Sủng Em Tận Xương - Tử Thanh Du

Chương 59


Ông ta rất nhanh đã tỉnh táo lại, vẫy tay với tài xế đứng bên ngoài đám đông, “Mang nó về đây!”
Tài xế lập tức tỉnh táo lại, bước dài đến trước, bắt lấy tay của Bạch Duyên Đình định kéo anh trở về, Bạch Duyên Đình sao có thể dễ dàng rời khỏi Khanh Khanh nhỏ của anh như vậy cơ chứ, ngay lập tức khóc đến nước mũi nước mũi tèm lem, “Ba ơi, ba cũng về nhà cùng con đi mà, về nhà xem mẹ với con!” Anh túm chặt tay của Bạch Chấn Phong.
Ông bắt anh đi, ông cũng đừng mong ở yên tại nơi này!
Bạch Chấn Phong bị anh làm phiền, lập tức vung mạnh tay ra, Trình Khanh Khanh đứng một bên thấy anh trai lớn bị bắt nạt, tức thì xô mạnh Bạch Chấn Phong ra,
ngẩng đầu dưa nhỏ lên, hung dữ nói: “ Không cho chú bắt nạt anh trai lớn của con!”
Bạch Duyên Đình thấy vậy, lập tức giật mình, thu lại nước mắt nước mũi, anh đẩy tài xế ra, trước lúc Bạch Chấn Phong làm ra động tác gì đã kéo mạnh Trình Khanh Khanh vào lòng mình, nói với Bạch Chấn Phong: “Bé còn con nít, ba đừng để bụng.”
Mẹ Trình thấy tình cảnh này tức không chịu được, lúc này đi qua cản trước hai đứa nhóc nói với Bạch Chấn Phong: “Ông anh này! Nói gì thì nói, Bạch Duyên Đình cũng là con anh, dù cho có thiên vị, thì tốt xấu gì cũng là cha mẹ, rảnh rỗi về thăm con cái không phải chuyện nên làm à? Nếu đã sinh nó ra rồi, ngay cả trách nhiệm của cha mẹ cũng không chịu nhận, anh có đáng mặt đàn không thế?”
Bạch Chấn Phong khí thế mạnh mẽ, nhưng mẹ Trình đang vô cùng tức giận, hiện giờ cũng không sợ ông.

Người xung quanh nghe lời mẹ Trình nói cũng hùa vào phụ họa, “Đúng thế đúng thế! Tốt xấu gì đứa trẻ này cũng là vợ hợp pháp sinh ra!”
Dù đã qua thời đại tác phong có chút vấn đề là bị lôi ra chỉ trích rồi, nhưng đầu óc mọi người vẫn chưa cởi mở đến mức đó, việc dụ dỗ chồng người ta dù nói ở đâu cũng khiến người ta khinh thường, Văn Tuyết Nhi thấy người xung quanh bàn tán sôi nổi, bà ta thật sự không thể để mất người này, thấy Bạch Chấn Phong nheo mắt lại, rõ ràng là đang cực kì tức giận.

