Sủng Em Tận Xương - Tử Thanh Du

Chương 56


Trước năm bốn tuổi, cuộc sống của anh không tính là viên mãn, nhưng cũng không phải không hạnh phúc.

Anh không quá để ý tới việc ba thường xuyên không về nhà, mẹ lại rất yêu thương anh, dường như tình yêu thương của mẹ đã bù đắp tiếc nuối vì sự thiếu sót của ba.

Cho nên đã có mẹ ở đây, anh cũng không cảm thấy không có ba làm bạn có gì không tốt.
Cho đến năm bốn tuổi, khi mẹ phát hiện ra ba anh đang nuôi một ngưòi đàn bà bên ngoài, cuộc sống của anh đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Ba mẹ cãi nhau một trận, bà đau lòng muốn chết, tự nhốt mình trong phòng, liên tiếp mấy ngày không thấy bóng người, mặc kệ anh ở ngoài cửa khóc lóc thế nào, bà trước sau vẫn không bước ra.
Thẳng đến ba ngày sau, mẹ anh mới từ trong phòng đi ra, tất cả mọi người đều cho rằng mẹ sẽ vì đả kích hôn nhân bất hạnh mà trở nên tiều tụy không chịu nổi.

Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, lúc mẹ anh xuất hiện trước mặt người khác lại hoàn toàn gọn gàng mỹ lệ như trước đây.
Trước đó, mẹ anh an tâm làm phu nhân nhà giàu, nhưng từ sau khi bà bế quan ba ngày ra khỏi cửa, bà bắt đầu lấy thân phận phu nhân tập đoàn Bạch thị quang minh chính đại tham dự công việc nội bộ của tập đoàn Bạch thị.

Bà và ba anh trở nên đi sớm về muộn, hoặc là liên tiếp rất lâu không về nhà.
Sự thay đổi của mẹ làm cho tuổi thơ anh trở nên thấp thỏm lo âu, rốt cuộc có một ngày sau khi chờ được mẹ về nhà anh nhào vào ngực bà khóc lớn, đáng thương hỏi: “Có phải mẹ không cần con nữa không?”
Trước kia chỉ cần anh khóc, mẹ luôn ôm anh vào ngực kiên nhẫn an ủi, thế nhưng lần này, bà lại một tay kéo anh ra khỏi ngực, trên mặt bà lộ vẻ lạnh lùng xa lạ, giọng điệu của bà cũng nghiêm khắc đến nỗi làm anh sợ hãi, “Duyên Đình, con là nam tử hán, không thể khóc sướt mướt như vậy có biết không? Con phải nhanh chóng lớn lên, nhanh chóng trưởng thành.

Những thứ mẹ có thể tranh thủ vì con chỉ có hạn thôi, sau này chỉ có thể dựa vào con một mình phấn đấu, cho nên, con nhất định phải học được cách kiên cường, con có hiểu không?!”
Lúc ấy đương nhiên anh không rõ vì sao mẹ nhất định phải làm cho anh kiên cường, trước kia bà không phải như vậy, trước kia bà luôn luôn ôn nhu.

Anh ngu nga ngu ngơ đối với lời nói của mẹ, nhưng từ đó về sau anh không còn thân cận với mẹ nữa.
Anh chậm rãi học được cách ở một mình, anh thích điêu khắc mô hình.

Từng đêm anh cảm thấy cô đơn tịch mịch trong bóng tối, anh luôn nhốt mình trong phòng dùng dao nhỏ điêu khắc trên gỗ từng đồ vật anh thích.

Thế nhưng chuyện này bị mẹ anh biết được, bà nổi trận lôi đình, đem tất cả mô hình anh điêu khắc ném xuống đất.
Bà hét lên giận dữ với anh: “Con có biết bây giờ con đang làm cái gì không? Con mê muội mất hết ý chí như thế sau này nếu những người kia tới thì làm con đấu được với bọn họ?! Mẹ phải nói sao với con đây?! Mẹ muốn để con học cách lớn lên sao con lại không nghe lời như vậy?!”
Kỳ thật anh rất muốn phản bác, anh thích điêu khắc, bởi vì nó luôn có thể làm cho anh quên đi những chuyện không vui kia, bởi vì nó anh mới không cảm thấy mình cô độc tịch mịch.

