hạo Hiên, vậy nên cô không gặp hắn, cũng không muốn biết chuyện của hắn.
Nhưng dù là vậy đi chăng nữa, cô vẫn nghe được chút ít tin tức về hắn từ miệng người khác, ví như không lâu sau khi cô kết hôn với Bạch Duyên Đình thì hắn cũng kết hôn với Lương San, lại như chuyện Bạch lão tiên sinh đã bắt đầu muốn sắp xếp cho hắn tiếp nhận sản nghiệp của Bạch thị.
Lúc đầu, khi nghe chuyện hắn kết hôn với Lương San, lòng cô đau như cắt, nhưng về sau cô cũng không còn cảm thấy như thế nữa.
Bây giờ, bỗng nhiên lại nhìn thấy cô, chuyện cũ chôn dấu trong lòng như nước sông vỡ đê, cuồn cuộn dâng trào, mỗi khi những sự việc trong quá khứ đó tuôn ra, cô cảm thấy đầu đau không tả được, nhưng kỳ lạ thay, lúc này, cô chỉ cảm thấy như rất xa vời, như thể người đau khổ khi trước không liên quan gì đến mình.
Và khi gặp lại gương mặt quen thuộc này, ngửi thấy hơi thở đã cùng mình suốt 20 năm, cô cảm thấy lòng mình bình yên đến lạ thường, thậm chí cô còn thấy kỳ quái.
Cô cau mày chú ý đến anh, giọng điệu bình tĩnh, “Sao lại là anh?”
Bạch Hạo Hiên không lên tiếng, chỉ nhìn cô thật kỹ, lâu sau, không nhìn được gì hắn mới thở dài, lấy điện thoại trong túi ra, đưa cho cô.
Trần Khanh Khanh không nhận lấy, nghi hoặc nhìn hắn, lạnh lùng hỏi, “Đây là cái gì?”
Giọng nói của Bạch Hạo Hiên có chút phiền muộn, “Không phải em muốn biết chuyện của ba mình sao? Em xem đi!”
Trình Khanh Khanh lạnh lùng nhìn hắn rồi lại nhìn điện thoại, do dự một hồi mới cầm lấy, màn hình điện thoại hiển thị một video, cô bấm nút Play.
Trong video xuất hiện hai người, địa điểm quay được là ở hành lang, tuy người quay video ở xa nhưng vì điện thoại có độ phân giải cao nên có thể thất rất rõ khuôn mặt của hai người.
Một người là ba của cô, còn người kia chính là Bạch Duyên Đình.
Hai người bọn họ giống như đang cãi nhau, tính tình ba cô luôn dịu dàng, hiếm khi thấy ông mất bình tĩnh.

Bạch Duyên Đình bình thường cũng là người ôn tồn lễ độ, chưa từng thấy anh lên mặt với ai.
Nhưng mà hai người trong video đang tranh cãi, đương nhiên phần lớn thời gian, ba cô chỉ vào mặt Bạch Duyên Đình mà mắng anh, Bach Duyên Đình có thể đã bị mắng đến nổi giận và phản bác lại vài câu, không biết hai người đã tranh cái đã bao lâu.

Ba Trình ném tài liệu trên tay vào mặt Bạch Duyên Đình, giận dữ bỏ đi.

Bạch Duyên Đình chưa bao giờ chịu bất bình như vậy, bị đánh ngay tại chỗ, đến tận một lúc lâu sau khi ba Trình rời đi anh mới hồi phục lại tinh thần, sắc mặt u ám, đấm mạnh cửa sổ thủy tinh ở bên cạnh, của kính bị đập bể tan tành.
Đoạn video đến đây là kết thúc.
Trình Khanh Khanh trong lòng đầy nghi hoặc, cô cảm thấy ba Trình cũng coi như vừa lòng với Bạch Duyên Đình, mà Bạch Duyên Đình cũng rất tôn trọng ông, rốt cuộc, hai người đó vì điều gì mà xảy ra mâu thuẫn, làm sao lại thành ra như vậy?
Trình Khanh Khanh đưa điện thoại di động cho Bạch Hạo Hiên, “Anh cho tôi xem cái này là có ý gì?”
“Anh vô tình quay được đoạn video này vào ngày ba em gặp tai nạn.