Bà ta vội vàng kéo ông ta nói: ” Đi nhanh! Chúng ta vào rồi nói!”
Bạch Chấn Phong bây giờ đúng là vô cùng giận dữ, đặc biệt là khi nghe lời người xung quanh càng nói càng khó nghe, ông ta thật sự hận không thể bịt miệng từng người, nhưng thân phận ông ta đặt đó, ông ta cũng biết bản thân lúc này không thể làm gì, ngay sau đó hừ lạnh một tiếng, đi theo Văn Tuyết Nhi.
Đến khi hai người người đi xa rồi nhưng đám người vẫn còn chỉ trỏ, mẹ Trình ngược lại không quan tâm mấy, cười nói với Bạch Duyên Đình với Trình Khanh Khanh: “Đi thôi, chúng ta cũng về nhà.”
Khi Văn Tuyết Nhi kéo Bạch Tuệ Nhiễm cùng Bạch Chấn Phong trở về đã thấy Bạch Hạo Hiên ở trong phòng khách, Văn Tuyết Nhi mới nhớ ra hôm nay là thứ sáu, trường học của bọn nhóc được nghỉ, nếu đã về rồi, nghĩ nhóc đã biết chuyện xảy ra vừa nãy, Văn Tuyết Nhi nhìn thấy nhóc, chỉ thấy trong lòng khó chịu không nói nên lời, bà ta thở dài nói với nhóc: “Hạo Hiên, đưa em gái ra phía sau chơi đi, mẹ có chuyện muốn nói với ba con.”
Mặc dù Bạch Tuệ Nhiễm vẫn còn nhỏ, nhưng đã có tư tưởng của chính mình, hồi nãy nhiều người chưa kịp hỏi, bây giờ bé liền hỏi: “Mẹ, mẹ thật sự cướp ba của người khác sao?”
Văn Tuyết Nhi sắc mặc trầm xuống, “Con nít nói linh tinh cái gì? Mau ra sau vườn chơi với anh!”
Bạch Tuệ Nhiễm vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, lúc này lại lắc đầu, nắm chặt tay bà ta nói: “Mẹ, đừng cướp ba của người khác được không? Con có ba của chính con mà đúng không, con có ba của mình mà!” Bé vừa khóc vừa đẩy Bạch Chấn Phong ra ngoài, “Chú ra ngoài! Chú là ba của người khác, không phải ba của con!”
Văn Tuyết Nhi thấy thế lập tức giật mình, Bạch Chấn Phong giờ đang tức giận, cô cũng sợ Bạch Tuệ Nhiễm kích thích ông ta, ông ta sẽ trút giận lên người bọn họ, lập tức vội vàng nói với Bạch Hạo Hiên: “Hạo Hiên, mau mang em con lại đây!”
Bạch Hạo Hiên bây giờ mới mười ba tuổi, nhưng vì môi trường sống từ nhỏ, cậu bé khá nhạy cảm thành thục hơn những đứa trẻ cùng tuổi, vì vậy ở lứa tuổi đáng ra phải năng nổ hoạt bát cậu bé lại yên lặng ít nói.

Lúc này nghe lời mẹ nói, cậu im lặng dắt em gái đi ra sân sau.
Bạch Tuệ Nhiễm lại không cam chịu, vừa bị anh trai kéo đi vừa khóc nói, “Đừng cướp ba của người ta! Con có ba của chính mình! Mẹ, trả lại ba cho người ta đi!”

Đợi đến khi hai đứa nhỏ đi rồi Văn Tuyết Nhi mới thở dài một hơi, bà ta đến bên sô pha ngồi xuống, lau nước mắt không nói lời nào, Bạch Chấn Phong thấy bà ta như thế cũng đau lòng, vội vàng đi qua ôm bà ta vào lòng: “Là lỗi tại anh!”
Văn Tuyết Nhi thuận thế nhào vào lòng ông ta khóc lớn, “Nên làm thế nào đây? Anh nói em phải làm sao đây?’ Vừa khóc vừa đánh vào lồng ngực ông ta, “Đứa trẻ kia đã tìm sang đây rồi….coi bộ nó với mẹ nó không muốn để yên cho em…em không quan trọng, nhưng mà Hạo Hiên với Tuệ Nhiễm còn nhỏ như vậy..”
Bạch Chấn Phong mặt trầm xuống, vừa vỗ vai bà ta vừa an ủi, “Em yên tâm, chuyện này anh sẽ giải quyết.”
“Giải quyết thế nào? Anh cũng thấy hồi nãy có biết bao nhiêu người nhìn, em còn phải làm việc, anh nói em sau này mặt mũi đâu mà gặp người đây?”
Bạch Chấn Phong cau màu nghĩ ngợi, “Hay là, bọn em chuyển nhà đi? Anh tìm chỗ rồi sau đó bọn em mau chóng chuyển khỏi chỗ này?”
“Lại chuyển nhà? Từ sau khi em quen anh đổi biết bao nhiêu lần nhà rồi? Công việc của em bây giờ đã ổn định, Hạo Hiên với Tuệ Nhiễm cũng sống quen chỗ này, lại đổi nhà nữa, không tốt cho bọn nó.”
Bạch Chấn Phong cũng khó xử, “Thế em nói, phải làm sao?”
Văn Tuyết Nhi chui từ trong lòng ông ta ra, vừa lau nước mắt vừa nói: “Hay là, sau này anh đừng qua đây nữa, cứ về nhà ở bên vợ và con anh đi, mỗi tháng đưa bọn em phí sinh hoạt là được rồi, em sẽ nuôi nấng Hạo Hiên với Tuệ Nhiễm thật tốt.”
Bạch Chấn Phong nghe xong lời này liền tức giận, “Em nói gì thế? Anh cũng không nói bỏ mặc bọn em mà?”
Ông ta rống lên như thế, Văn Tuyết Nhi không nhịn được nữa, che mặt khóc lớn, Bạch Chấn Phong dịu giọng an ủi, “Anh đã hứa với em, nhất định sẽ lấy em, cho anh chút thời gian, được không em? Em cũng biết anh giờ vẫn bị ràng buộc với nhà họ Tưởng, trong thời gian ngắn không thể ly hôn được.


