Sủng Em Tận Xương - Tử Thanh Du

Chương 63


Bạch Hạo Hiên dự định chỉ cần chờ Bạch Duyên Đình đi thôi thì cậu ta sẽ dỗ Khanh Khanh vui vẻ trở về bên mình, dù sao một cô bé đáng yêu như vậy sao lại có thể để Bạch Duyên Đình cướp đi được!
Ngày thứ 6 sau khi đi học về quả nhiên cậu ta nghe được tin Bạch Duyên Đình đi rồi, trong lòng cậu ta thầm thở phào nhẹ nhõm, dự định làm cho Khanh Khanh một cái chong chóng, trước đây cho dù cậu ta có làm gì khiến cô bé tức giận chỉ cần làm mấy món đồ chơi đưa qua cô bé có thể vui vẻ cả một ngày.
Bạch Hạo Hiên hạ quyết tâm bắt tay ngay vào việc tìm kiếm công cụ để làm chong chóng.
Từ sau khi Bạch Duyên Đình rời khỏi nhà họ Trình, cứ năm năm sẽ về nhìn qua một chút, hiện giờ ba Trình làm việc ở Bạch thị, Bạch Duyên Đình càng có lý do đến nhà họ trình bàn chuyện làm ăn, cứ như vậy, quan hệ giữa anh và nhà họ Trình càng ngày càng gần gũi, mà ba mẹ Trình từ sau khi quen biết với anh cũng càng yêu thích chàng trai chững chạc lại thành thục này, dần dần không còn xem cậu là người ngoài nữa.
Nhưng mà nha Bạch Duyên Đình cũng rất biết chừng mực anh sẽ không có ngày nào cũng tới nhà người ta làm người ta cảm thấy anh phiền, mà mỗi lần tới đều là vì chuyện của công ty , sau khi rời khỏi nhà Trình Khanh Khanh thì sẽ mấy ngày không qua nữa.
Từ lần anh lớn rời đi bạn nhỏ Trình Khanh Khanh đã mấy ngày không gặp anh lớn, không có anh lớn bên cạnh Trình Khanh Khanh có một chút nhớ anh.
Hôm đó sau khi tan học về nhà bạn nhỏ Trình Khanh Khanh vừa bước tới cửa liền nhìn thấy một người, người đó vừa hay đứng ở cửa nhà bọn họ, hiển nhiên là đứng ở đây đợi cô.
Bạn nhỏ Trình Khanh Khanh lần này đứng về phía của anh lớn, nếu đã đứng về phía anh lớn rồi thì cô bé quyết định sẽ không phản ứng với những người đã cướp đi ba của anh lớn.
Cho nên nhìn thấy người này cô bé chỉ lễ phép cười cười cả chào hỏi một câu cũng không nói mở cửa bước vào.
Bạch Hạo Hiên vội vàng bước tới ngăn cô bé lại, Trình Khanh Khanh cau mày quay lại nhìn cậu ta, nhưng thấy cậu ta đưa cho cô bé một chong chóng vẻ mặt tự nhiên nói: “Tặng em nè!”
Bạn nhỏ Trình Khanh Khanh nhìn mặt cậu ta lại nhìn chong chóng cậu ta tặng lại phát hiện tay của cậu ta hình như bị thương, Bạch Hạo Hiên vội vàng giải thích: “Lúc làm chong chóng không cẩn thận bị thương nhưng mà không đau đâu em đừng lo lắng.”
Bạn nhỏ Trình Khanh Khanh không nói gì, im lặng nhìn cậu ta một lúc đem túi để xuống mở khóa kéo đưa cho cậu ta xem.
Bạch Hạo Hiên nghi ngờ nhìn qua thấy trong cặp sách của cô bé có đầy những chiếc chong chóng , những con dế đan bằng rơm, những xấp giấy, v.v … đầy những thứ đồ chơi trẻ con.
Bạch Hạo Hiên hơi sững sờ, bạn nhỏ Trình Khanh Khanh sau khi đưa túi cho cậu ta xem xong thì kéo túi lại , nhìn cậu ta giải thích: “Những thứ mà em muốn anh lớn làm cho em cả rồi, cho nên chong chóng này của anh em không nhận được anh đem tặng cho người khác đi nhưng mà vẫn cảm ơn anh!”
Nói xong không đợi cậu ta trả lời mà quay người vào nhà, Bạch Hạo Hiên định thần lại nhìn cánh cổng sắt đang đóng chặt nhíu mày.
Tại sao lại thành như thế này? Trước đây Khanh Khanh thích tìm Tuệ Nhiễm chơi cũng rất dính lấy cậu ta, nhưng bây giờ tại sao cô bé không những không muốn làm bạn với Tuệ Nhiễm mà đến cả cậu ta cô bé cũng không muốn nói chuyện?
Bạch Hạo Hiên nghĩ không ra cái tên đó đã thi triển ma pháp gì làm cho Khanh Khanh phản bội anh em bọn họ! Cho dù có cướp ba của anh ta đi chăng nữa thì cũng không phải lỗi sai của anh em bọn họ! Tại sao vẫn luôn đem chuyện này tính lên đầu bọn họ chứ?!
Cậu ta nhìn chong chóng trên tay, trong lòng cảm thấy mất mát vô cùng, muốn làm được cái chong chóng này cậu ta đã phải dùng rất nhiều công sức.
Khả năng làm việc của Bạch Duyên Đình nằm ngoài dự đoán của Tưởng Uyển Đình không chỉ vậy Tưởng Uyển Đình sự khéo léo của anh cũng làm Tưởng Uyển Đình ngạc nhiên, nếu bà không biết con mình đến từ tương lai, bà sẽ nghĩ rằng mình đã sinh ra một thiên tài.
Đương nhiên, vì con trai có năng lực như vậy, làm mẹ đương nhiên vui vẻ, Giang Muốn cũng sẽ từ từ giao cho hắn quyền lực trong tay, cho nên hiếm khi rảnh rỗi.
Đương nhiên con trai có năng lực như vậy người làm mẹ tự nhiên sẽ cao hứng, Tưởng Uyển Đình liền đem quyền lợi trong tay chậm rãi giao cho hắn, cứ như vậy bản thân bà lại khó có khi được nhàn rỗi như lúc này.
Từ sau khi con trai nói với bà tương lai bà chết do làm việc quá sức Tưởng Uyển Đình quyết định để bản thân không bận rộn nữa nghe theo lời con trai lúc không có gì để làm thì đi làm đẹp dưỡng da, đọc thơ, xem phim để bản thân nghỉ ngơi.
Đôi khi để thân thể tốt hơn, Tưởng Uyển Đình cũng đánh tennis để rèn luyện sức khỏe, lúc đó cô và Lâm Lâm đã gặp nhau.
Lâm Lâm cũng tới chơi bóng ở bên này, kỹ thuật chơi bóng của cô cũng rất ổn, Tưởng Uyển Đình mài giũa cô cũng nhiều lần rồi, lần nào cũng đánh rất sảng khoái.
Cứ thế một hai lần, hai người cũng dần quen nhau, hôm nay vừa mới bước ra khỏi phòng thay đồ thì Lâm Lâm hẹn cô đi uống trà, Tưởng Uyển Đình cũng nghĩ cũng chẳng có việc gì nên đồng ý đi luôn.
Hai người đến một quán trà cách sân tennis không xa, sau khi trò chuyện một lúc, Lâm Lâm hỏi, “Gần đây cô có việc gì sao nhìn sắc mặt cô không tốt lắm?”
Tưởng Uyển Đình gần đây tâm trạng luôn căng thẳng ngược lại bà không cho là đúng nói, “Có thể gần đây hơi mệt thôi!”