Sau khi ba em đi, ông ấy đã đến công trường, một lúc sau thì bị ngã xuống ở công trường.”
Hắn cho cô xem video này trước, sau đó nói những lời đầy ẩn ý, ý tứ của hắn rất rõ ràng, ba cô cãi nhau một trận với Bạch Duyên Đình, hai người cãi nhau không vui mà tan*, Bạch Duyên Đình lại nổi giận như vậy, không lâu sau ba cô lại gặp tai nạn, nghĩ đến đây, sự đáng nghi của Bạch Duyên Đình dường như khá lớn.
*Không vui mà tan (不欢而散): Là thành ngữ trung quốc, có nghĩa là chia tay một cách khó chịu.

(Theo Baidu)
Nhưng Trình Khanh Khanh cũng không tin lời hắn nói ngay lập tức, ngược lại cô lại nhìn hắn với vẻ mặt giễu cợt, “Chỉ dựa vào một video như vậy cũng không chứng minh được điều gì, hơn nữa, lại vừa khéo như vậy sao, vừa đúng lúc quay được ba tôi cãi nhau với Duyên Đình?”
Ánh mắt của Bạch Hạo Hiên lộ vẻ đau xót, vẻ mặt càng thêm thất vọng, “Khanh Khanh, em không tin anh sao?”
Trình Khanh Khanh cũng không muốn dây dưa với hắn, “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Vừa mới quay đầu lại thì nghe hắn nói với giọng điệu vội vàng: “Đã được mấy tháng rồi?”*
*Ở đây ý Bạch Hạo Hiên muốn hỏi cái thai được mấy tháng rồi.
Trinh Khanh Khanh bước đi, không nhìn lại, “Mười lăm tuần.”
Hắn không trả lời, Trình Khanh Khanh cũng không hy vọng hắn nói thêm gì nữa, trực tiếp mở cửa cầu thang, nhưng vừa định ra ngoài, cô lại nghe được giọng nói hơi khàn khàn của hắn, “Khanh Khanh, mặc kệ em có tin anh hay không, thì trong lòng anh vẫn rất yêu em.”
Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy tim mình như bị đâm thật mạnh, thật ra cô rất muốn nhân cơ hội nói lời mỉa mai hắn, nhưng nghĩ lại  như vậy thì thật lãng phí thời gian, vì vậy cô đi ra ngoài không thèm quay đầu nhìn lại, trực tiếp đi ra ngoài.
Tuy nhiên, ngay cả khi cô cư xử rất phản cảm trước mặt Bạch Hạo Hiên như thế thì đoạn video mà hắn cho cô xem cũng đã để lại dấu vết trong đầu cô, cô đã nghĩ, không biết chuyện xảy ra giữa Bạch Duyên Đình với ba cô có liên quan gì không?
Rốt cuộc, vì sao ba cô lại cãi nhau với Bạch Duyên Đình? Sao lại kịch liệt như vậy?
Nhưng nghĩ đến mấy ngày nay Bạch Duyên Đình bận bịu lo lắng cho ba mình, cô thật sự không tin anh lại làm hại cha mình.
Mấy câu hoit này cứ quanh quẩn trong đầu Trình Khanh Khanh, khiến cả ngày nay cô đều mất tập trung.
Trong lúc ăn cơm tối, Bạch Duyên Đình thấy cô sững sở, còn không đụng tới đồ ăn trước mặt, anh cau mày lo lắng hỏi: “Khanh Khanh, em đang suy nghĩ gì vậy? Sao em lại không ăn?”
Trình Khanh Khanh phục hồi lại tinh thần, cười với anh, “Không có gì đâu.”
Anh gắp miếng thịt lợn hầm cho cô rồi nhẹ nhàng dặn dò, “Em nên ăn nhiều một chút.”
Nụ cười của anh rất dịu dàng dễ chịu, giọng điệu nhẹ nhàng như gió thoảng, nghĩ đến cảnh anh đập bể ly vì tức giận trong video, Trình Khanh Khanh vẫn không thể hình dung anh với người hiền lành dịu dàng này.
Cô vùi đầu ăn miếng thịt lợn mà anh gắp cho, giả vờ vô ý nói, “Anh có cảm thấy chuyện ba em rơi từ trên giàn giáo xuống là do có người nhúng tay vào không?”
Bạch Duyên Đình sửng sốt một lúc, nhưng lại nghiêm túc nghĩ lại, “Không giống như có người làm.

