Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày

Chương 127

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nghe thế, cẩn thận tỉ mỉ nhìn một phen, dáng người lồi lõm vừa đủ, mạn diệu giảo hảo, cũng không giống trước đó vài ngày, gầy yếu suy nhược, ngược lại hơn vài phần ung dung phú quý khí, không khỏi nói: "không phải béo, chính là so với trước đây vài ngày phúc hậu hơn một ít, ta coi như vậy là khen."

tuy rằng Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nói như vậy, A Nghiên trong lòng lại cảm thấy hơi không phải tư vị, cảm thấy minhg thật đúng là béo a?

Nghi hoặc mãi đến khi nàng gặp Tiêu Đạc.

Hôm nay là mồng một tháng giêng, theo lệ thường nàng phải theo Tiêu Đạc cùng đến Hoàng Giác tự thắp hương bái Phật. Hoàng Giác tự ngay ở ngoại ô Yến kinh. Mùng một đầu năm thắp hương là việc của đế hậu, chỉ có hoàng đế và hoàng hậu thắp một nén hương, cầu nguyện quốc thái dân an rồi, những người khác mới được đi Hoàng Giác tự thắp hương bái Phật.

Thiên tử xuất hành dùng năm xe vàng (kim lộ), vì hôm nay bái phật, Tiêu Đạc giúp A Nghiên cùng lên kimlộ, xe này nạm vàng, màu vàng sáng, chung quanh cũng quấn đoạn vàng. A Nghiên dáng vẻ muôn phương được Tiêu Đạc đỡ lên xe vàng này, đợi cho màn che hạ xuống rồi, lập tức thay đổi bộ dạng, nàng cố sức đỡ địch quan (mũ) nặng trịch trên đầu, mềm yếu dựa vào vai Tiêu Đạc.

"Làm hoàng hậu cũng không dễ dàng a!”A Nghiên thở dài, có chút phát sầu.

Qua năm, ngày lành lễ lớn, nàng là hoàng hậu cũng bị ép buộc, quả thực là chịu tội.

trên khuông mặt Tiêu Đạc kiên cường hiện ra uy nghiêm, hai mắt túc mục bình tĩnh, không có biểu cảm gì, nhưng lại không dấu vết nâng tay lên, đỡ A Nghiên bên cạnh.

"Qua hai ngày này thì tốt rồi." Tiêu Đạc thấp giọng an ủi.

"Ta bây giờ đã có chút không chịu được, làm sao bây giờ đây, ta có thể hối hận, không làm hoàng hậu sao?”A Nghiên cau mày thở dài.

"không thể." Thanh âm ôn nhu, thái độ kiên quyết.

"Còn một việc, ngươi có cảm thấy ta béo hay không?”A Nghiên nhớ tới lúc trước Hồ Nhụy Nương kia đã từng nói, trong lòng vẫn không vui.

Kỳ thật nàng chẳng phải nữ nhân đặc biêt để ý dung mạo mình, lớn lên thế nào thật sự không có gì quan trọng, mấu chốt là phải trường mệnh trăm tuổi, cho nên nàng trước kia tuyệt đối sẽ không để ý.

Nhưng hiện tại, Hồ Nhụy nương kia nói, cảm thấy có chỗ không đúng, âm thầm châm chọc nàng tham ăn nên béo?

Tiêu Đạc hơi hơi nhíu mày, khuôn mặt vốn túc mục đoan chính rốt cục hơi hơi chuyển động, cúi đầu nhìn hoàng hậu giống như bùn nhuyễn tê liệt ngã trên người mình.

Cúi đầu, vừa đúng nhìn thấy cổ nàng trắng mịn, da thịt trơn mềm, hình dạng tuyệt đẹp, xuống chút nữa là xương quai xanh tinh xảo, chỗ dưới xương quai xanh, dường như có hình dạng phập phồng, so với trước kia tuyệt đẹp và no đủ hơn?

Tiêu Đạc yết hầu khẽ nhúc nhích, thanh âm hơi khàn khàn: "Hình như là có béo hơn một chút?"

Cẩn thận nhớ lại xúc cảm vuốt ve ban đêm, quả thật so với trước tràn đầy hơn, lớn nhỏ tựa hồ vừa đúng một tay hắn có thể ôm trọn?