“Thế rốt cuộc là còn bao lâu nữa? Em thì không sao, nhưng anh cứ trơ mắt nhìn Tuệ Nhiễm với Hạo Hiên bị người ta mắng sau lưng sao?”
Bạch Chấn Phong vỗ vai an ủi: “Được rồi, được rồi! Sẽ không để em đợi lâu đâu!”
Mẹ Trình sau khi dắt hai đứa trẻ về nhà liền kể chuyện xảy ra hôm nay cho ba Trình, ba Trình cũng rất tức giận.

Chỉ tay vào tường mắng: “Thật là suy đồi đạo đức mà, cải cách, mở cửa đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn loại người thế này! Rốt cuộc có biết làm cha làm mẹ không?”
Mẹ Trình cũng xót Bạch Duyên Đình, lúc đổi thuốc cho cậu bé thì an ủi: “Con đừng buồn chuyện của ba con biết không? Con là một cậu bé ngoan, một ngày nào đó ông ấy sẽ thấy điểm tốt của con.”
Bạch Duyên Đình vội vàng gật đầu, “Con không đâu dì ơi, con với mẹ sẽ luôn đợi ba trở về.”
Mẹ Trình nghe lời cậu nói thở dài một hơi, đội nhiên nhớ tới cái gì lại nói: “Hồi nãy dì Văn Tuyết Nhi kéo con qua, cô ta nói gì với con thế?”
Bạch Duyên Đình cuối đầu xuống, mắt lại đỏ lên, “Dì nói ba con không cần con nữa, còn nói ba chưa bao giờ coi con là con của ba, con của ba chỉ có Bạch Hạo Hiên và Bạch Tuệ Nhiễm do dì sinh ra thôi.”
Mẹ Trình nghe thế lập tức nhíu chặt mày, “Cô ta thật sự nói như thế với con sao?”
Bạch Duyên Đình gật đầu, lại dụi dụi mắt, “Dạ”
Mẹ Trình thấy thế vội vàng an ủi: “Con đừng nghe cô ta nói, ba con sẽ không không cần con đâu.”

