Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày

Chương 130

"Vì sao ngươi hạ phàm rồi, hại chết ta bảy lần? Còn Sài Hỏa làm gì, Ninh Phi vì sao nói như vậy?"

A Nghiên vừa hỏi, Tiêu Đạc lạnh nhạt mím môi, trấn định đương nhiên, tiếp tục nói: "Bọn họ không muốn chúng ta ở cùng nhau, nên ngăn cản chúng ta."

A Nghiên nằm sấp nằm ở trong ngực Tiêu Đạc, nghe thấy nhíu mày: "Thần miếu kia thì sao, thần miếu xảy chuyện gì?"

Tiêu Đạc thế này đã không còn lời gì để chống đỡ.

A Nghiên thở dài, ngửa mặt lên, nghiêng đầu đánh giá hắn nửa ngày, rốt cục vươn tay khi dễ mũi hắn, làm đủ rồi, nàng nhẹ nhàng xoa nhẹ: "Đây là chuyện xưa không muốn nói cho ta?"

Thực cho rằng nàng sẽ tin? Nàng ngốc như vậy sao?!

Về khúc mắc của nàng và hắn trong đó, kỳ thật nàng sớm đã cảm thấy, chỉ là rất nhiều chuyện không dám nghĩ thôi. Nay từ chuyện xưa hắn bịa ra, chỉ tốt ở bề ngoài, nàng mơ hồ hiểu, nàng là người trong phật môn.

Có lẽ cũng không thể xưng là người, là linh vật phật môn mà thôi.

Nhớ tới đây, A Nghiên kinh ngạc úp mặt vào ngực hắn.

Hơi hơi nhắm mắt, xuyên qua kia long bào màu vàng sáng thêu tinh xảo, A Nghiên có thể cảm thấy ngực hắn, rắn chắc mà kiên cường.

Trước đây lồng ngực dường như lộ ra từng trận sát khí dày đặc, nhưng nay lại dần dần tốt hơn. Dựa vào như vậy, nàng có thể cảm nhận một chút hơi thở ấm áp.

Nàng có lẽ chính là một linh vật phật môn thôi.

hắn bước vào nhân gian chín kiếp, tính tình vẫn cuồng tứ vô kị như cũ, từng trên trời đến dưới đất không gì có thể động vào hắn, vậy tính tình sẽ thế nào đây?

trong đầu A Nghiên lúc này bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện, lúc nàng và hắn ban đêm ôn tồn sẽ phát sinh chuyện, vạn kiếm tề động, điện thiểm lôi minh.

Kỳ thật trái tim chợt như có giác ngộ, nàng ước chừng hiểu ra cái gì.

không dám nghĩ đến, vừa mới nghĩ, trong lòng đã kinh hoàng.

chuyện này thật sự là quá mức không thể tưởng tượng.

Kỳ thật không riêng gì chuyện của nàng và hắn, còn thanh kiếm dưới Thượng Cổ Sơn kia, kiếm bị phong ấn kiếm ở trong vỏ kiếm...

Nếu nàng không đoán sai, thanh kiếm ở Thượng Cổ Sơn kia kỳ thật chính là Tiêu Đạc và mình.

Mấy ngàn năm trước, bên người Tiêu Đạc hẳn có một trung bộc gọi là Sài Hỏa, có một thần ưng là Phi Thiên. Tiêu Đạc mang theo một cái ưng, một lão nô, đã từng làm ra những việc thị huyết khiến người trong phật môn nghe thấy kinh hoàng.

Nhưng sau này nguyên thân Tiêu Đạc bị phong cấm, phong cấm ở trong thần miếu dưới Thượng Cổ Sơn.

Sài Hỏa lão bộc trung thành này chờ đợi hắn mấy ngàn năm, cũng ở đó gây dựng một thôn trang, gọi là thôn trang Vọng tộc. Sài Hỏa vì bảo hộ hắn đã lưu lạc đến từng kiếp của chủ nhân, theo đến nhân gian.

A Nghiên nằm sấp nằm ở trong ngực Tiêu Đạc, trong đầu bỗng nhiên có gì tràn ra.

Sài Hỏa này từng mắng nàng, nói nàng là tiện nhân, nói nàng hủy hoại chủ nhân hắn.

Còn mình cũng từng có một giấc mộng.

Nàng đi chân trần trên đỉnh núi hoang vu, núi kia rõ ràng sinh nguy nga trùng điếp, nhưng bên trênkhông có một ngọn cỏ, chung quanh đến chim sẽ cũng không có, ngẫu nhiên trong khe đá đen trồi lên một cọng cỏ, nhưng cũng dập nát, khô héo.