Lâm Lâm trầm ngâm gật đầu, thật lâu sau mới nở một nụ cười gượng gạo, “Thật ra cũng có lúc tôi như vậy đó rất tiều tụy rất mệt mỏi cả người giống như không có linh hồn vậy.” Nói xong lại thở dài như thể đang nói với chính mình, “Vào lúc chồng tôi phản bội tôi….”
Tưởng Uyển Đình cau mày không trả lời.
Lâm Lâm định thần lại nhận ra mình vừa nói gì vội vàng xin lỗi, “Thật xin lỗi cô chỉ đột nhiên nhớ tới những chuyện không vui không ảnh hưởng đến cô chứ?”
Tưởng Uyển Đình lắc đầu rót cho cô ta một tách trà.
Lâm Lâm lại nói: “Nhưng mà những chuyện đó đều là những chuyện cũ ra cuộc sống bây giờ của tôi tốt lắm, lúc trước anh ta quay lại tìm tôi nhưng tôi trực tiếp đuổi anh ta đi một người bẩn thỉu làm sao có thể cần được nữa!”
Tưởng Uyển Đình cười cười phụ họa: “Phải đó một người đã bẩn rồi thì còn cần làm gì?”
Lâm Lâm nhấp một ngụm trà cười nói : “Tôi thấy cô xinh đẹp như vậy gia đình cô chắc là hạnh phúc lắm nhỉ? Chồng của cô chắc là rất yêu cô.”
Tưởng Uyển Đình dựa vào lưng ghế một cách nặng nề nhìn cô ta với vẻ mặt đầy ẩn ý, “Phải đó con trai và chồng tôi yêu tôi lắm.”
Lâm Lâm gật đầu cười nói : “Vậy thì cô rất hạnh phúc đó!”
Tưởng Uyển Đình không nói gì, Lâm Lâm cũng không tiếp tục vấn đề này nữa cả hai trò chuyện một lúc rồi tạm biệt nhau khi thời gian đã gần hết.
Sau khi lên xe Tưởng Uyển Đình càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn, không biết có phải mình quá nhạy cảm đa nghi hay không luôn cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản như vậy.