Bạch Duyên Đình vội cười với cô, “Con cũng không tin ba không cần con.”
Mẹ Trình thật sự ngày càng cảm thấy tội nghiệp Bạch Duyên Đình, cô vốn dĩ còn thấy Văn Tuyết Nhi là người đáng thương, còn hay quan tâm đến bà ta, nhưng không ngờ rằng bà ta là loại người như thế, dám nói những câu đó với một đứa trẻ.
“Anh nói xem, cô ta cũng làm mẹ, làm sao có thể nói lời như thế với một đứa trẻ chứ? Cướp ba của người ta đã đủ vô liêm sỉ rồi, sao có thể … trời ơi là trời… em hồi trước còn tội nghiệp cô ta? Còn bênh vực cô ta, em thấy á, cô ta với tên đàn ông kia là một đôi cực phẩm, tụ với nhau quá xứng! Nhưng đáng thương là đứa trẻ kia, đứa trẻ kia thông minh như vậy… haizz…”
Ba Trình kéo bà nằm xuống trên giường, vừa giúp bà đắp chăn vừa nói: ‘Được rồi được rồi, em nói nhiều như thế cũng vô ích, chuyện gia đình người ta, chúng ta không tiện can thiệp!”
Mẹ Trình lau nước mắt nói: “Tự nhiên em nghĩ, nếu có một ngày Khanh Khanh của em cũng bị đối xử như vậy, em sẽ đau lòng đến thế nào.”
Ba Trình nghe thấy thế lập tức khó chịu, “Liên quan gì chứ? Em đừng kéo anh đặt chung với những người đó!” Lập tức khuyển nhủ an ủi bà mấy câu, để bà đừng nghĩ nhiều.
Bạch Duyên Đình ngược lại không để ý mấy đến chuyện của Bạch Chấn Phong và Văn Tuyết Nhi, chỉ nghĩ đến anh lớn như vậy rồi còn giả đáng thương khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, chỉ cảm thấy thẹn đến hoảng.
Có điều, nhớ đến Khanh Khanh nhỏ nhà anh hôm nay thế mà dám to gan đẩy Bạch Chấn Phong ra liền cảm thấy vui vẻ, Khanh Khanh nhỏ nhà anh thật là dũng cảm, ở trong tình huống đó còn dám bệnh vực cho anh.
Anh nằm trên giường lại nghe thấy như tiếng dế kêu trên mái nhà, lập tức nhíu mày khó chịu.

Tối hôm qua đã bắt rồi mà, sao lại tới nữa?
Nghĩ nghĩ lũ dế khó ưa này sẽ làm cho Khanh Khanh nhỏ nhà anh ngủ không được, anh mặc quần áo đứng dậy, cầm đèn pin đi bắt dế.
Bắt được một con dế nhỏ liền mắng: “Tụi bay khó ưa như vậy, khuya rồi còn thức, làm ồn Khanh Khanh nhà bọn tao” vừa mắng mỏ, lúc vô tình quay lại đã nhìn thấy Khanh Khanh nhỏ của anh mặc đồ ngủ hoa đứng cách đó không xa.
Bạch Duyên Đình: “…” Loại cảm giác này thật sự rất kinh khủng, tuy rằng anh bắt dế cho Khanh Khanh nhà anh, nhưng khi bị phát hiện, lại cảm giác như mình làm chuyện xấu.
Anh vội vàng ném con dế trong tay xuống đất, dùng chân giẫm lên nó rồi cười với bé, “Sao còn chưa ngủ.?”
Bé không nói gì, chỉ đứng đó giương mắt nhìn anh, tuy giờ cô chỉ là đứa nhóc sáu tuổi, nhưng Bạch tiên sinh trước mặt cô luôn cảm thấy chính mình thấp hơn một bậc bị bé nhìn như thế cảm thấy vô cùng không thoải mái, hắn nắm tóc, “Mau…mau đi ngủ đi….”
Bé thở dài, giờ mới bước lại chỗ của anh, đứng yên trước mặt anh, ngước mặt tròn nhỏ lên nhìn anh nói: “Hôm qua anh cũng bắt dế đi đúng không?”
“Hả?” Anh cố ý giả ngơ, “Cái gì cơ?”
“Em nhìn thấy hết rồi!”
“……”
Bạch Duyên Đình xấu hổ nắm tóc, cho dù cô bây giờ chỉ là anh con sáu tuổi, nhưng Bạch Duyên Đình cảm thấy mình trước mặt cô luôn bị nghiền ép, lúc này cũng không biết nói cái gì.
Cô bé đột nhiên kéo tay anh ý bảo anh ngồi xổm xuống, Bạch Duyên Đình nghe lời ngồi xổm xuống, còn cô bé thì vén váy lên giúp anh lau mồ hôi, dịu giọng nói: “Cảm ơn anh”
Bạch Duyên Đình chỉ cảm thấy tim tan chảy vì bé, ngay lập tức cười đến mắt cong thành hình lưỡi liềm, “Không có gì.”