Nhưng cuối cùng anh lại không nói gì, khi đó đại khái anh mới tám tuổi! Tám tuổi, anh đã học được ẩn nhẫn.
Vì thỏa mãn nguyện vọng của mẹ anh bắt đầu nghiêm khắc rèn đúc chính mình, anh vốn cho rằng mẹ thấy anh ngày càng ưu tú sẽ vì anh mà vui vẻ.

Nhưng khi anh đem những thành tựu mình đạt được đưa cho bà xem, bà chỉ lạnh nhạt gật đầu, “Về sau phải luôn giữ vững như vậy!”
Không có một câu khen thưởng, thậm chí ngay cả một câu cổ vũ “Duyên Đình, con thật là giỏi” cũng không có.
Anh có chút mất mát, nhưng đã sớm quen với sự lạnh lùng của ba mẹ, anh rất nhanh liền đem những mất mát này bỏ lại sau đầu.

Khi còn bé anh mơ hồ biết được quan hệ vi diệu giữa ba, mẹ và người đàn bà kia từ miệng của mẹ, theo tuổi tác lớn lên anh mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Thế nhưng anh gần như im lặng tiếp nhận chuyện này, tựa như việc này hoàn toàn không có quan hệ với anh.
Mười tám tuổi, anh nhận được thư thông báo trúng tuyển của một trường đại học ở nước ngoài, dứt khoát quyết định đi du học.

Năm anh xuất ngoại, mẹ sinh bệnh một trận, có một lần, anh ở ngoài cửa phòng bệnh nhìn thấy bà nằm trên giường ho khan, anh rất muốn đi qua an ủi bà một chút.
Nhưng sự lạnh lùng và nghiêm khắc của mẹ nhiều năm qua đã sớm khiến anh không cách nào tới gần bà nhiều thêm một bước.

Anh ngơ ngác đứng ngoài cửa, thẳng đến khi bà ho khan xong anh mới xoay người rời đi.
Ra nước ngoài, anh chậm rãi học được cách thiết lập quan hệ giữa người với người, cũng học được cách dùng bề ngoài để ngụy trang bản thân.


Anh bắt đầu lập nghiệp bên ngoài, anh muốn cấp bách chứng minh bản thân, anh có thể lớn mạnh, cái gì anh cũng có thể làm tốt nhất.
Trong lúc đó mẹ anh gọi điện qua, hy vọng anh có thể trở về giúp bà, nhưng anh lại cự tuyệt.

Anh cảm thấy hiện tại rất tốt, anh ở nước ngoài có tài nguyên có quan hệ, anh căn bản không cần trở về.

Còn Bạch thị khi đó anh căn bản không để ý tới, càng đừng nói đến việc ra sức phấn đấu ở đó, anh cảm thấy dùng hai tay mình tạo ra mới thật sự thuộc về mình.
Cho đến một ngày anh nhận được tin mẹ bệnh nặng, lúc này mới vội vã từ nước ngoài trở về, đó đã là mười năm sau kể từ lúc anh rời khỏi nhà.
Mẹ anh là vất vả lâu ngày thành bệnh, lúc anh chạy về tới nhà bà đã sắp không được rồi.
Anh vốn tưởng rằng những năm này mẹ lạnh lùng với anh bao nhiêu là bởi vì chuyện của ba anh mà chán ghét anh.

Tận đến sau khi về nước anh mới biết thật ra mẹ vẫn yêu thương anh, những năm bà liều mạng ở Bạch thị, chỉ là vì muốn tranh thủ cho anh một vị trí, bà vì anh lấy được 28,5% cổ phần, còn vì anh bồi dưỡng một đoàn đội trung thành với anh ở Bạch thị.
Nghe cậu nói với anh những chuyện này anh mới biết tư vị nói không nên lời là như thế nào, anh cảm thấy lòng rất chua xót, rất khó chịu.

Bởi vì những thứ này đều không phải là thứ anh muốn, anh chỉ hy vọng bà có thể yêu mến anh nhiều hơn một chút mà thôi.