Sau một hồi suy nghĩ, bà yêu cầu tài xế cho kiểm tra lý lịch của người phụ nữ này.
Hiệu quả công việc của tài xế cũng nhanh, một lúc sau đã giúp bà tìm hiểu, Tưởng Uyển Đình khá bất ngờ khi xem qua thông tin.
Thông tin này giống với những gì cô ta kể.

Cô ta tên là Lâm Lâm à giáo viên một trường tiểu học có một con gái.

Họ đã ly hôn vì chồng cô ta ngoại tình.
Tưởng Uyển Đình xem thông tin rồi xoa trán, hình như bà quá nhạy cảm, nhìn ai cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Bạch Duyên Đình hôm nay vừa hay ở nhà lúc xuống lầu đã thấy Tưởng Uyển Đình xoa trán vẻ mặt rất phiền muộn, gần đây vì cả hai làm chung công ty nên mối quan hệ tốt hơn trước rất nhiều, hơn nữa Bạch Duyên Đình so với kì vọng của Tưởng Uyển Đình càng ưu tú hơn bà bây giờ đã không còn yêu cầu nghiêm khắc với anh như ban đầu nữa, thay vào đó trong lòng càng lo lắng cho anh hơn , còn Bạch Duyên Đình thì sao mặc dù Tưởng nữ sĩ luôn nghiêm khắc với anh nhưng trong thâm tâm anh biết bà rất yêu anh, kiếp trước mọi chuyện xảy ra quá đột ngột anh còn chưa kịp báo hiếu với bà bây giờ anh sống lại rồi đương nhiên không muốn quan hệ của hai người lạnh nhạt giống như kiếp trước đương nhiên càng hy vọng họ có thể gần gũi nhau hơn.
Cho nên nhìn thấy bà như thể không thoải mái, anh hỏi với vẻ quan tâm: “Mẹ sao vậy?”
Tưởng Uyển Đình không muốn anh lo lắng lắc đầu với anh: “Không có gì đâu chỉ là phát hiện mẹ càng ngày càng mẫn cảm.”
Bạch Duyên Đình cho là bà đang lo lắng chuyện của công ty nên anh lại an ủi bà: “Chuyện công ty mẹ không cần lo lắng, con sẽ xử lý thật tốt.” Ánh mắt anh vô tình liếc nhìn tài liệu trong tay Tưởng Uyển Đình , trên tài liệu có một tấm ảnh dài hai tấc, khi nhìn rõ người trong tấm ảnh ánh mắt anh lập tức lạnh xuống , “Cái này….”
“Ồ… cái này à..

gần đây mẹ đi chơi tennis làm quen được một người bạn, hôm nay bọn mẹ nói chuyện phiếm với nhau một lúc, mẹ thấy cô ấy hơi lạ nên đã nhờ người điều tra cô ấy, nhưng không ngờ là do mẹ suy nghĩ quá nhiều.”

