Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày

Chương 116

Khi đội ngũ nghênh đón A Nghiên đi vào thành, Tiêu Đạc tự thân tới đón tiếp.

Tinh kỳ màu vàng tung bay, bao nhiêu kim y vệ trước sau đưa rước, nam nhân tôn quý cưỡi trên tuấn mã cao cao, áo choàng màu tím quý khí lay động, hương vị khốc lãnh.

Người ở Yến kinh đều biết, người từng là Trạm vương điện hạ này ít ngày nữa sẽ đăng cơ làm đế, nhưng dù thân phận tôn quý như vậy, nam nhân vẫn tự tới nghênh tiếp một vị nữ tử hồi kinh.

Trong thời gian ngắn, Yến kinh trên là văn võ bá quan, dưới là nữ tử khuê các, không ai không ở hỏi thăm nữ tử được hưởng vinh dự như thế là ai.

kết quả hỏi thăm thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng, dĩ nhiên là tiểu thiếp của Tiêu Đạc, chỉ một tiểu thiếp.

Tiểu thiếp mà thôi.

Thấy thế, tâm tư nữ tử ở Yến kinh đều linh hoạt lên. không thể ngờ vị thiên tử tương lai này là một người trọng tình nghĩa như thế. Chỉ là một tiểu thiếp thế nhưng có thể tự mình ra cung nghênh đón, nếu các nàng làm chính thất, hắn sẽ đối đãi thế nào đây?

Tiêu Đạc sinh ra tuấn mỹ, mặt mày như vẽ, thân phận lại tôn quý như vậy. một người nam nhân làm được thế này, đã là nữ tử, ai không có một chút ảo tưởng với hắn?

Huống chi trong thành Yến kinh, nữ tử thích hợp thành hôn quá nhiều, tất cả bắt đầu đoán, nếu hắn đăng cơ làm đế, trong hậu cung hẳn là muốn nạp thái tuyển tú. Hoàng hậu chỉ có một, dưới hoàng hậu còn có ba phu nhân, chín tần, hai mươi bảy thế phụ, tám mươi mốt ngự thê, chiêu nạp bao nhiêu nữ tử mới nhét đầy hậu cung a!

Mà người được chọn để nhét đầy hậu cung, đương nhiên phải là từ nữ tử khuê các trong nhà văn võ bá quan.

Trong thời gian ngắn, tâm tư nữ tử khắp Yến kinh đều lung lay, các bà mối trong Yến kinh làm ăn nhạt nhẽo hẳn, nam tử trong Yến kinh đều khó tìm lương ngẫu.

Nhưng Tiêu Đạc đương nhiên không rõ ý nghĩ đó của các nữ tử, thực tế là ngoài A Nghiên, ai hắn cũng chưa từng quan tâm.

nữ tử trong thiên hạ quá nhiều, hắn chỉ yêu mình A Nghiên.

Ở trong mắt hắn, Mộ Dung Kiểu Nguyệt tuyệt đại tư sắc như vậy cũng chỉ có một chữ "Xấu".

Các dạng nữ tử thế nào, chỉ có A Nghiên đẹp, giống A Nghiên hết thảy đều đẹp, không giống A Nghiên hết thảy đều xấu.

Chính là đơn giản như vậy, thô bạo, gọn gàng, dứt khoát.

Lúc này Tiêu Đạc tự mình dắt tay A Nghiên, ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu ngắm dung nhan nàng hơi phiếm hồng, ôn nhu hỏi: "Ta hiện ở trong cung, ngươi muốn ở trong cung hay là ở trong phủ?"

"Có gì khác nhau sao?”A Nghiên mới đến, không hiểu.

"Ở trong cung, đêm nay thú ngươi qua cửa làm chính phi trước. Ở trong phủ, chờ ta đăng cơ làm đế, lại lấy lễ hoàng hậu cưới ngươi." Tiêu Đạc vừa giục ngựa, vừa kiên nhẫn giải thích.

Hôm nay, thú nàng qua cửa?

Vị gia này a, ngươi làm như đây là nhà ngươi sao?!

Tiêu Đạc cúi đầu ngắm kỹ, thấy A Nghiên trên nét mặt chỉ có kinh hách, không có kinh hỉ, không khỏi nhíu mày, lạnh nhạt hỏi: "Thế nào, ngươi không muốn gả cho ta?"

Trong giọng nói còn có chút không vui.

A Nghiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, cũng không muốn tranh cãi với hắn, đành phải hoãn binh:

"Chúng ta sớm đã uống xong rượu giao bôi, nay cho dù ta muốn chạy, cũng không thoát được. Trái phải đều là nữ nhân của ngươi, làm chính thất so với làm tiểu thiếp tốt hơn, ta có gì không muốn gả đâu?"

Những lời này cuối cùng khiến thần sắc Tiêu Đạc hòa dịu hơn, đặc biệt câu "Trái phải đều là nữ nhân của ngươi" khiến hắn có cảm giác an toàn, nàng ở ngay trong bát, không chạy thoát được.

"Vậy ngươi đến cùng muốn như thế nào?" mắt Tiêu Đạc nhìn về phía trước, trong mắt khó phân biệt, lời nói ra cũng có chút kỳ quái.

Cảm giác được ngực nam tử phía sau cứng ngắc, A Nghiên cười cười, tiếp tục kế hoãn binh: "Ta sống nhiều đời như vậy, còn chưa từng làm hoàng hậu, nay muốn gả cho ngươi, làm hoàng hậu cũng không tệ. Nhưng mọi việc không thể vội, phải dựa theo quy củ, nói cái gì đêm nay thú ta qua cửa, quá mức kinh thế hãi tục, ta cho dù làm đến hoàng hậu, cũng là danh bất chính ngôn không thuận, về sau chọc người chê cười."

Khó được nàng nghĩ chu toàn như vậy, thật sự khiến Tiêu Đạc nhìn với cặp mắt khác xưa.

Bất quá nàng nói cũng có đạo lý, lập tức Tiêu Đạc hơi trầm ngâm, gật đầu nói: "Ngươi nói cực kỳ đúng, lễ không thể bỏ, đêm nay ta và ngươi nghỉ tạm ở trong vương phủ trước kia, chuyện làm hoàng hậu, vẫn là để Lễ bộ làm từng bước đi."

A Nghiên nghe thế, trong lòng thả lỏng, còn vài ngày có thể trốn tránh, vội gật đầu.

Nhất thời hai người vào vương phủ, vương phủ này quen thuộc, lúc trước đây là Trạm vương phủ. Chẳng qua đã trải qua một trường hạo kiếp như vậy, còn nữa Tiêu Đạc đã không ở trong phủ, trong phủ đương nhiên là hết sức quạnh quẽ.

Cũng may Tiêu Đạc sớm có chuẩn bị, sân viện nàng ở trước kia sớm đã quét dọn chỉnh tề.

một đường bôn ba mệt nhọc, nàng trước ngâm nước ấm tắm rửa, lại dùng cơm xong, liền đi cùng Tiêu Đạc vào nhà nghỉ ngơi.

Hai người cửu biệt gặp lại, A Nghiên liếc mắt nhìn nam tử tuấn mỹ bên người, dưới ngọn đèn, nam nhân này thật sự là câu tâm phách người. Lại phải nói tiếp chuyện nam nữ trên giường, trước kia nàng tuy có trải qua, nhưng chỉ là đáp ứng, chỉ làm mà thôi, thật giống như người phải uống nước lã, không có mùi vị, nhưng vẫn phải uống. Từ lúc nàng cùng với Tiêu Đạc rồi, thời gian dài, nàng chậm rãi cảm nhận được một chút hương vị.

Cách lần trước hai người ở cùng nhau cũng đã mấy ngày, nay mọi chuyện vụn vặt đã định, hai người cũng hòa hòa khí khí thương nghị chuyện về sau, tắm rửa dùng bữa xong, cũng đến lúc lên giường.

Nhìn nam nhân tuấn mỹ này, trong lòng sao có thể không muốn?

Ai ngờ Tiêu Đạc dường như lại không có hứng thú, không nhanh không chậm, đầu tiên là dẫn nàng vào phòng, ý tứ không muốn lên giường, ngược lại nói chuyện phiếm với nàng.

"đã nhiều ngày thân mình thế nào?" Tiêu Đạc lạnh nhạt hỏi.

"Vô cùng tốt.”A Nghiên thuận miệng nói. Dọc đường tuy rằng bôn ba mệt nhọc, bất quá cũng may nàng còn có thể chịu được.

"Có nơi nào cảm thấy không khoẻ hay không, ta bảo thái y tới bắt mạch cho ngươi." Tiêu Đạc lại hỏi.

"không có a!”A Nghiên nghi hoặc, buồn bực nhìn hắn.