Chính ở trên ngọn núi này, Sài đại quản gia dùng ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm A Nghiên, nâng tay lên chỉ trích nàng: "Ngươi tiện nhân này, vì sao lại ở đây?"

Mà lúc đó A Nghiên còn nghe thấy tiếng ưng kêu sắc nhọn, đó là Phi Thiên trên thương khung mờ mịt, cô tịch mà bi thương xòe cánh ra.

Đột nhiên lúc đó, cả người A Nghiên dường như bị người bóp cổ, căn bản không có cách nào hô hấp, một loại đau đớn quen thuộc mà tàn nhẫn, hung hăng quấn lấy nàng.

nàng từng cho rằng dãy núi trong mộng kia bị lửa thiêu rụi, là ngọn núi nàng làm ni cô mười mấy năm. Nhưng hiện tại, nàng bỗng nhiên ý thức được.

Núi trong mộng là Thượng Cổ Sơn.

Mấy ngàn năm trước, lúc Tiêu Đạc bị phong cấm trong thần miếu, tòa Thượng Cổ Sơn lâm vào hoang vắng tuyệt vọng, Sài Hỏa từng dùng ánh mắt phẫn hận tuyệt vọng nhìn mình, mắng mình.

“A Nghiên, làm sao?"

Tiêu Đạc nhíu mày nhìn A Nghiên, thấy nàng cả người cuộn thành một đoàn, như một con sẻ nhỏ vừa sinh ra, run run dựa vào lòng mình. Lo lắng nâng mặt nàng lên, lại nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn không có chút máu, một đôi con ngươi thủy linh cũng như bịt kín một tầng sương mù.

"Đây là thế nào? không thoải mái?" Mày dài của Tiêu Đạc nhíu càng chặt, cùng lúc đó, hắn còn đưa ngón tay đặt lên mạch nàng.

A Nghiên run run vươn tay, leo lên cổ hắn, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, để mình chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Lúc này, kim lộ đã đến trước thái miếu, theo lý hoàng thượng cùng với hoàng hậu hẳn phải xuống xe, sau đó lại đổi sang liễn mới có thể đi vào thái miếu.

tiếng tấu nhạc ngừng lại, đám thị vệ hộ tống trước sau cũng đều ngừng lại, văn võ bá quan tùy tùng ở phía sau đều dừng lại theo, quỳ xuống.

Bên ngoài có lễ quan quỳ xuống, cung kính mà trịnh trọng hô: "Thỉnh hoàng thượng và hoàng hậu xuống xe."

Lời này hô lên rồi, lẽ ra hoàng thượng và hoàng hậu nên dắt tay nhau đi xuống, sau đó được hai đại thái giám nâng đỡ, đổi sang liễn xa.

Nhưng lời này hô lên rồi, trong xe vàng căn bản không có động tĩnh gì.

Nhất thời thị vệ hoàng gia và văn võ bá quan chung quanh đều không khỏi có chút kinh ngạc.

Vị lễ quan kia, thần sắc càng trịnh trọng, âm thầm thanh lọc cổ họng, đề cao thanh âm, lại là cung kính mà trịnh trọng cất tiếng: "Thỉnh hoàng thượng và hoàng hậu xuống xe."

Nhưng lời này hô lên, trong xe vàng vẫn không động tĩnh như cũ.

Xem thế này đám thị vệ hoàng gia đang giữ vẻ mặt cẩn thận nghiêm trang, văn võ bá quan quỳ lạy đầy đất, cả thái giám phụ trách lễ nghi, tất cả đều có chút há hốc mồm.

Hôm nay là mồng một đầu năm, tục ngữ nói một năm chỉ ở ngày xuân, cho nên dù là hoàng thượng hay văn võ bá quan, hôm nay an bày cũng có chút trang trạng, cho nên muốn gióng trống khua chiêng tiến hành mọi việc.

Nhưng hiện tại, hoàng thượng và hoàng hậu như thế nào?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt mờ mịt, cũng có người im lặng không nói gì, nhìn trời.

Vào giữa trưa, tuy rằng còn lạnh, nhưng hôm nay tinh không vạn lí.

Vì sao trong lòng bọn họ âm thầm cảm giác được một tia không ổn.

Vị thiên tử này tới bây giờ vẫn không theo lẽ thường, hắn muốn làm cái gì?!

Còn Tiêu Đạc, hắn kỳ thật thực không muốn làm cái gì, hắn chỉ đang ôm A Nghiên run run trong lòng, nâng tay lên nhè nhẹ vỗ về lưng nàng, giống như trấn an một con chim nhỏ mới sinh vừa bị rơi xuống đất.

hắn cũng mơ hồ cảm giác được cái gì, nhưng hắn không hỏi.