Tiền tài, danh lợi, anh hoàn toàn có thể dựa vào hai tay của mình mà đạt được, anh cũng không cần bà liều mạng vì anh.
Anh vẫn luôn chăm sóc bên giường bệnh của bà, cho đến khi bà rời khỏi thế giới này.

Trước đó, quan hệ giữa họ vẫn không có biến hóa gì, có lẽ bởi vì đã nhiều năm, đã sớm quen với phương thức ở chung lạnh lùng như vậy, nhưng mà, anh cũng không vì vậy mà cảm thấy tiếc nuối.
Sau khi mẹ anh rời đi, anh cũng không muốn lãng phí nỗi khổ tâm của mẹ, chuyển công ty về nước, tiếp nhận tất cả những gì bà để lại cho anh.
Mà ba anh cũng đón người đàn bà bên ngoài cùng con của bọn họ về, vì thế, anh cũng không có bao nhiêu cảm xúc.
Anh và Bạch Chấn Phong trên danh nghĩa là ba con, trên thực tế không có bao nhiêu tình cảm, từ nhỏ đến lớn ông ta chưa từng tham dự vào việc giáo dục anh, càng không tham dự trong quá trình anh trưởng thành.

Theo anh thấy người này chẳng qua chỉ là một người xa lạ có quan hệ huyết thống gần nhất với mình, mà đối với việc ông ta đem ai về Bạch gia anh cũng không thèm để ý.
Có đôi khi ông ta để anh ăn cơm với họ anh cũng không cự tuyệt, là đại cổ đông của tập đoàn Bạch thị, cho dù thuần túy dựa trên quan hệ lợi ích, anh cũng không thể huyên náo quá cứng rắn với ông ta.

Ăn một bữa cơm với đối tác của mình, anh không thấy có gì là không được cả.
Thậm chí có lúc họ muốn ra ngoại thành chơi, anh cũng làm tài xế cho họ.

Người ngoài thấy bọn họ là người một nhà mỹ mãn, nhưng anh thấy đó chẳng qua thuần túy là một mối quan hệ gắn bó lợi ích mà thôi.
Trước khi gặp được Trình Khanh Khanh, cuộc sống của anh có thể nói là buồn tẻ vô vị, bởi vì từ nhỏ mẹ anh đã truyền thụ tư tưởng cho anh, anh đã quen bất kể là sự nghiệp hay nội tâm đều phải làm cho mình biến thành người lớn mạnh nhất, mà quá trình này có thể nói là gian khổ lại không thú vị.
Cho đến khi gặp Trình Khanh Khanh, anh mới phát hiện trong đời cũng có sự tốt đẹp như vậy.
Lần đầu tiên gặp mặt là ở Bạch gia, Tuệ Nhiễm giới thiệu với cô: “Đây là anh cả của mình.”
Cô mất tự nhiên cung kính chào hỏi anh: “Xin chào anh cả Bạch.”
Cô có mái tóc dài, mặc một chiếc váy trắng không có bất kỳ chải chuốt trang điểm nào, trông cô ngây ngô như vậy, ngay cả khi chào hỏi anh mặt cũng sẽ ửng đỏ.
Lúc ấy anh đã là một người đàn ông thành thục, khẩu vị của anh hẳn là thiên về ổn trọng trưởng thành.

Nhưng không nghĩ tới cô bé này lại làm trước mắt anh rực sáng, thậm chí rõ ràng cảm nhận được cảm giác trái tim đột nhiên nhảy lên.
Anh cảm thấy trên đời này có một loại người, cô không phải là người đẹp nhất, cũng không phải có khí chất nhất.

Nhưng không hề thiện vị, cô lớn lên vừa vặn là mẫu người anh thích.
Trình Khanh Khanh có thể nói chính là như vậy.
Bất quá khi đó anh không có tâm tư gì, chỉ đơn thuần cảm thấy cô gái nhỏ này hợp khẩu vị, nhưng cũng không có hành động gì.