Tiêu Đạc nghe nói như thế, nhìn nhìn sắc mặt A Nghiên, lại cúi đầu nhìn nhìn bụng A Nghiên, trên mặt nhưng dường như có chút thất vọng.

A Nghiên thấy động tác này, đột nhiên nghĩ tới chuyện trước đó vài ngày, hai người gặp nhau, lên giường một hồi, hắn lại nói một câu "Bấm tay tính toán".

Vốn việc này đã ném ra sau đầu, nay lại nghĩ tới.

"Ngươi vì sao nhìn bụng ta?”A Nghiên sờ sờ bụng bằng phẳng.

Tiêu Đạc mím môi, lúc đầu cũng có ý tứ không muốn nói gì, sau này thấy A Nghiên nhìn chằm chằm vào mình, dường như mình không nói ra nguyên nhân, nàng thề không bỏ qua, đành phải lạnh nhạt mở miệng nói:

"Cũng không có gì, chính là nghĩ, lần trước ta đi xa tìm ngươi, chúng ta làm hai lần, có lẽ bởi vậy ngươi đã mang thai."

"Mang thai?”A Nghiên kinh ngạc, kinh ngạc qua đi, quả thực là ngưng nghẹn không biết nói gì.

Chính mình lúc trước đoán đúng rồi, cái gọi là bấm tay tính toán, là tính lúc mình dễ thụ thai nhất?

Nàng khiếp sợ nhìn hắn, trong lòng cũng hiện ra một ý tưởng khác:

"Ngươi, ngươi lúc đó bôn ba vội vã, chẳng lẽ không chỉ đơn thuần vì cứu ta? Mà là —— "

Lời kế tiếp, quả thực nàng không đành lòng nói ra.

Ai ngờ Tiêu Đạc cũng không e dè, trực tiếp thừa nhận: "không sai, ngày đó ta vừa vặn hỏi thái y biết cách tính thời điểm nữ tử thụ thai tốt nhất, bấm tay tính toán, đêm đó nếu sinh hoạt vợ chồng, ngươi cực kì có khả năng mang thai, cho nên ta liền tới."

Cho nên ta liền tới, cho nên ta liền tới...

Đây là một câu nói ra dễ dàng cỡ nào, thật giống như từ tiền viện đi đến hậu viện! Nhưng mà A Nghiên cũng hiểu được, đây chính là ngàn dặm bôn ba trong đêm tuyết rơi, là tùy hứng đem đại sự ở Yến kinh ném tới chín từng mây!

A Nghiên nghĩ đến đây, hai chân như nhũn ra, suýt nữa ngã quỵ tại chỗ.

"Ngươi, ngươi... Ngươi nếu làm hoàng thượng, nhất định là hôn quân, bạo quân!”A Nghiên không chút khách khí nói.

"Ta làm quân gì cũng được." Tiêu Đạc không thèm để ý.

Nhưng A Nghiên lại cảm thấy thật không tốt, cảm giác phi thường không tốt.

Trong đầu nàng luôn luôn nhớ kỹ lời Ninh Phi và Sài đại quản gia, bọn họ nói nàng là tuyệt thế họa thủy, nói Tiêu Đạc gặp nàng sẽ mang đến một trường hạo kiếp cho lê dân thiên hạ, tiếp theo thế gian này nhất định tràn ngập huyết tinh và giết chóc.

Đây là khúc mắc của nàng, ngay cả chôn giấu lương tâm cùng với Tiêu Đạc, nàng vẫn không thể quên được.

Tiêu Đạc dỗ nàng nói, thiên hạ đại định sẽ không còn huyết tinh và giết chóc, nàng vốn cũng ra vẻ tin tưởng, cho rằng mình tin, nhưng hiện tại nàng phát hiện mình không thể tin.

Tiêu Đạc hiện tại như một hôn quân đốt lửa đùa chư hầu chỉ để phi tử cười a! Huống chi hắn bản tính hiếu sát, mang theo một cỗ lệ khí trời sinh.

A Nghiên trầm mặc nửa ngày, mới ngẩng đầu, gian nan nói với Tiêu Đạc: "bắt đầu từ ngày mai, ta phải niệm kinh Phật cho ngươi, mỗi ngày đều niệm, hóa giải sát khí trên người ngươi, tiêu trừ tội nghiệt của ngươi."

Tiêu Đạc vừa nghe liền nhíu mày: "Ta có thể không nghe sao?"

A Nghiên không cho cự tuyệt: "Ngươi nghe đi."