Trình Khanh Khanh lau mua mồ hôi cho anh, ôm đầu anh vào trong lòng, mặt nhỏ của bé cọ cọ trên trán anh, tay nhỏ mềm mại vuốt tóc anh, “Không cần lo lắng, ba anh không cần anh, cho dù chú ấy không cần anh, em có thể chia ba của em cho anh, thế nên, anh đừng buồn nhé, được không ?”
Bạch Duyên Đình ngơ ngác, không ngờ rằng bé sẽ làm ra động tác này, tay nhỏ múp múp của bé nhẹ xoa đầu anh, còn có vị ngọt ngào trên người của bé mang đến, trái tim từng bị tổn thương tại giờ phút này như thế được xoa dịu, anh bây giờ không kịp nghĩ gì nhiều, chỉ yên lặng cảm thụ ấm áp được bé quan tâm.
“Khanh Khanh, ba anh không cần anh nữa, em có cần anh không?” Anh dè dặt hỏi bé.
“Cần, em cần anh mà.” Bé gần như trả lời ngay tức khắc, giọng nói kiên định như dũng sĩ có thể vì hắn mà bất chấp tất cả.
Mặt Bạch Duyên Đình cọ cọ trong lòng bé, khóe miệng hiện lên nét cười ngầm hiểu, nhưng mắt đã đỏ ửng, mặc dù ở tuổi này bé chưa hiểu gì hết, nhưng lời nói này vào tai anh vẫn khiến anh vui vẻ.
Thấy thời gian không còn sớm nữa anh vỗ vai bé nói: “Mau về đi ngủ thôi!”
Trình Khanh Khanh lại nắm ngón tay anh, “Anh cũng về ngủ đi nha, không cần bắt dế nữa đâu, em đã quen rồi.”
Bạch Duyên Đình xoa đầu bé, “Được.”
Ngày mai là thứ bảy, Trình Khanh Khanh không cần đi học, mẹ Trình với ba Trình cũng nghỉ ở nhà, Trình Khanh Khanh xuống lầu không thấy anh lớn đâu liền hỏi: “Anh lớn đi đâu rồi ạ?”
Ba Trình đang đọc báo, nghe con gái hỏi thì chỉ ra cửa phía sân sau, Trình Khanh Khanh đang định ra sau tìm, lại vừa hay Bạch Duyên Đình đi từ sân sau vào, Trình Khanh Khanh lập tức mắt sáng rỡ, “Anh lớn!” Xải hai chân ngắn ngủn bạch bạch bạch chạy qua, nắm chặt cổ tay của anh, “Sớm thế mà anh đi đâu vậy ạ?”
Bạch Duyên Đình lắc đồ vật trong tay trước mặt bé, “Tặng cho em đó.”
“Cái này…” Trình Khanh Khanh lập tức ngạc nhiên, “Này là que tính!” Bé bây giờ đã bắt đầu học số học, giáo viên bảo mỗi bạn nhỏ về chuẩn bị que tính, hôm qua bé có nhắc một câu với anh lớn, không ngờ hôm nay anh làm ra luôn rồi.
Trình Khanh Khanh vui vẻ nhận lấy, que tính được gọt từ tre, kích cỡ đều bằng nhau, còn trơn nhẵn không châm tay chút nào, “Cảm ơn anh lớn!”
Bạch Duyên Đình xoa đầu bé, “Không cần cảm ơn, mau đi ăn sáng đi, ăn xong anh chỉ em học toán.”
Ba Trình thấy hai đứa như thế này, lập tức cảm thán một câu: “Nếu Khanh Khanh có một người anh trai như thế thì tốt rồi.”
Mẹ Trình trừng ông một cái, giận dữ nói: “Anh có kết hôn sớm hơn nữa cũng sinh không ra đứa con trai lớn như vậy đâu.”
Ba Trình bị bà tạt một gáo nước lạnh mặt lập tức xụ xuống, “Anh chỉ nói mà thôi, nói cho vui thôi cũng không được sao?”
Mẹ Trình cười hì hì, không để ý ông nữa.
Sau khi Trình Khanh Khanh ăn sáng xong Bạch Duyên Đình quả nhiên giữ lời, giúp bé giảng đề toán, ba Trình đang đọc báo, mẹ Trình đang làm dưa muối, bà thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hai đứa một cái, thấy bọn họ chụm đầu lại với nhau, đứa lớn nghiêm túc giảng giải, đứa nhỏ nghiêm túc nghe, thực ra lời nói hồi nãy ba Trình đã nói trúng nỗi lòng bà, bọn họ kết hôn bao nhiêu nay chỉ có một đứa con gái,bà nhìn đứa bé Bạch Duyên Đình lại cảm thấy thân thiết, rồi nghĩ tới cảnh ngộ của bé lại thấy đau lòng, nếu như cậu bé không chê, bà nguyện ý để cậu đến nhà bọn họ nhiều chút, Khanh Khanh có bạn từ nhỏ đến lớn cũng tốt.
Vừa nghĩ tới đây đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa, mẹ Trình vội vàng lau tay vào tạp dề, đứng dậy mở cửa, thì chỉ thấy một cậu bé mười hai, mười ba tuổi đang đứng ở cửa.
Cậu bé cao gầy, mái tóc cắt ngắn, khuôn mặt nghiêm túc đôi mắt u ám, có sự điềm tĩnh không phù hợp với lứa tuổi.