Cảnh sát cũng đã điều tra, cũng không có dấu vết của người nào cả.”
Trình Khanh Khanh trầm ngâm gật đầu, dường như nghĩ tới điều gì đó lại hỏi, “À đúng rồi, mối quan hệ giữa cha em với người trong công ty thì như thế nào? Trước khi gặp tai nạn thì ông ấy có cãi nhau với ai không?”
Vẻ mặt anh cũng không có gì đặc biệt, “Anh dường như không nghe nói ông ấy có cãi nhau với ai cả.”
“Ừm… Vậy thì.” Trình Khanh Khanh gật gật đầu, không nói gì.
Đêm đó cô không ngủ được, tại sao Bạch Duyên Đình lại giấu giếm chuyện anh đã cãi nhau với cha cô? Mà vừa rồi cô đột nhiên nhắc tới, anh không hoảng loạn chút nào, có thể nhận ra người này bình tĩnh đối mặt nguy hiểm giỏi như thế nào.
Nghĩ đến sự tàn nhẫn và quyết liệt của anh khi làm vỡ cửa kính trong video, cô luôn cảm thấy anh không hiền lành và vô hại như bề ngoài, có lẽ anh còn một mặt không muốn cho người khác biết.
Nhưng những điều này thôi chưa đủ để nói rằng anh đã làm gì đó với ba cô, cảnh sát nói rằng không có dấu vết của con người, cô nghĩ có lẽ tai nạn của ba thực sự ngoài ý muốn.


Là do cô đang mang thai, nhạy cảm đa nghi, suy nghĩ quá nhiều sao?
Nhưng dù vậy đi chăng nữa thì Trình Khanh Khanh vẫn luôn cảm thấy trong lòng bất an, thái độ đối với Bạch Duyên Đình cũng trở nên khéo léo hơn.

Có lẽ anh cũng cảm nhận được điều đó, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ quan tâm xem hàng ngày cô có ăn ngon, ngủ ngon không.
Hôm nay, Trình Khanh Khanh gọi điện thoại cho mẹ Trình, cô luôn cảm thấy mẹ ở đầu dây bên kia dường như rất đau khổ, nghĩ rằng bà ở nhà một mình rất buồn, cô định về sống với bà một thời gian.
Nhân lúc hôm nay Bạch Duyên Đình ở nhà, Trình Khanh Khanh liền bàn bạc với anh về chuyện này, đứng trước của thư phòng cô gõ cửa mấy lần nhưng không có ai trả lời, vậy nên dứt khoát đẩy cửa bước vào.
Bạch Duyên Đình không có ở bên trong. 
Rõ ràng cô vừa mới nhìn thấy anh đi vào thư phòng, vậy mà tại sao bây giờ lại không có ai ở trong này?
Trình Khanh Khanh đang định đóng cửa đi ra ngoài, ánh mắt vô tình lướt qua một túi tài liệu trên bàn, túi tài liệu hình như có chứa ảnh chụp, lúc này, bức ảnh đó vừa lộ ra một góc, Trình Khanh Khanh thấy bức ảnh kia trông có vẻ giống cô, và đột nhiên nghi ngờ.
Cô bước tới và lấy bức ảnh ra, thấy người trong ảnh thực sự là cô, ảnh chụp khi cô đang đi bộ trên đường cái, khi cô đang đi dạo ở phố đi bộ gần trường học, ảnh chụp được một bóng lưng, theo góc độ này, chắc chắn là chụp lén.
Trình Khanh Khanh lấy hết ảnh trong tập hồ sơ ra, tất cả đều là ảnh của cô được chụp với nhiều góc độ và ở những vị trí khác nhau,lúc này, cô hoảng sợ đến ngây người.
Khi cô đang luyện đàn ở phòng nhạc, khi cô chụp ảnh ở ngoài công viên, khi cô đang chọn quần áo trong của hàng, khi cô nói chuyện hỏi đường với Tiểu Ca, khi cô đang thư giãn trong quán cà phê cạnh trường học, …
Ngay khi Trình Khanh Khanh đang kinh ngạc nhìn những bức ảnh này, cánh cửa phòng bị mở ra, Bạch Duyên Đình từ bên ngoài bước vào.
Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Thấy cô xuất hiện ở trong đây, ánh mắt anh hiện lên vẻ nghi hoặc, nhìn lướt qua mấy tấm ảnh rải rác trên bàn, anh cau mày, trên mặt hiện lên một tia hoảng sợ.
Tuy nhiên, rất nhanh, anh đã định thần lại, nở một nụ cười nhẹ trên khóe miệng.