A Nghiên không biết suy nghĩ trong lòng Tiêu Đạc, cho nên những lời này truyền vào tai nàng, thật sự là giống như sấm chớp giữa trời quang.

Nàng sửng sốt, ngước mắt theo dõi hắn: "Hôm nay người ái mộ ngươi ám chỉ trào phúng ta béo, hiện tại thế nhưng ngươi minh mục trương đảm nói ta béo?"

Tiêu Đạc càng nhíu mày: "Cái gì người ái mộ ta? Ai?"

A Nghiên hừ nhẹ, xoay mặt đi: "sẽ không nói cho ngươi!"

Tiêu Đạc không nói gì, nhấp môi dưới, thản nhiên nói: "Béo chính là béo, chẳng lẽ ta còn có thể nói dối?"

Những lời này nói thật hay, A Nghiên nhất thời một dòng khí xông lên.

Cái người này a, nói lời ngon tiếng ngọt chẳng lẽ sẽ chết sao? Trước kia cũng không phải chưa từng qua năm mới, chẳng lẽ không phải là lúc nói lời làm cho người ta không thoải mái sao?

"Ngươi —— "

"Đúng là béo." Tiêu Đạc tiếp tục dùng ngữ khí bình tĩnh lạnh nhạt lặp lại một câu.

A Nghiên thế này triệt để phát giận, bỗng chốc nhận không ra, vươn tay sang cấu cánh tay hắn, cách long bào, nàng dùng sức cào cấu.

"Ngươi mới béo, ngươi đã thành đại mập mạp!" Miệng nàng thấp giọng nói, tay lại dùng đủ khí lực.

Nhưng đúng lúc này, tiếng thái giám bên ngoài vang lên: "Khởi bẩm hoàng thượng —— "

Giọng nói vang tới, thái giám kia quỳ ở bên ngoài càng xe, vừa đúng lúc này, gió thổi lên, màn che màu vàng bay lên một cái.

Thái giám kia giật mình, không tự giác nhìn vào.

A Nghiên bỗng nhiên ý thức được cái gì, vội ngừng cấu tay Tiêu Đạc.

Đáng thương thái giám kia, thật sự là vô ý nhìn thấy một cái mà thôi, nhưng liếc mắt một cái, hắn nhìn thấy gì?

Lúc đó hắn liền hôn mê, trước mắt biến thành màu đen, cả người từ trên xe ngã xuống.

hắn nhìn thấy gì? Thấy rõ ràng hoàng hậu nương nương, mẫu nghi thiên hạ, đoan trang ung dung, thế nhưng tự mình cấu cánh tay hoàng thượng, hoàng thượng đáng thương, cánh tay bị cào cấu hung hăng, thế nhưng còn có thể không rên một tiếng!

Này... Này...

Thái giám ngơ ngác trừng mắt nhìn nửa ngày, cuối cùng ngã xuống —— giống như một con châu chấu mùa đông, cứng ngắc ngã nhào xuống.

Nhìn thấy cái không nên nhìn, đáng chịu không hay ho...

******************************

Từ lúc phát sinh sự kiện thái giám đáng thương sợ tới mức từ kim lộ ngã xuống, A Nghiên so với lúc trước thu liễm rất nhiều. Nàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cứ như vậy ngồi đoan chính, thật đúng là ngồi yên một đường, đi tới Hoàng Giác tự.

Hoàng Giác tự là bảo tự hơn một ngàn năm, vì cao tổ hoàng đế đại triều từng xuất gia tại đây, con cháu đời sau coi Hoàng Giác tự là chùa của hoàng gia, mỗi mồng một tháng giêng đều tới nơi này tế bái, cầu năm sau mưa thuận gió hoà và quốc thái dân an.

Lạy Hoàng Giác tự xong mới có thể bắt đầu tiến hành tế lễ khác.

Kim lộ đi tới trước Hoàng Giác tự, Tiêu Đạc nắm tay A Nghiên bước xuống xe, vào trong chùa, sớm có đại phương trượng Hoàng Giác tự chờ ở đây.