Thích một người cũng phải nhất thiết phải chiếm cô làm của riêng, hơn nữa khi đó Trình Khanh Khanh cũng đã thích người khác, nhìn thấy cô vui vẻ như vậy anh đương nhiên sẽ không cố ý phá hoại.
Cho đến một ngày kia, trong vườn hoa oải hương của Bạch gia, cô nhặt bức tượng gỗ mà anh vứt đi chân thành tán thưởng, “Anh thật sự là một thiên tài.”
Từ nhỏ anh đã rất thích điêu khắc, điêu khắc có thể làm cho anh quên đi rất nhiều thứ, cũng có thể làm cho anh tìm được niềm vui từ đó.

Bởi vì là chuyện mình thích làm, anh cảm thấy điêu khắc là chuyện có ý nghĩa nhất trên thế giới này, thế nhưng ngay cả mẹ anh cũng không xem trọng chuyện này.

Mẹ anh nói đây là mê muội mất cả ý chí, ngay cả Tưởng Ký Châu hợp với anh nhất cũng cảm thấy anh đang lãng phí thời gian.
Tất cả mọi người nhìn không thấy ý nghĩa của điêu khắc đối với anh, cũng chưa từng tán thưởng anh, chỉ cảm thấy anh làm như vậy hoàn toàn không có ý nghĩa.
Mà chỉ có cô, chỉ có một mình cô tán thưởng anh, khẳng định anh, chỉ có một mình cô cảm thấy những thứ anh điêu khắc có giá trị.

Ngay tại thời khắc đó, anh đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa họ gần như vậy, cho tới nay anh đều một mình chống cự, nhưng giờ phút này, có người ở bên cạnh anh vì anh hô lên một câu “Cố lên.”.

Mặc dù cô còn chưa chân chính đi vào thế giới của anh, nhưng cánh cửa bước vào thế giới đó đã rộng mở cho cô, bất cứ lúc nào anh cũng nhìn thấy cô.
Từ ngày đó trở đi, anh có ý nghĩ điên cuồng muốn chiếm lấy cô, anh bắt đầu tìm hiểu cô bằng mọi cách, tìm kiếm cơ hội tiếp cận cô.

Anh nhảy xuống sông giúp cô mò vòng cổ lên, cô áy náy nấu canh gừng cho anh.

Có lẽ cô không biết, anh đã lớn như vậy, lần đầu tiên có người đặc biệt nấu canh gừng cho anh, dù chỉ là vì để đền ơn.
Cô thấy nhà anh quá quạnh quẻ, đưa ra chủ ý cho anh, cùng anh đi chọn đồ, giúp anh trang trí nhà, cô để cho anh cảm nhận được sự ấm áp chưa từng được trãi nghiệm.

Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đó, anh càng lún sâu vào cô, anh đố kỵ đến phát điên đối với người đàn ông trong lòng cô, thậm chí anh bắt đầu tìm cơ hội, muốn phá hỏng quan hệ giữa cô và người kia.
Mà anh rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, anh phát hiện sự thật Bạch Hạo Hiên phản bội cô, anh biết rõ nếu để cho cô nhìn thấy chuyện này sẽ làm cho cô thương tâm muốn chết.

Nhưng anh vẫn không khống chế được sự ích kỷ của bản thân, tự tay xé rách sự phản bội của Bạch Hạo Hiên cho cô xem.
Sau đó sự việc phát triển vượt xa dự liệu của anh, anh thậm chí nằm mơ cũng không nghĩ tới sự việc sẽ tiến triển thuận lợi như vậy, cô trao lần đầu tiên cho anh, bọn họ rất nhanh liền kết hôn.
Anh đương nhiên cũng biết cô kết hôn với anh không phải vì thật sự thích anh, chỉ là muốn lợi dụng anh trả thù Bạch Hạo Hiên mà thôi.

Thế nhưng anh không để ý đến, cô nguyện ý cho anh cơ hội để anh yêu cô là đủ rồi.
Sau khi kết hôn cô một mực tránh né anh, đương nhiên anh cũng biết rõ, nhưng anh không coi đó là chuyện gì to tát cả.

Cô trốn tránh anh, vậy anh liền chủ động tới gần cô, anh tin tưởng một ngày nào đó anh sẽ dùng nỗ lực của mình chậm rãi giúp cô khép vết thương lại.