Nếu như lúc trước, Bạch Hạo Hiên đến đương nhiên mẹ Trình rất hoan nghênh, nhưng mà bây giờ, sau chuyện xảy ra ngày hôm qua, mẹ Trình có hơi ý kiến với gia đình bên cạnh, cho nên lúc này nhìn Bạch Hạo Hiên tuy rất khách sáo, nhưng đã không còn nhiệt tình như xưa nữa.
“Là Hạo Hiên đấy à? Con qua đây có chuyện gì không?”
Bạch Hạo Hiên liếc nhìn trong phòng, nhìn thấy hai người đang ngồi trong phòng, cậu hơi nhíu mày, “Con đến đây tìm Khanh Khanh, lúc trước vào cuối tuần bé luôn tìm con học bù, nhưng hôm nay bé không đến, nên con đến hỏi.


Mẹ Trình cười có chút dè dặt,” Vậy à, anh trai con bé đã giúp nó học bù rồi, không cần phiền con nữa.



Bạch Hạo Hiên lại liếc nhìn vào bên trong, cắn môi, “Dì ơi, con vào trước được không?”
“…” Mẹ Trình ngượng ngùng mời vào, cười khan nói: “Vào đi con!”
Bạch Hạo Hiên vào phòng liền đi qua chỗ của Trình Khanh Khanh, cậu nhìn Bạch Duyên Đình trước rồi nhìn Trình Khanh Khanh, bạn nhỏ Trình Khanh Khanh xuất phát từ phép tắc chào một câu “Anh Hạo Hiên.”
Bạch Hạo Hiên lấy ra một cây kẹo cầu vồng từ trong túi ra đưa cho bé, “Mời em ăn cái này.


Trình Khanh Khanh nhìn cây kẹo nhưng không nhận lấy, mắt bé xoay chuyển, khách sáo nói:“ Bây giờ em đang thay răng nên không thể ăn kẹo.”
Bạch Duyên Đình biết rõ, Bạch Hạo Hiên là người mà anh phải đề phòng dù ở kiếp trước hay kiếp này, vì thế khi nhìn thấy Bạch Hạo Hiên xuất hiện ở đây mắt Bạch Duyên Đình nheo lại nguy hiểm, tên này còn ở trước mặt anh tặng Khanh Khanh nhỏ nhà bọn anh kẹo, coi anh mù chắc? Đây là vợ anh nhìn trúng trước, anh chết cũng giữ cho chặt.
Có điều nhìn thấy Khanh Khanh nhỏ nhà anh từ chối lòng tốt của Bạch Hạo Hiên anh lại thấy vui, thấy Bạch Hạo Hiên vẫn chưa biết khó mà lui, hắn dứa khoát cầm lấy cây kẹo cười nói: “Khanh Khanh không ăn, để anh ăn dùm cho.” Sau đó thành thạo xé giấy gói, lách cách một miếng, rồi cười nói ” Chà, khá ngọt.