Qua hồi lâu, A Nghiên cuối cùng bình tĩnh lại, nàng mệt mỏi đặt trán trong ngực hắn, rốt cục nhịn không được mở miệng.

"Nếu ta từng làm chuyện thật có lỗi với ngươi, nếu ta từng hại ngươi, ngươi sẽ hận ta sao?” thanh âm A Nghiên khô ráp mà khàn khàn.

"Phải xem là chuyện gì." thanh âm Tiêu Đạc có chút bình tĩnh, dường như không thèm để ý.

"Nếu ta hại ngươi cửa nát nhà tan trôi giạt khắp nơi?”A Nghiên chua xót nói.

"Ta sẽ không hận ngươi."

"Nhưng nếu ta còn hại tính mạng ngươi?”A Nghiên nghĩ đến khả năng này, đầu ngón tay cũng chết lặng run run.

"Ta cũng sẽ không hận ngươi."

"Nếu ta hại ngươi bị nhốt mấy ngàn năm thì sao?”A Nghiên tiếp tục truy vấn.

"Lại càng không."

A Nghiên nghe hắn nói chắc chắn, trong lòng nổi lên một tia ngọt ngào cùng trấn an, bất quá trấn an rồi, lại cảm thấy hết sức chua xót.

"Ngươi vẫn sẽ hận ta, nhất định sẽ hận ta." Sài Hỏa mắng nàng là tiện nhân, Sài Hỏa còn dùng ánh mắt phẫn hận nhìn nàng.

Ban đầu, Sài Hỏa còn muốn hại nàng, muốn không dấu vết kết liễu nàng.

Sài Hỏa hận nàng như vậy, là vì nàng nhất định làm chuyện có lỗi với hắn, hại hắn.

Tiêu Đạc nâng bàn tay to lên, đem địch quan trên đầu nàng gỡ xuống, tùy tay ném sang một bên.

Địch quan hoàng hậu hoa lệ tôn quý giá trị nghìn vàng giống như món đồ rách nát bị ném vào một xó trong xe.

tay Tiêu Đạc thon dài sạch sẽ nhẹ xoa tóc A Nghiên, trên khuông mặt tuấn mỹ khắc sâu hiện ra ý tứ nghiêm cẩn.

hắn đặt nàng nắm xuống, dùng trán mình để lên trán nàng, khàn khàn mà ôn nhu, chậm rãi nói.

"Chỉ có một việc sẽ làm ta hận ngươi." ngón cái hắn hơi thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve nàng, nói như vậy.

"Cái gì?” con ngươi A Nghiên trong suốt lộ ra nghi hoặc, giương mắt nhìn lên, vừa vặn nhìn vào cặp mắt hắn sâu như biển, khó có thể nhìn thấu.

"Rời khỏi ta." Tiêu Đạc cúi đầu nói.

"A?" Nàng nhất thời có chút không hiểu.

"Nếu có một ngày ngươi thực phải rời khỏi ta, ta nhất định sẽ hận ngươi." hắn chợt chế trụ gáy nàng, đem nàng đặt vào ngực mình.

Hơi cúi đầu, môi hắn cướp lấy môi nàng.

Bốn cánh môi tiếp xúc, thanh âm hắn khàn khàn hàm hồ truyền vào trong tai nàng.

"Chỉ cần ngươi còn cùng với ta, ta sẽ không hận ngươi."

Kỳ thật nàng lo lắng, hắn cũng cảm giác được, hiểu rõ nàng đang nghĩ cái gì.

hắn biết nàng có khả năng nhớ được khúc mắc bảy đời trước, bọn họ nhất định có một đời, một đời đó, hắn là kiếm, một thanh kiếm không có vỏ.

Còn nàng, người khác nói nàng là bảo vật phật môn, là một gốc cây mặc liên trong ao rửa nghiên mực.

Nhưng Tiêu Đạc cũng mơ hồ cảm giác được, chân tướng cuối cùng, lão phật sống kia chưa chắc biết rõ ràng, chính hắn cũng không rõ vì sao mình và A Nghiên đều đi đến nhân gian, dây dưa nhiều đời như vậy.

hắn gắt gao đem thân hình nàng run run ôm vào trong ngực, ôn thanh nói: "Ta sẽ không hận ngươi."

Dù nàng từng giết hắn trăm ngàn lần, ít nhất ở nhân gian này đời đời kiếp kiếp, nàng luôn luôn bồi bên người mình.
Bình Luận (0)
Comment