Đợi đến ngày cô hoàn toàn quên đi quá khứ, đó chính là sự khởi đầu cho cuộc sống mới của họ, anh vẫn vì ngày đó mà nỗ lực không ngừng.
Ngày đó cô nói cho anh biết cô mang thai, tin tức này đối với anh mà nói quả thực chính là kinh hỉ lớn lao.

Một khắc đó, anh cảm thấy nhiều năm như vậy rốt cuộc ông trời cũng nhân từ với anh một lần, anh liên tục mấy đêm vui mừng đến không ngủ được.

Càng làm cho anh hưng phấn hơn chính là, rốt cuộc cô cũng đáp ứng về nhà dưỡng thai cùng anh.
Anh cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt, anh có thể thừa dịp này chăm sóc cho cô sinh nở, anh sẽ nghênh đón một sinh mệnh nhỏ ra đời.


Dù cho cô không yêu anh, nhưng có con làm sợi dây liên kết, tình cảm của bọn họ cũng sẽ hòa hợp hơn rất nhiều.
Nhưng tin dữ liên tiếp xảy ra, đầu tiên là ba cô bệnh nặng, tiếp theo là bạn thân của cô gặp chuyện không may, cô bị người khác lợi dụng, bắt đầu xa lánh anh, nghi ngờ anh, thậm chí căm hận anh.
Khi cô dùng giọng điệu hoài nghi chất vấn anh chuyện của ba cô có phải do một tay anh gây ra hay không, anh cảm thấy cả bầu trời như muốn sụp đổ.

Anh là chồng của cô, là người thân thiết nhất với cô, nhưng anh lại không được cô tín nhiệm chút nào, thậm chí ngay cả cơ hội giải thích cô cũng không cho anh.
Sự nghi ngờ của cô giống như một con dao, một nhát lại một nhát đâm vào trái tim anh, anh đau đớn không tả nổi.
Con của bọn họ ra đời, đây vốn là chuyện anh nên vui mừng, nhưng cô lại bởi vì căm hận anh mà căm hận cả con của họ.

Thời gian đó anh như rơi xuống địa ngục, mỗi một câu nói của cô, mỗi một ánh mắt đều làm cho anh thống khổ không chịu nổi, càng làm cho anh không thể tưởng tượng được chính là, vậy mà cô lại hạ độc anh.
Anh hoàn toàn tuyệt vọng, thậm chí nghĩ tới việc chấm dứt, cứ như vậy bị cô đầu độc chết.

Anh thật sự không nghĩ tới cô hoàn toàn không nhìn thấy nỗ lực của anh, vì rời khỏi anh, không tiếc hạ độc thủ với anh, anh cảm thấy mình trở nên giống như một tên ngốc.

Anh đơn phương tình nguyện vì cô trả giá nhiều như vậy, anh hy vọng có một ngày cô có thể tiêu trừ hiểu lầm với anh.

Nhưng anh thật không ngờ cô lạnh lùng với anh đến vậy, cô căn bản không muốn cho anh cơ hội, từ một khắc kia anh mới có thể hiểu được, thì ra cô thật sự chưa từng có chút tình yêu nào đối với anh.
Anh bởi vì trúng độc hôn mê mấy ngày, khi tỉnh lại cô đã phát điên rồi, khi đó anh mới biết cô cũng là bị người lợi dụng.

Anh gần như tha thứ cho cô ngay lập tức, cậu mợ khuyên anh ly hôn, khuyên anh rời khỏi người phụ nữ mang đến bất hạnh cho anh, nhưng anh lại không nỡ.
Anh làm sao rời bỏ cô được? Người phụ nữ duy nhất làm cho anh cảm nhận được sự ấm áp, người phụ nữ duy nhất làm cho anh động tâm, anh làm sao bỏ được? Anh biết cô chỉ nhất thời lạc đường, chờ một ngày cô đi ra từ trong mê cung liền có thể tiếp nhận anh.
Khi đó thỉnh thoảng cô sẽ trở nên cuồng loạn, mỗi người nhìn thấy cô đều cảm thấy sợ hãi, mỗi người đều không dám tới gần cô.