Bạch Duyên Đình không nói gì chỉ cầm thông tin trên tay mà xem, càng nhìn anh càng nhíu chặt mày, đọc xong toàn bộ thông tin sắc mặt anh lạnh đến mức vô lý: “Người này không thể nào tên Lâm Lâm được!”
“Hả?” Tưởng Uyển Đình đột nhiên nhìn thấy anh như vậy cũng cảnh giác hơn, “Ý con là?”
“Mẹ không phải là nghĩ nhiều bà ta là người phụ nữ mà Bạch Chấn Phong nuôi bên ngoài!”
“…..”Tưởng Uyển Đình chỉ cảm thấy như có sấm sét đánh vào đầu, “Con chắc chắn ?”
“Chắc chắn!”
Tưởng Uyển Đình trầm ngâm một lúc, tuy rằng nhận ra người phụ nữ này có vấn đề từ trước nhưng chưa bao giờ nghĩ bà ta là người phụ nữ Bạch Chấn Phong nuôi bên ngoài , bà cảm thấy hai người là hai người nên sống ở hai thế giới khác nhau suốt đời sẽ không cùng lúc xuất hiện, ai bước vào thế giới của ai đó cũng chẳng có chỗ nào tốt cả.
Bà không nghĩ tới người phụ nữ này to gan như vậy! Còn dám đặc biệt giả mạo danh tính để đến gần bà.
“Chắc là ở bên kia ngồi không yên rồi bắt đầu ra tay rồi.”
Tưởng Uyển Đình gật đầu đồng ý, “Có thể thấy vì để tiếp cận mẹ, cô ta đã tốn rất nhiều công sức, chỉ là có thể cô ta cũng không nghĩ rằng mẹ lại cảnh giác tới thế, sẽ để người ta điều tra cô ta đương nhiên, may mà hôm nay gặp con ở nhà, không thì có lẽ tôi đã tin cô ấy là Lâm Lâm rồi!”
Bạch Duyên Đình nhìn bà lo lắng, “Vậy tiếp theo mẹ định làm gì?”
Tưởng Uyển Đình cười lạnh, “Tương kế tựu kế thôi mẹ muốn nhìn xem cô ta muốn làm gì.”
Trong vài ngày tới Tưởng Uyển Đình vẫn đến sân bóng tennis tập bóng, hầu như ngày nào bà cũng có thể gặp Lâm Lâm , Tưởng Uyển Đình cũng làm như không biết chuyện gì, vẫn nói chuyện với cô ta với vẻ.

Thi thoảng người còn đi chơi, uống trà nói chuyện phiếm.
Lâm Lâm còn dẫn bà đi ăn đủ thứ đồ ăn ngon ở khắp các con đường, ngõ hẻm của Ký thị, nói thật là Tưởng Uyển Đình chưa từng ăn mấy thứ này, ăn xong thực sự rất bất ngờ vì nó ngon miệng.

Sau khi ăn no, Lâm Lâm sẽ lại dẫn bà đi xe đạp, thoải mái đi dạo chơi
Liên tiếp sau vài tháng, hai người trở nên quen thuộc với nhau, lúc đầu Tưởng Uyển Đình cũng không đề phòng cô như vậy.
Thực lòng mà nói, người phụ nữ này thực sự là một người rất đa mưu túc trí, biết từng bước thu phục lòng người từng bước lấy được lòng tin của bà, nếu Tưởng Uyển Đình không biết thân phận thật sự của cô ta , mấy tháng nay chỉ tán gẫu với nhau như chị em tốt thì Tưởng Uyển Đình chắc chắn sẽ bị những thứ này lừa gạt và coi cô ta như một người bạn đáng tin cậy.
Vào một ngày , sau khi hai người đạp xe xong, cùng nhau nằm trên bãi cỏ ở vùng ngoại ô, nhìn bầu trời xanh trên đầu, Tưởng Uyển Đình biết đã đến lúc.
Nhìn bầu trời xanh biếc và xa xăm trên mặt Tưởng Uyển Đình cố ý mang theo một tia sầu muộn, “Lâm Lâm cô biết không thật sự tôi không hạnh phúc như những gì cô nghĩ đâu.”
Lâm Lâm trong lòng vui mừng khôn xiết, nhưng vẻ mặt đầy nghi ngờ, “Hả? Ý cô là sao?”
Tưởng Uyển Đình cười cười, “Thật ra tôi cũng giống như cô đều là những người bị chồng phản bội, anh ta ở bên ngoài nuôi người phụ nữ khác, tôi và an ta đã lâu rồi không gặp nhau.”
Nghe thấy cô nói những lời đó Lâm Lâm như nghe thấy tiếng trong trẻo của thiên nhiên, cô ta biết người phụ nữ như Tưởng Uyển Đình sẽ không dễ dàng gì mà đi tin người khác, thế nên khi bắt đầu chắc chắn sẽ giấu cô ta điều gì đó, cô ta cũng không để ý, làm theo kế hoạch, để lấy được lòng tin của cô ngày nào cô ta cũng vắt óc suy nghĩ chọc cô vui vẻ, là bởi để cô có thể mở lòng.
Hôm nay chợt nghe thấy cô nói như thế, cô ta đã biết nhiều ngày công hạ đã có tác dụng, cô đã bắt đầu tin cô ta rồi.
Lâm Lâm làm ra vẻ kinh ngạc, “Sao có thể chứ? Nhìn cô giống một người phụ nữ có gia đình hạnh phúc….”