Bạch Hạo Hiên: ” … “Cậu nhìn Bạch Duyên Đình lách cách lách cách mấy miếng liền ăn sạch sẽ cây kẹo, khóe miệng giật giật không tự nhiên.
Trình Khanh Khanh nhìn cậu đứng đó, liền ngẩng đầu nhỏ lên hỏi: “Còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì thôi, anh em còn phải giảng bài cho em nữa.”
Bạch Hạo Hiên tỉnh táo lại, lập tức ngượng ngùng, mẹ Trình ở bên cạnh thấy vậy, cũng sợ Bạch Hạo Hiên ảnh hưởng đến hai đứa trẻ, liền khuyên bảo: “Hạo Hiên này, hay là con đợi Khanh Khanh làm xong bài tập hãy đến tìm con bé nhé!”
Bạch Hạo Hiên im lặng đứng đó một chút, cuối cùng gật đầu.

“Dạ được.”
Bạch Hạo Hiên từ trong nhà của Trình Khanh Khanh đi ra, cậu thật sự không nghĩ ra, lúc trước Khanh Khanh rất thích chơi với cậu, sao mới mấy ngày không gặp như biến thành một người khác, giống như cả nói chuyện cũng không muốn nói với cậu.
Cậu cũng có nghĩ chắc là do tên kia, chỉ là từ lúc cô bé sinh ra hai bọn họ đã quen biết nhau, bé với tên kia mới quen nhau mới không bao lâu thôi mà, sao có thể thay vị trí của cậu được?!
Càng nghĩ càng buồn bực, cậu hạ quyết tâm khi tên kia rời đi sẽ dỗ Khanh Khanh về, cậu không tin rằng tên kia có thể ở nhà Khanh Khanh suốt đời.
Bạch Duyên Đình đương nhiên cũng thấy Trình Khanh Khanh bây giờ không quá thích Bạch Hạo Hiên, vốn dĩ anh còn thấy hơi nguy cơ khi Bạch Hạo Hiên xuất hiện ở đây, những nhìn biểu hiện của Khanh Khanh nhỏ nhà anh, anh mới phát hiện mình lo lắng dư thừa rồi, anh vốn tưởng phải tốn ít thời gian để chuyển lực chú ý của Trình Khanh Khanh trên người Bạch Hạo Hiên qua mình, nhưng không ngờ lại thuận lợi như vậy, lại nhìn Khanh Khanh nhỏ trắng nõn đang vùi đầu làm bài tập một cái, anh nhịn không được mà cười ngu ngơ, dường như đã tưởng tượng được luôn cảnh tượng hạnh phúc Trình Khanh Khanh sau này lớn lên sẽ một lòng một dạ với anh, yêu anh đến khắc cốt ghi tâm.
Thực ra thì suy nghĩ của bạn nhỏ Trình Khanh Khanh rất đơn giản, anh lớn giúp bé đuổi chó dữ, lại còn bị thương, sợ dế ồn bé ngủ, đêm khuya không ngủ bắt dé cho cô, hồi nãy còn giúp cô làm que tính, nhưng Bạch Tuệ Nhiễm với Bạch Hạo Hiên lại cướp ba của anh ấy, bọn họ thật sự đáng ghét, bé thấy anh tội nghiệp quá chừng, anh lớn bị bọn họ ăn hiếp, thế nên mấy người ăn hiếp anh đều không phải người tốt, mà bé, mới không cần ở cùng với mấy người ăn hiếp anh lớn đâu.
Tác giả muốn nói là:
Bạch Hạo Hiên gì đó, đi chết đi!!

Bình Luận (0)
Comment