Nhưng duy chỉ có anh cảm thấy cô giống như một đứa trẻ, anh cảm thấy đây chẳng qua là cô tinh nghịch, đang đùa giỡn với anh mà thôi.
Cuộc sống rất mệt mỏi, rất mệt mỏi, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô anh lại dấy lên hi vọng.
Anh biết, có một ngày cô sẽ tỉnh lại, anh đợi cô nói với anh một tiếng, Bạch Duyên Đình em không hận anh nữa rồi, cho dù phải đợi cả đời anh cũng bằng lòng.
Thế nhưng đến cuối cùng ngày đó cũng không đến, bởi vì ông trời lại một lần nữa cho anh thấy được sự tàn nhẫn của ông
ấy.
Cô tự sát, tử vong sau khi cấp cứu vô hiệu ở bệnh viện.
Anh nhớ kỹ ngày đó, sau khi bác sĩ nói với anh rằng cô đã hoàn toàn rời đi, anh giống như phát điên đập nát đồ đạc của bệnh viện.

Anh nói với họ, nếu như họ không thể cứu sống cô, anh sẽ dùng một mồi lửa thiêu rụi bệnh viện, nhưng cho dù là như thế, bọn họ vẫn nói với anh, cô đã chết, không cứu sống được.
Đau đớn đến nỗi không còn cảm thấy đau là cảm giác như thế nào? Vậy có lẽ không có cách nào dùng lời nói diễn tả được.
Anh ngồi trước giường bệnh của cô một ngày một đêm, anh nắm thật chặt tay cô, từng chút từng chút cảm nhận thân thể cô cứng ngắc lại, anh chẳng hề nói một câu, cứ lặng lẽ nhìn cô như vậy.
Cô chết rồi, sẽ không bao giờ tỉnh lại, anh rốt cuộc cũng không nghe được cô nói lời tha thứ, thân thể cô sẽ từ từ mục nát, mà anh rốt cuộc cũng không còn nhìn thấy gương mặt làm anh thương nhớ.
Anh dùng toàn bộ sinh mệnh của mình để yêu cô, mà cô lại chết như vậy, cô vừa chết, cũng đem mạng của anh đi cùng.
Sau khi đi ra từ trong phòng bệnh của cô, nội tâm anh vô cùng bình tĩnh.

Anh đưa Tiểu Nhã và Tiểu Cảnh đến Tưởng gia, có người Tưởng gia chiếu cố, Tiểu Cảnh và Tiểu Nhã nhất định có thể bình an lớn lên.
Hôm đó sau khi từ Tưởng gia trở về, anh liền mang theo thi thể của cô biến mất, anh ôm cô đến nơi cô nhảy sông tự sát, anh dịu dàng vuốt ve mặt cô một lần nữa, nói với cô rất nhiều lời.
Sau đó, anh dùng thắt lưng trói cô vào người anh, sau đó ôm cô dứt khoát nhảy xuống hồ.
Cô gái này ngốc như vậy, anh sợ cô đến thế giới bên kia sẽ bị người ta lừa gạt, anh không ở bên cạnh cô thì làm sao được?
Anh làm sao có thể bỏ cô một mình cô đơn rời đi? Có anh đi cùng, người khác mới không ức hiếp cô.
Hơn nữa, anh cấp bách cỡ nào muốn nghe cô nói cô không còn hận anh nữa, anh cũng cấp bách cỡ nào muốn biết cô có yêu anh hay không, mặc kệ cô đi tới nơi nào, anh đều phải đuổi theo hỏi cho ra lẽ.
“Bạch Duyên Đình!!! Bạch Duyên Đình !!!”
Tiếng gọi bị kéo dài từ xa đến gần, từng tiếng từng tiếng chui vào tai anh, anh chậm rãi mở mắt ra, đã thấy trước mặt là một khuôn mặt phóng đại.