Anh bước đến gần cô chỉ vào những bức ảnh, “Cái này … Anh chỉ muốn biết em làm gì ở trường.”
Nhìn thấy những tấm ảnh này, Trình Khanh Khanh không thể không tức giận, hai tay cô nắm chặt, hít sâu cố giữ giọng điệu bình tĩnh, “Anh cho người theo dõi em?”
Bạch Duyên Đình thấy cô thực sự tức giận, lập tức hoảng sợ, giọng điệu vội vàng, “Khanh Khanh này không phải như vậy, anh chỉ muốn biết em sống như thế nào, anh nghĩ anh cần phải hiểu em hơn, anh cũng đã cố ý căn dặn người chụp ảnh không làm phiền đến cuộc sống của em.”
Nói cách khác, khi cô ở Bắc Kinh, bất kể cô làm gì đều có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, bất kể cô làm gì anh đều biết, thậm chí anh còn nhìn thấy cô trốn tránh anh.
Cô đột nhiên nghĩ đến trợ lý mà anh đã sắp xếp ở bên cạnh cô, anh nói lo lắng cô một mình chạy lung tung, có người ở bên cạnh chăm sóc cũng sẽ rất dễ dàng, có phải anh sắp xếp vị trợ lý đó để theo dõi nhất cử nhất động của cô?* Sau đó anh có biết Bạch Hạo Hiên cho cô xem đoạn video đó không?
*Nhất cử nhất động: Mọi cử chỉ, hành động.
Cho nên mỗi lần cô hỏi anh về chuyện ba cô có phải do người khác hãm hại không, anh đều bình tĩnh như vậy, là bởi vì đã sớm chuẩn bị tâm lý sao?
Trình Khanh Khanh đột nhiên cảm thấy cô đã trở thành một con ngốc trước mặt anh, một con ngốc không có chút riêng tư nào, bị anh theo dõi mà không hề hay biết.
Cô đột nhiên cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết, ngay cả sức để trút bỏ cơn tức giận dâng trào cũng không có, cô hít sâu mấy hơi để điều chỉnh lại bản thân, lạnh lùng liếc nhìn anh rồi nhàn nhạt nói: “Tôi muốn trở về ở với mẹ vài ngày.”
Không đợi anh trả lời, cô đi thẳng ra cửa.
Nhưng Bạch Duyên Đình đã nắm lấy cổ tay cô trước khi cô bước ra ngoài, trông anh rất bối rối, tay chân dường như không biết đặt ở đâu, trên khuôn mặt cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, hoàn toàn khác với vẻ thong dong và bình tĩnh lúc trước.
“Khanh Khanh, đừng tức giận có được không, anh thực sự chỉ muốn hiểu hơn về em, anh thực sự chỉ muốn biết em có sống tốt không thôi.”
Cố Thanh Thanh nặng nề hất tay anh ra, cô quay đầu trừng mắt nhìn anh, lạnh lùng hỏi: “Việc của ba tôi thi có liên quan gì đến anh chứ?”
Bạch Duyên Đình như bị tàn nhẫn đâm một kiếm, ánh mắt hiện lên nỗi đau đớn, anh nhìn cô với vẻ không tin, ngay cả giọng điệu cũng thay đổi, “Em không tin anh sao, Khanh Khanh?”
Trình Khanh Khanh lùi lại một bước, “Tôi không biết, tôi không biết có nên tin tưởng anh hay không.”
Không đợi anh trả lời, cô xoay người rời đi, nhưng lại nghe thấy anh nói: “Làm sao anh có thể hại ba được chứ?” Giọng điệu của anh tràn đầy đau đớn không thể kiềm chế, nghe như một con thú kêu gào trong đau đớn.
Trình Khanh Khanh dừng lại một chút sau đó rời đi mà không quay đầu lại.
Trình Khanh Khanh về nhà ở với mẹ Trình, Bạch Duyên Đình thỉnh thoảng đến đây vài ngày, giống như những lần trước đến Trình gia, anh luôn mua rất nhiều đồ, nói chuyện với mẹ Trình, kiên nhẫn ngồi nói chuyện với bà, cũng quan tâm cô sống như thế nào.