Tưởng Uyển Đình cười một tiếng, “Đôi khi tôi không thể không giả vờ như vậy, nhưng tôi thật sự rất mệt mỏi.” Bà quay lại nhìn cô ta với ánh mắt biết ơn, “Cảm ơn sự xuất hiện của cô cô là người đầu tiên làm tôi có thể thư giãn buông bỏ hết mọi phiền muộn.”
Lâm Lâm thở dài đau khổ, cô ta nghiêng người ôm cô thật chặt, “Tôi có thể hiểu cô, có thể hiểu được nỗi đau của cô tôi cũng là người từng bị phản bội, chỉ mong cô đừng buồn vì những người không đáng, hãy yêu thương bản thân mình thật tốt.”
Tưởng Uyển Đình chịu đựng cơn buồn nôn thoát ra khỏi vòng tay cô ta nhíu mày thật chặt nhìn cô ta đầy mong đợi, “Lúc đó làm sao cô vực dậy tinh thần được vậy? Tôi cũng không muốn cứ trôi qua như vậy, cũng đã từng này tuổi rồi cứ như vậy nữa thì sẽ già đó.”
Lâm Lâm nhàng xoa đầu cô mỉm cười : “Đừng lo lắng tôi sẽ giúp cô.”
Mấy ngày sau hai người mới gặp mặt, Lâm Lâm cầm cho cô một hộp chất lỏng, thấy Tưởng Uyển Đình nghi hoặc cầm lấy xem thì giải thích: “Uống cái này thì tinh thần của cô sẽ lên dây cót ngay, cũng sẽ khiến cô giữ được sữc sống tuổi trẻ, ban đầu lúc tôi tinh thần sa sút thì cũng uống cái này, rất có tác dụng, cô thử uống xem.”
Tưởng Uyển Đình trong lòng chế nhạo, thầm nói: Đuôi hồ ly rốt cuộc lộ ra ngoài, nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì hết , chỉ là vẻ mặt kinh ngạc: “Thật sự có tác dụng?”
“Đương nhiên cô còn không tin tôi à?”
Tưởng Uyển Đình ôm nó vào lòng như bảo bối, vội vàng nói: “Vậy tôi thử xem.”
Sau khi cầm lọ chất lỏng này về thì Tưởng Uyển Đình gọi Bạch Diên Đình ra, nói những chuyện xảy ra mấy ngày vừa rồi cho anh nghe một lần: “Đây là đồ mà hôm nay cô ta đưa cho mẹ.”
Bạch Duyên Đình chợt cầm lấy lọ chất lỏng nhìn một lát, vỏ bọc của chất lỏng này rất chính quy, cũng không biết thứ chất lỏng trong này có chính quy hay không, nhưng mà, Văn Tuyết Nhi tặng thứ này qua đây chắc là cũng không biết có phải là đồ tốt hay không.
Bạch Duyên Đình ánh mắt hơi trầm xuống, “Không phải mẹ có bạn làm trong bệnh viện sao mẹ đưa nó cho người đó kiểm tra một chút.”
Tưởng Uyển Đình gật đầu, “Mẹ cũng định làm vậy.”
Sau khi thương lượng với Bạch Duyên Đình Tưởng Uyển Đình gửi lọ chất lỏng đến phòng thí nghiệm của bạn bà người bạn này cũng chính trực , mấy ngày nữa sẽ có kết quả, sau khi Tưởng Uyển Đình có kết quả bà trực tiếp đi gặp Bạch Duyên Đình .
Lúc đó Bạch Duyên Đình đang ở trong phòng làm việc, anh không định ra nước ngoài, nên mới chọn một trường đại học khá ổn ở Ký thị, nơi này cũng thuận tiện cho việc anh tới tiếp quản nghiệp vụ công ty, thế nên chỉ cần trong trường không có tiết thì anh sẽ tới công ty.
Khi Tưởng Uyển Đình tới chỗ anh, anh vừa mới xem xong tài liệu hôm nay, nhìn tài liệu trong tay Tưởng Uyển Đình , anh chưa kịp đợi bà nói đã hỏi: “Có kết quả rồi sao ạ?”
Tưởng Uyển Đình gật đầu đưa cho anh tài liệu, “Người bạn đó của mẹ nói chất lỏng này có chứa một lượng nhỏ các chất kim loại nặng, khi mới uống thì không sao, nhưng nếu uống quá nhiều và kim loại nặng tích tụ đến một mức độ nhất định sẽ dẫn đến tử vong, tương đương với mãn tính.”
Bạch Duyên Đình cầm tài liệu mở ra xem, càng nhìn sắc mặt càng nghiêm túc, Tưởng Uyển Đình thấy anh rất lâu không lên tiếng, sắc mặt không được tốt khiến bà lo lắng: “Làm sao vậy?”
Bạch Duyên Đình định thần lại anh nhìn bà với ánh mắt sâu thẳm, “Con đang nghĩ cái chết ở kiếp trước của mẹ có liên quan đến Văn Tuyết Nhi hay không.”
“……” Tưởng Uyển Đình sững sờ , “Ý của con là…”
Bạch Duyên Đình càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất có thể, “Ba con đã bảo vệ rất tốt người phụ nữ này, con và mẹ chưa từng gặp mặt, nhưng ở kiếp trước vào khoảng thời gian này con đã ra nước ngoài mất rồi, nếu bà ta tiếp cận mẹ vào lúc đó, con cũng không thể biết được, hơn nữa không phải mẹ cũng đã nói rồi sao? Nếu không có con mẹ chắc là cũng đã cho rằng bà ta là Lâm Lâm rồi.”
Tưởng Uyển Đình ngồi trên ghế, cứ suy nghĩ những lời Bạch Duyên Đình nói, nếu trước đây Bạch Duyên Đình không quen biết Văn Tuyết Nhi thì bà có khả năng sẽ bị bà ta lừa, thân phận của bà ta sẽ không lọt ra ngoài, huống hồ gì người phụ nữ này quỷ kế đa đoan, sao bà có thể làm bà ta từ bỏ được, khoảng thời gian tiếp xúc này bà cũng có kế hoạch của riêng mình, nếu trước đây bà không hề biết người phụ nữ này có ý đồ tiếp cận mình, thì bà thật sự cho rằng bà sẽ làm người bạn tốt vơi bà ta.