Đột nhiên nhìn thấy, anh vô thức rụt về phía sau, đợi thấy rõ người kia là ai, anh mới thở phào nhẹ nhõm, bất quá nhìn kỹ lại, anh phát hiện có gì đó không thích hợp.
“Tưởng Ký Châu?” Người trước mặt này là Tưởng Ký Châu không sai, nhưng trông anh ấy lại trẻ hơn rất nhiều.
Tưởng Ký Châu thấy anh tỉnh lại mới thở phào nhẹ nhõm, “Dọa tôi sợ chết khiếp rồi, tôi còn tưởng rằng cậu ngủ như chết.”
Bạch Duyên Đình ngược lại không để ý tới lời anh ấy nói, mà nhìn xung quanh một chút, giờ phút này anh đang nằm trên bãi cỏ, trên tường rào cách đó không xa bò đầy hoa tường vi, phía dưới chân tường còn treo một giàn nho, anh nhận ra nơi này là sân sau nhà anh, chỉ là…
Anh bỗng nhiên nhảy dựng lên từ trên đồng cỏ, vội vàng nhìn quanh bốn phía, “Khanh Khanh đâu? Khanh Khanh đi đâu rồi ?!” Anh nhớ rõ anh ôm Khanh Khanh cùng nhảy vào trong hồ mà.

Tưởng Ký Châu thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của anh thì bĩu môi, “Khanh Khanh cái gì? Cậu mộng du hả?!” Tưởng Ký Châu chỉ cho là anh còn chưa tỉnh mộng, cũng không xem như có chuyện gì, vỗ vỗ bả vai anh, “Vào ăn cơm đi, cô đã đến rồi.”
Cô? Nhà bà ngoại anh cũng chỉ có hai anh em cậu và mẹ anh, cô của Tưởng Ký Châu đương nhiên chính là…
Bạch Duyên Đình cảm thấy tất cả đều khó có thể tin được, anh vội vàng đi vào theo Tưởng Ký Châu, thấy trong phòng khách có mấy người đang ngồi, mấy người này anh đều biết, cậu mợ của cậu còn có… Mẹ anh…
Bà cắt một đầu tóc ngắn, trên người mặc bộ đồ công sở già dặn, giờ phút này đang nói đùa với cậu và mợ, nhìn thấy anh tiến vào, trước tiên bà nhíu mày: “Bộ dạng đó của con là sao? Sao lại vội vàng hấp tấp? Đi rửa tay ăn cơm đi.”
Tại sao có thể như vậy? Anh đang nằm mơ à? Mẹ anh rõ ràng đã chết gần mười năm rồi, sao lại xuất hiện ở đây?
Chờ đã!
Anh phát hiện hình như có chỗ nào đó không thích hợp…
Cậu mợ của anh hình như trẻ trung hơn lần trước anh gặp rất nhiều, hơn nữa Tưởng Ký Châu nhìn qua cũng không giống bộ dạng ba bốn mươi tuổi, ngược lại giống như một thiếu niên chừng hơn hai mươi.
Tưởng Uyển Đình thấy anh không nhúc nhích liền nghiêm nghị nói: “Kêu con đi rửa tay con không nghe thấy sao? Còn sững sờ cái gì?”
Bạch Duyên Đình lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc, sững sờ gật đầu, xoay người đi vào phòng vệ sinh.

Đi tới trước gương toilet, nhìn khuôn mặt ngây thơ trong gương, Bạch Duyên Đình càng không dám tin, anh thật cẩn thận đưa tay sờ lên gương mặt mình, xúc cảm nơi đầu ngón tay ôn nhuận nhẵn nhụi, anh lại nhéo một cái trên mặt, lập tức truyền đến một trận ê ẩm đau đớn.
Hết thảy đều nói cho anh biết, đây không phải là mơ!
Nếu anh đoán không sai, đây là năm anh mười tám tuổi, trước khi anh ra nước ngoài, anh và mẹ đã cùng đến nhà cậu tụ họp.
Vì cái gì? Anh nhớ rõ anh ôm Khanh Khanh chìm xuống đáy hồ, sự thống khổ hít thở không thông trước khi tử vong anh vẫn nhớ kỹ y nguyên, anh rõ ràng đã chết, làm sao khi tỉnh lại lại trở về hai mươi năm trước?
Chẳng lẽ, anh trùng sinh?
Trùng sinh đến năm anh mười tám tuổi, ở thời điểm bi kịch cuộc đời anh còn chưa bắt đầu, anh còn trẻ, Khanh Khanh vẫn còn nhỏ tuổi.