Dường như không có gì thay đổi.
Chỉ là mỗi lần anh có ý muốn nói chuyện với cô, cô đều vờ như không nhìn thấy, mỗi lần như vậy trên gương mặt dịu dàng của anh đều lộ ra vẻ mất mát không che giấu được.
Mẹ Trình là một người từng trải, nhanh chóng phát hiện sự kỳ lạ giữa họ, sau khi Bạch Duyên Đình rời đi, bà liền hỏi cô: “Con cãi nhau với Duyên Đình à?”
Trình Khanh Khanh lắc đầu, mẹ Trình tức giận nhìn cô: “Nếu không cãi vã, con còn bày ra cái vẻ mặt thế hả? Duyên Đình là một đứa trẻ tốt.

Nếu không có nó, thì mẹ con chúng ta sẽ chẳng biết làm gì khi ba con xảy ra chuyện.”
Trình Khanh Khanh mở miệng muốn nói với bà về cuộc cãi vã giữa Bạch Duyên Đình và ba Trình, nhưng sau đó cô nghĩ mẹ gần đây đã đủ buồn phiền vì chuyện của ba, nên cô cũng nuốt lại những lời muốn nói.
Trình Khanh Khanh sống ở đây không được bao lâu thì bị mẹ Trình đá về, trước khi rời đi còn đặc biệt giải thích với cô, “Con là người lớn như vậy, sẽ sớm làm mẹ, đừng tiếp tục cãi nhau với Duyên Đình nữa, áp lực của thằng bé cũng rất lớn, vì vậy tốt nhất con nên đừng khiến nó lo lắng thêm nữa!”
Trình Khanh Khanh vốn dĩ muốn sống một cuộc sống tốt đẹp với Bạch Duyên Đình, nhưng vì những chuyện đã xảy ra, cô không còn biết phải đối mặt với anh như thế nào, cô chỉ muốn điều tra nguyên nhân vì sao cha cô lại bị thương, rốt cuộc có liên quan tới anh hay không, nhưng vì đang mang thai nên làm chuyện gì cũng khó khăn.
Mấy ngày nay lòng cô rối như tơ vò, nhưng Bạch Duyên Đình vẫn như trước kia, quan tâm lo lắng cho cô.

Hôm nay, khi cô đang tìm kiếm trên mạng cách tránh rối loạn cảm xúc khi mang thai, thì một email bất ngờ đến từ hộp thư QQ của cô, Trình Khanh Khanh mở ra thì sợ đến ngây người.
Email chỉ có một bức ảnh duy nhất.

Trong ảnh có một người đàn ông và một phụ nữ.

Ảnh được chụp trong một quán bar.

Người đàn ông mặt đỏ bừng, đang ngồi trên ghế sofa, hình như anh ta đang say.

Người phụ nữ quần áo không chỉnh tề nép vào lồng ngực anh, bức ảnh được chụp bởi người phụ nữ bằng điện thoại.
Cô biết tất cả những người trong bức ảnh. 
Người đàn ông say rượu là Bạch Duyên Đình, còn người phụ nữ kia thì Trình Khanh Khanh cũng đã gặp.