Nhưng uống chất lỏng bà ta đưa thì không có khả năng đâu.
Tưởng Uyển Đình nhất thời chỉ cảm thấy ớn lạnh dọc theo xương cụt đến tận đỉnh đầu, tuy nói đây là chuyện của hai mươi năm sau nhưng khi nghĩ lại bà vẫn cảm thấy sợ hãi.
Bạch Duyên Đình thấy sắc mặt bả không tốt lắm sợ bà suy nghĩ nhiều nên vội vàng an ủi, “Mẹ bây giờ đừng nghĩ nhiều chuyện gì bây giờ cũng không xảy ra chuyện gì? Bây giờ tốt cả vẫn còn kịp muốn xoay chuyển tình hình vẫn còn kịp!”
Tưởng Uyển Đình cảm thấy bản thân không phải là một người phụ nữ lương thiện, hoặc có lẽ là đã từng là một phụ nữ lương thiện, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, sự lương thiện của bà đã bị đánh bay một cách sạch sẽ rồi, những năm nay chiến đấu ở nơi làm việc, sớm đã luyện cho bà những thủ đoạn phi phàm, nhớ lại kiếp trước bản thân không ngờ lại có thể bị người ta hại chết như vậy, còn cho người phụ nữ đó cơ hội hãm hại con trai của chính mình, bà thực sự cảm thấy bất lực trước sự ngu ngốc của chính mình và vô cùng căm phẫn trước sự ác độc của kẻ khác.
Nhưng mà, chắc là do ông trời hiểu được kiếp trước bà không muốn chết , nên kiếp này mới phái con trai đến cứu, con trai nói đúng bây giờ mọi chuyện vẫn còn kịp người khác ra tay tàn nhẫn như vậy thì đừng trách bà không nương tay .
Tưởng Uyển Đình định thần lại, mỉm cười nhìn Bạch Duyên Đình, “Được rồi, con cũng đừng lo lắng chuyện của người phụ nữ này để mẹ giải quyết bây giờ con chỉ cần làm tốt công việc là được.”
Bạch Duyên Đình cũng biết thủ đoạn của Tưởng nữ sĩ thấy bà không còn xoắn xuýt nữa anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm sau, Tưởng Uyển Đình vẫn đến sân tennis tập luyện đúng giờ, Lâm Lâm tự nhiên cũng ở đó vừa nhìn thấy cô ta Tưởng Uyển Đình liền vội vàng kiềm chế tâm tình phức tạp nở một nụ cười hưng phấn, “Lâm Lâm thứ nước mà cô cho tôi thật là tốt, hôm nay tôi ngủ dậy thấy tinh thần mình có vẻ tốt hơn rất nhiều, cô nói chắc không phải ảnh hưởng tâm lý chứ?”
Văn Tuyết Nhi khẽ cụp mắt xuống để che giấu ý cười đầy ẩn ý trong mắt, cầm lấy tay cô vỗ về nhẹ nhàng mỉm cười: “Đương nhiên không phải do tác động tâm lý rồi , lúc mới uống nó tôi cũng giống cô vậy cô cứ tiếp tục uống đúng giờ thì tới một ngày nào đó cô sẽ thấy được kỳ tích xuất hiện.”