Bọn họ đều còn sống tốt, mà mấy người kia vẫn chưa vào Bạch gia.
Cũng không biết ngây người trong phòng vệ sinh bao lâu, cho đến khi trên cửa vang lên tiếng gõ anh mới thu hồi suy nghĩ.
“Bạch Duyên Đình, rửa có cái tay sao lại lâu như vậy, đi ra nhanh lên tôi muốn đi vệ sinh.”
Bạch Duyên Đình mở cửa ra, Tưởng Ký Châu không chút khách khí trực tiếp kéo anh ra ngoài một phát, sau đó lách mình đi vào đóng cửa lại.
Bạch Duyên Đình sững sờ đi đến phòng khách ngồi xuống, trong lúc nhất thời còn có chút hoảng hốt, chuyện xảy ra trước mắt thật sự là quá mức không thể tưởng tượng nổi.
“Nước ngoài không giống trong nước, sau khi con ra ngoài không được coi trời bằng vung có biết không?”
Lời nói giống như vậy hai mươi năm trước mẹ anh cũng đã nói qua một lần, xem ra tất cả những chuyện này không phải là anh nằm mơ, anh thật sự trùng sinh.
Anh trầm mặc một lát, “Con thay đổi chủ ý, con không muốn ra nước ngoài.”
Động tác bưng trà của Tưởng Uyển Đình dừng lại, ngưng mày nhìn về phía anh, “Con lớn như vậy rồi, sao còn tùy hứng thế chứ? Con cho rằng con là một đứa trẻ sao?”
Ánh mắt Bạch Duyên Đình bình tĩnh nhìn bà, trên gương mặt chưa hết ngây thơ kia lại có một đôi mắt lão luyện thâm trầm, “Trước đó quả thật con muốn xuất ngoại, nhưng bây giờ con đã thay đổi chủ ý.”
Anh không thể để bi kịch kiếp trước của anh lại xảy ra, anh không thể để cho mấy người kia trở lại Bạch gia.

Ở kiếp trước, anh bức thiết muốn chứng minh mình, cho nên đối với tập đoàn Bạch thị cũng không để ý.

Nhưng kiếp này, anh muốn lấy lại tất cả vốn liếng nên thuộc về anh, anh muốn chặt đứt đường lui của mấy người kia, cắt bỏ móng vuốt sắc bén của bọn họ, anh muốn bọn họ rốt cuộc không thể tạo ra uy hiếp gì cho anh.
Quan trọng hơn là, người anh yêu sâu đậm, khiến anh đến chết cũng mang theo tiếc nuối đang ở nơi này.

Kiếp trước bọn họ gặp nhau quá muộn, lúc anh yêu cô, trong lòng cô đã có người khác, như vậy kiếp này, nếu như bọn họ sớm gặp mặt, không phải cô sẽ có cơ hội yêu anh càng lớn sao?
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Thấy tất cả mọi người đều đang nói lẫn lộn, vậy tôi giúp mọi người lý giải một cái.
Lúc nữ chính chuyển thế trở thành Hạ Tình thì nam chính trùng sinh.

Sau đó nữ chính đang sống cuộc đời của Hạ Tình sau khi chết xuyên về vừa vặn ngay trước khi Trình Khanh Khanh bị xác định tử vong.

Cho nên nữ chính xuyên về liền tránh khỏi bi kịch nam chính tự sát cùng với cô ấy.

Nhưng những gì xảy ra trong thời không của Hạ Tình và những gì xảy ra trong thời không nam chính trùng sinh sẽ không bị xóa bỏ, mọi người đã hiểu chưa?
Nói cách khác họ sống trong không gian và thời gian song song không quấy nhiễu lẫn nhau.
Mọi người có thể xem như cái này là phiên ngoại, nội dung không mấy liên quan tới nội dung quyển thứ nhất, chỉ là phải dùng đến mấy manh mối trong quyển thứ nhất.
Ở thời không này chủ yếu là việc nam chính báo thù và nuôi dưỡng nữ chính, dù sao cũng phải nói chính là sung sướng thoải mái, sủng sủng sủng.
Não động tới đây tôi vẫn muốn viết xong cho thật tốt, em bé nào có hứng thú có thể tiếp tục đọc…

Bình Luận (0)
Comment