Vị đại phương trượng này chính là cao tăng đắc đạo, nay đã qua trăm tuổi, chòm râu trắng xóa ở trước ngực, một thân kim lóng lánh tỏa ra, cả người tiên phong đạo cốt, dường như ngay sau đó sẽ theo gió mà bay lên Tây Thiên. Cũng nghe đồn, vị lão phương trượng này sớm đã giác ngộ chân lý phật môn, vốn nên thăng về thế giới tây phương cực lạc, nhưng vì một chuyện chưa hoàn thành, mới chậm chạp dừng lại nhân gian.

Mặc kệ thế nào, hiện tại vị lão Phương trượng này cũng là phật sống của Hoàng Giác tự, trong phạm vi trăm dặm chung quanh. Dù có phật môn tín đồ đến bái kiến, vị lão Phương trượng này bình thường cũng đóng cửa không gặp.

Cũng chính vì đây là lần đầu tiên Tiêu Đạc đăng cơ đến bái tế, Hoàng Giác tự lấy làm trịnh trọng mới xuất ra vị phật sống này.

Lão phật sống lúc này vừa thấy một đôi đế hậu mới đăng cơ tiến đến, vội niệm một tiếng phật hiệu "A di đà phật" vang vọng rồi tiến lên bái kiến.

trước hết đập vào mắt phương trượng đại nhân là A Nghiên, hắn liếc mắt một cái nhìn thấy rồi, không khỏi kinh hãi, đúng là ngơ ngác nhìn, không tiến lên nữa.

vài vị đại hòa thượng chung quanh cùng một đám sư sãi nghiêm chỉnh tiếp đãi, bỗng nhiên thấy lão phương trượng nhà mình ngốc tại chỗ, không khỏi sốt ruột, đều âm thầm nháy mắt.

Nhưng vị này lão Phương trượng này chỉ chăm chú nhìn A Nghiên thật lâu, cau chặt mày, dường như nhập định, không nói gì.

A Nghiên cũng có chút kỳ quái, hắn vì sao nhìn mình như vậy?

Mà Tiêu Đạc bên cạnh A Nghiên cũng hết sức không thích ánh mắt phươg trượng nhìn A Nghiên, mặt mày nhăn lại, mím môi mỏng, đúng là hết sức không vui.

Vị phương trượng nhìn A Nghiên, thật sự là khiếp sợ vạn phần, môi già nua thế nhưng không khỏi lẩm bẩm nói: "Ngươi vốn là linh vật phật môn ta, sao lại rơi vào trần thế, đi vào nhà đế vương?"

Giọng ông rất nhỏ, cơ hồ là từ trong lòng phát ra, thế cho nên mọi người chung quanh căn bản không ai nghe thấy, nhưng Tiêu Đạc không phải người thường, nhĩ lực sâu sắc, đương nhiên nghe hết vào tai lời lão Phương trượng lầm bầm.

linh vật phật môn, rơi vào trần thế, đi vào nhà đế vương...

Thưởng thức ý tứ những lời này, tâm Tiêu Đạc hơi khẩn trương, không khỏi trong mắt phiếm lãnh, cả người tản mát ra khí thế dày đặc dọa người, cứ như vậy nhìn chằm chằm lão Phương trượng.

lão già kia tính là gì, già không chết, thế nhưng ở trong chùa chiền đảm đương chức phương trượng, còn nói một ít lời mê hoặc nhân tâm?

Tiêu Đạc nhíu mày, mặt mày hẹp dài phát ra ánh sáng âm lãnh, sát ý hiện ra.

Thần sắc hắn biến đổi, lão Phương trượng có thể cảm ứng, ánh mắt không tự giác từ trên người A Nghiên dời tới Tiêu Đạc.

Ai ngờ lão Phương trượng vừa thấy Tiêu Đạc, nhất thời trên khuôn mặt già nua càng chấn kinh, hai mắt trừng lớn, đôi môi run run, ngay cả râu cũng run rẩy.

"Ngươi, ngươi, ngươi —— "

Liên tục nói ra ba chữ "Ngươi", vị lão Phương trượng đức cao vọng trọng, hơn trăm tuổi này, cứ như vậy trực tiếp hôn mê.
Bình Luận (0)
Comment