Tưởng Uyển Đình cũng cười nói: “Lúc đầu tôi cũng không tin lắm nhưng sau khi uống một lần tôi phát hiện ra thứ này thực sự rất tuyệt vời, Lâm Lâm cô đúng là một người tốt.” Cô chuyền chiếc hộp trên tay, “Cái này do một người bạn bên nước ngoài xách về, không hiểu sao da tôi bị dị ứng với mỹ phẩm dưỡng da, dùng cái gì tốt thế này tôi không dùng được nữa tặng cho cô vậy!”
Văn Tuyết Nhi liếc nhìn logo nhãn hiệu trên hộp, cô ta ngạc nhiên khi nhìn thấy nhãn hiệu này hiện là sản phẩm chăm sóc da cao cấp nhất trên thế giới cô ta luôn muốn mua nó.
Nhưng tuy rằng trong lòng thích thật nhiều Văn Tuyết Nhi ngoài mặt lại khách sáo nói: “Vậy không tốt lắm đâu?”
Tưởng Uyển Đình dúi thẳng thứ đó vào tay cô ta giận dữ nói: “Với tôi mà cô còn khách sáo vậy sao? Bây giờ chúng ta là chị em tốt! Cô còn như vậy nữa tôi sẽ tức giận!”
Văn Tuyết Nhi thấy đã vậy mà còn từ chối thì không tốt cười nói: “Vậy được rồi !”
Chắc hẳn phụ nữ hầu như đều không có sức kháng cự với mấy món đồ như đồ dưỡng da, mỹ phẩm, những món đồ dùng trên mặt, đặc biệt là đồ của hãng tốt, nên là Văn Tuyết Nhi sau khi quay về thì không nhịn được dùng ngay và luôn.
Cũng không biết tác dụng của đồ dưỡng da hay là do dạo gần đây không ngừng tăng cường đối phó Tưởng Uyển Đình, ngày hôm sau bà ta dậy sớm thì phát hiện da đã vàng đi rất nhiều.
Văn Tuyết Nhi kinh ngạc mất một lúc, trước đây mấy đồ mỹ phẩm đó đều không dùng nữa, chỉ dùng đồ Tưởng Uyển Đình tặng, sau khi dùng mười mấy ngày thì bà ta bất ngờ liên tục, nhiều lần đối diện với khuôn mặt ngày càng trẻ ra của mình trong gương mà không ngừng cảm thán, thảo nào có thể trở thành sản phẩm cao cấp, nhiều người bóp chặt chi tiêu để mua, quả nhiên là thần kỳ mà.
Văn Tuyết Nhi tâm trạng vui vẻ vì cô ta dùng sản phẩm dưỡng da này khiến bản thân càng ngày càng trẻ trung, sự khó chịu khi bị đuổi khỏi đoàn nghệ thuật đã tan biến, chưa kể món đồ đó đã đưa tới tay Tưởng Uyển Đình rồi nói không chừng không bao lâu nữa cô ta sẽ trở thành Bạch phu nhân tới lúc đó đoàn nghệ thuật cái quỷ gì đó cũng không còn cần nữa cho dù đoàn trưởng có tới tìm van xin cô ta quay lại cô ta cũng không quay lại, còn có những người cười nhạo cô ta nữa đợi tới lúc đó xem thử cô ta có cho bọn họ đẹp mặt không!
Bạch Chấn Phong véo vào eo nhỏ của cô ta cười nói: “Cuối cùng là chuyện gì làm em vui như vậy?”
Văn Tuyết Nhi mỉm cười chống cằm, “Anh nhìn xem từ ngày em ở bên anh có ngày nào mà em không vui đâu?”
Bạch Chấn Phong hôn vào mặt cô ta, “Em lại nói mấy lời ngọt ngào dụ cho anh vui rồi, ừm….

anh đoán là….

chắc là Tuệ Nhiễm gần đây rất nghe lời? Phải rồi hôm nay Tuệ Nhiễm còn ầm ĩ không?”
Văn Tuyết Nhi nghe vậy mà nụ cười trên mặt tắt ngấm, “Rốt cuộc thì không quậy nữa mỗi ngày đều ngoan ngoãn đi học chỉ là ngày càng giống anh trai nó trầm lặng ít nói.”
Nghe thấy lời nói của cô ta trên mặt Bạch Chấn Phong đột nhiên có cảm giác áy náy, ông ôm chặt cô ta vào lòng nhẹ nhàng an ủi, “Là anh có lỗi với mẹ con em….