Tiêu Đạc càng thêm nhíu mày: "Ta không có thời gian."

hắn quả thật không thời gian, một ngày đi vạn dặm, hôm nay có thể rút ra thời gian cùng A Nghiên tắm rửa dùng bữa đã khó khăn, ở đâu có thời gian mỗi ngày nghe nàng niệm kinh.

A Nghiên ngẫm lại cũng đúng, nàng cúi đầu suy tư một lát, rốt cục nghĩ đến một biện pháp: "Ngươi không có thời gian nghe ta niệm kinh, bất quá cũng may ngươi luôn phải đi ngủ."

Nàng ngửa mặt nhìn hắn, trên mặt có chút phiếm hồng, bất quá vẫn kiên trì nói: "Chúng ta luôn đồng giường cộng chẩm, đến lúc ngươi bận rộn, ta liền niệm kinh Phật cho ngươi."

Tiêu Đạc cúi đầu thấy nàng hơi ngượng ngùng, hầu kết giật giật, nâng tay lên, đỡ lấy eo lưng nàng.

Vòng eo rất là tinh tế mềm mại, không thể nắm chặt, so với thắt lưng kiên cường kiên cường của mình hoàn toàn không giống.

hắn nhìn nàng bộ dáng quyến rũ, không khỏi khàn khàn nói: "chuyện niệm kinh Phật, về sau lại nói. Hôm nay chúng ta cửu biệt gặp lại, chúng ta lên giường nghỉ ngơi trước đi."

hắn đã hỏi qua ngự y, nếu mười ngày trước đây nàng được hắn chôn xuống long loại, như vậy lẽ ra lúc này nàng hẳn phải có cảm ứng hoặc là không khoẻ, nhưng nàng không có.

Xem ra tháng này không được, đã không được, hắn cũng sẽ không cố kỵ thân thể nàng, nên làm thì cứ làm.

Nhưng ai ngờ A Nghiên lại ném đi sắc tâm lúc trước, bắt đầu nghĩ chuyện niệm kinh.

"Đêm nay chúng ta niệm kinh Phật trước, ta niệm đại bi chú cho ngươi." Đại bi chú có thể hóa giải lệ khí, tiêu trừ tội nghiệt.

Nàng nói còn chưa dứt lời, cả người đã bị khiêng lên giường.

Động tác của hắn hơi thô bạo, vẻ mặt trầm lãnh, ném nàng lên giường, bắt đầu làm.

A Nghiên biết hai người nếu cùng nhau, sẽ là cảnh tượng vạn kiếm tề minh, trong lòng cũng có chút lo lắng, lập tức mặc kệ hắn, chính mình hơi nhắm mắt lại, môi lẩm bẩm niệm đại bi chú.

Tiêu Đạc căn bản mặc kệ nàng niệm cái gì, thực tế hắn cũng không muốn nghe nàng niệm kinh.

Kinh Phật là người trong phật môn mới có thể niệm, đời trước nàng làm ni cô, thanh tâm quả dục mười mấy năm.

hắn còn sợ nàng niệm kinh, niệm nhiều một chút rồi đi làm ni cô!

Cho nên động tác hắn cuồng mãnh, công thành chiếm đất, khiến nàng hoàn toàn ở trong lòng bàn tay mình.

A Nghiên nhắm chặt hai mắt, bắt đầu niệm kinh: "Nam vô uống la đát na. Đa la dạ nha..."

Tiêu Đạc ấn vào một cái.

"A ——”A Nghiên cứng đờ.

Nàng nắm chặt tay, tiếp tục niệm kinh: "Nam vô a lý nha, bà Lư yết đế. Thước bát la nha..."

Tiêu Đạc trước sau truy kích.

"A ——”A Nghiên cả người run rẩy.

Nàng cắn chặt răng, tiếp tục niệm kinh: "Bồ đề tát đóa bà nha, ma ha tát đóa bà nha, ma ha già lư ni già nha..."

Tiêu Đạc thế tới rào rạt, có mặt khắp nơi.

"A ——”A Nghiên khẽ kêu ra tiếng.

Nàng thở sâu, nỗ lực khống chế được tâm thần, tiếp tục niệm kinh: "Ma ha già lư ni già nha, tát bà la phạt duệ, nam vô tất cát lịch đóa. Y mông a lý nha..."

Tiêu Đạc cười lạnh một tiếng, cúi đầu dùng môi mình hung hăng che kín môi nàng.

Thế này xem người còn niệm thế nào!
Bình Luận (0)
Comment