Cô ấy là con gái nuôi của ba Bạch Duyên Đình, con gái của chủ tịch Feitian Industry, tên là Mạch Gia Hân.
Người ta nói rằng trước đây cô ấy và Bạch Duyên Đình suýt chút nữa thì kết hôn.
Trình Khanh Khanh ngây người nhìn tấm ảnh hồi lâu, cảm giác trong lòng quá phức tạp, chính mình cũng không giải thích được, cũng không biết mình đã ngồi bao lâu rồi, cô cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi, nằm lên giường, nghe nhạc rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay Bạch Duyên Đình mua vài quả dâu tây mà cô thích ăn khi tan làm, định rủ cô xuống ăn cơm nhưng khi gõ cửa phòng cô hồi lâu mà vẫn không có ai ra mở, Bạch Duyên Đình trực tiếp đẩy cửa đi vào, lúc này mới phát hiện cô đang ngoan ngoãn nằm ngủ trên giường.
Từ khi mang thai cô rất thích ngủ, anh biết điều này, anh không đánh thức cô, chậm rãi bước đến mép giường ngồi xuống, lặng lẽ nhìn cô một lúc cô chuẩn bị nhẹ nhàng rời đi, ánh mắt vô tình liếc nhìn máy tính đang mở, trang trên máy tính còn chưa đóng lại, nhìn thoáng qua liền thấy bức ảnh được phóng to trên màn hình.
Khuôn mặt dịu dàng vốn có lập tức đông cứng lại, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo đến ngột ngạt, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng sột soạt, Bạch Duyên Đình lập tức điều chỉnh sắc mặt, quay lại nhìn, quả nhiên cô đã tỉnh lại.
Trình Khanh Khanh từ trên giường ngồi dậy, nhìn sắc mặt của anh, sau đó nhìn trang web đã mở, không nói gì cả.
Bạch Duyên Đình thở dài, nhẹ nhàng giải thích, “Hôm trước anh có uống chút rượu ở quán bar của một người bạn.

Bức ảnh do Mạch Gia Hân chụp lén, anh cũng không biết.

Anh với cô ta không có gì cả.”
Trình Khanh Khanh không nhìn anh, nhàn nhạt nói: “Anh không cần phải giải thích với tôi.”
Anh sửng sốt hồi lâu, sau khi hiểu được ý của cô, ánh mắt anh bỗng trở nên nặng nề, bàn tay đang nắm chặt cũng bất chợt siết lại, ánh mắt càng lúc càng trở nên nghiêm túc, không ngừng nhìn cô chằm chằm.
Về phần cô, cô cúi đầu, bình tĩnh nhìn một bông hoa mẫu đơn thêu trên chăn bông, sự thờ ơ của cô khiến anh cảm thấy mình như người ngoài cuộc, tất cả mọi thứ anh đều không liên quan đến cô, Bạch Duyên Đình cảm thấy đau nhói trong lòng.
Một lúc lâu sau, anh cười lạnh, “Đúng vậy, chuyện này anh không cần phải giải thích với em, bởi vì em không quan tâm chút nào, phải không?”
Cô không nói, nhưng nhìn vẻ mặt không chút gợn sóng của cô cũng đủ để khẳng định lời của anh nói là đúng.
Bạch Duyên Đình ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, như muốn đè nén cảm xúc đang cuồn cuộn trong cơ thể, nhưng anh phát hiện ra rằng tất cả những điều này dường như vô ích, cơ thể anh giống như đang có một con dã thú đang bị nhốt, con thú trở nên điên cuồng.

thậm chí anh cũng không không chế được.
Anh không kiểm soát được chính mình, ra sức cầm chiếc máy tính đập mạnh xuống đất, “Bùm” một tiếng nổ lớn, chiếc máy tính vỡ tan tành ngay lập tức.
Anh giống như con dã thú bị mắc kẹt, muốn thoát ra khỏi lồng, anh cố gắng hết sức nhưng chỉ đổi lại những vết sẹo trên người.

Anh không cam lòng bị nhốt như thế này, nhưng lại bị thương khắp người, không còn sức để vùng vẫy nữa, nhưng anh không muốn.

Ngay cả khi chỉ còn chút sức lực cuối cùng, anh sẽ gầm lên vì sự không cam lòng của mình —
“Em không thèm để ý? Tại sao em lại không thèm để ý? Tôi là chồng của em, thấy tôi ở cùng người phụ nữ khác, vì sao em lại không để ý?”
——————–
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Làm ơn đừng có ngược như vậy mà, đây là dáng vẻ đầu tiên của nữ chính sau khi sống lại.

Trước khi trọng sinh, cô đã mắc rất nhiều sao lầm, nên sau khi được sống lại cô mới có thể cố gắng bù đắp cho những lỗi lầm đó.
Hãy nhớ rằng: Bây giờ ngược một chút nhưng sau này sẽ rất rất ngọt nha~.

Bình Luận (0)
Comment