để mẹ con em bị oan ức.”
Văn Tuyết Nhi thò đầu ra khỏi lòng ông ta ôm mặt lắc đầu, “Không sao hết Chấn Phong bây giờ em nghĩ thông rồi, chỉ cần có anh ở bên cạnh em, em sẽ không quan tâm đến thân phận của mình nữa, Hạo Hiên Tuệ đều đáng thương, Duyên Đình cũng đáng thương, em không muốn làm tổn thương nhiều người nữa.”
Nghe những lời này bên tai khiến Bạch Chấn Phong càng cảm thấy có lỗi, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ biết ôm chặt lấy bà như muốn an ủi bà.
Cũng không biết hai người ôm nhau bao lâu Bạch Chấn Phong nhìn sắc mặt của cô, nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn, “Sao anh nhìn em càng ngày càng trẻ vậy?”
Văn Tuyết Nhi cười ngượng ngùng, “Có thể là do em nghĩ thông hết mọi chuyện rồi tâm tình càng ngày càng tốt nên là trông trẻ ra.”
Bạch Chấn Phong cẩn thận nhìn sang bà ta, nhưng chỉ thấy làn da bà ta sạch sẽ sáng mịn, mang theo nét căng bóng của tuổi trẻ, nếu không phải do ông ta đã biết tuổi của bà ta, thì có lẽ chỉ nhìn vào khuôn mặt này, sẽ đoán không ra bà ta đã là mẹ của hai đứa trẻ, Bạch Chấn Phong càng nhìn càng thấy thích, hai tay cũng chịu được mò lên cơ thể bà ta, vừa nhẹ miết vừa nói cạnh tai bà ta: “Em đúng thật là yêu tinh…..” Nói xong liền trực tiếp bế bà ta lên phòng.
Văn Tuyết Nhi phát hiện gần đây Bạch Chấn Phong tới đây nhiều hơn trước cũng không biết là do sản phẩm chăm sóc da có tác dụng hay là do lần trước bà ta nói những câu đó có tác dụng nữa, dù thế nào đi chăng nữa việc bà ta có thể giữ được người đàn ông này cũng không phải là điều xấu đối với bà ta.
Mà khoảng thời gian này, Tưởng Uyển Đình cũng không rảnh, nên lúc nên bồi dưỡng tình cảm thì bồi dưỡng, nên vận động thì đi vận động, chỉ cảm thấy mọi việc có thể khiến mình vui vẻ thì sẽ đi làm, mà mối quan hệ với Văn Tuyết Nhi cũng tiến triển khá nhiều, hai người thật sự rất giống hai chị em, cùng nhau dạo phố, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nghiên cứu làm sao để mình trở nên đẹp hơn.
Tưởng Uyển Đình mắt thấy đã tới lúc bèn gõ cửa hỏi Văn Tuyết Nhi về chuyện sao mua được lọ chất lỏng đó, mà Văn Tuyết Nhi thì yêu thích đồ mỹ phẩm Tưởng Uyển Đình tặng bà ta, bèn đề nghị, để hai người đổi đồ mỹ phẩm của nhau, Tưởng Uyển Đình đương nhiên là sảng khoái đồng ý rồi.
Văn Tuyết Nhi dùng đồ Tưởng Uyển Đình tặng, làn da ngày càng tốt hơn, mà Bạch Chấn Phong cũng ngày càng dính bà ta hơn, có lúc hai người còn làm tới tận đêm khiến bà ta không ngừng cảm thán, thể lực của người đàn ông đã hơn bốn mươi tuổi này còn tốt chán, chỉ là nhìn người đàn ông anh tuấn “ăn no uống say” xong bèn ngủ say kia bà ta lại tiếc thay cho Tưởng Uyển Đình, đàn ông tốt thế này, mà tiếc rằng sau này bà không có phúc hưởng.
Sau hơn nửa năm, Tưởng Uyển Đình ước chừng thời gian đã gần hết, thả mồi lâu như vậy, cũng đã đến lúc giăng lưới, cho nên cô đoán chừng sau khi Văn Tuyết Nhi đã dùng gần hết mỹ phẩm dưỡng da Tưởng Uyển Đình muốn Văn Tuyết Nhi hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của bà.

Bình Luận (0)
Comment