Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày

Chương 16

(bản raw có nguyên chữ play)

Ngày đó, A Nghiên ở bên ngoài lắc lư ước chừng một canh giờ, lại đi một chuyến tịnh phòng, trong bụng cuối cùng còn chút chỗ trống, không qua no như vậy nữa.

Không no nữa, nàng thề đời sẽ không bao giờ làm bánh khoai tây, khoai tây cắt khối, khoai tây nghiền, đương nhiên cũng không ăn khoai tây nữa!

Nhìn thấy khoai tây là ghê tởm.

Nàng kết hợp những bi thảm đáng thương A Nghiên phiên bản nam gặp phải, ngẫm lại chính mình suýt nữa bị nứt bụng, ra một kết luận mang tính lâm thời là: Người này như có thần giúp, chính mình vẫn phải vô cùng cẩn thận.

Nếu không hoàn toàn cam đoan có thể báo thù rửa hận, vạn vạn không thể hành động thiếu suy nghĩ, qua loa đại khái.

A Nghiên vừa tính toán xong, nàng bắt đầu gặp phải khảo nghiệm vĩ đại nhất.

Chuyện này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, kỳ thật rất đơn giản, vị nam nhân đáng giận xứng đáng chém ngàn đao đó, hắn muốn tắm rửa.

Tắm rửa vốn cũng không phải chuyện gì đáng ngại, nhưng hắn thế nhưng còn muốn người hầu hạ hắn tắm rửa.

Tuy nói rằng A Nghiên sống tám đời, nhưng một đời này, nàng mới không đến mười lăm tuổi a, vẫn là hoàng hoa khuê nữ, vẫn là tiểu bạch hoa hương dã.

nam nhân này coi nàng là loại người nào, thế nhưng còn phải hầu hạ hắn tắm rửa?

A Nghiên cau mày, nhìn nước suối trong suốt, nhỏ giọng hỏi Hạ Hầu Kiểu Nguyệt: “Hạ Hầu tỷ tỷ, ta có thể đi sao?”

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cũng không quan tâm nàng, trong tay nâng trung y mỏng màu trắng bạc, đi thẳng tới một bên tháp.

Suối ở trạch viện phía sau núi, nơi này núi rừng trùng điệp, trăm năm cổ mộc che trời, dây leo bao phủ phía trên sơn tuyền, ở đây nước suối chảy, lại có lá vàng đầy trời, nhẹ nhàng chầm chậm yên tĩnh rơi xuống mặt đất.

giường thấp vạn năm không đổi của Cửu gia được an trí trong hoa cúc lá rụng rực rỡ ở đây.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nhẹ nhàng bước sen, đi tới bên cạnh Cửu gia, nửa quỳ trên một mảnh lá rụng, váy dài bằng nhuyễn yên la thượng đẳng cứ như vậy dính cỏ khô lá rụng.

Nàng lại dường như không chút để ý, đang tự tay giúp Cửu gia cởi ngoại bào, cũng dỡ xuống mũ nạm vàng ngọc, khiến một đầu tóc dài đen bóng lung tung thoải mái bay trên đầu vai.

Nàng buông mắt xuống, ôn nhu nói: “Cửu gia?”

Cửu gia mở con ngươi đang nheo lại, trong nháy mắt, đôi mắt kia có vừa tỉnh ngủ mờ mịt cùng ngây thơ, bất quá rất nhanh, vừa cảm giác mông lung rút đi, con ngươi hẹp dài tối tăm trở nên thâm thúy khó hiểu. Hắn nhẹ nhàng chậm chạp thong dong đảo qua lá rụng rực rỡ chung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng trên người A Nghiên.

A Nghiên mặc một thân áo bàolụa màu trắng không chút cầu kỳ, đây là quần áo tầm thường trong phủ Cửu gia, nha hoàn đầu bếp nữ khác mặc ở trên người có lẽ vừa vặn, nhưng ở trên người A Nghiên lại giống như cái túi, là cái túi to màu trắng, che kín dáng người khéo léo linh lung lộ ra gầy yếu, ngay cả cổ cũng cơ hồ bị áo choàng màu trắng bao trùm.

Cửu gia nghiêng mắt nhìn nàng một lát, bỗng nhiên nở nụ cười.

Lúc đầu là vừa tỉnh ngủ vẫn còn tính trẻ con ngây thơ, sau này dần dần khôi phục thần trí lãnh liệt, cho tới bây giờ môi gợi lên một loại tà mị, kỳ thật bất quá là trong giây lát thôi.

A Nghiên sợ hãi nam nhân này, cũng sợ hãi ánh mắt hắn kia u ám khó hiểu, giờ này khắc này nàng càng không rõ, vì sao này nam nhân tỉnh ngủ rồi môi nhếch lên với nàng một cái.

Nàng tổng cảm thấy, hắn dường như câu môi một chút, kế tiếp sẽ nói: Trời mát, tiểu nha đầu cũng nên đi tìm chết là vừa.

Gió thu phiêu đãng, gió núi mát rượi mang theo nước suối lành lạnh thổi qua, A Nghiên không tự chủ được rùng mình một cái, một đôi mắt ướt có thể so với nước suối trong nhất, mắt to hàm chứa sương mù, kinh hoàng nhìn nam nhân vừa tỉnh ngủ kia.

Cửu gia nguyên bản cong môi thong thả khôi phục bộ dáng, mi tâm nguyên bản giãn ra dần dần nổi lên mấy gợn sóng không thể nhận ra.

Hắn hơi hơi cau mày, dùng thanh âm vừa mới tỉnh ngủ hơi khàn khàn hỏi: “Kiểu Nguyệt, tiểu nha đầu này cổ chạy đi đâu rồi?”

Lời này hỏi không đầu không đuôi, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cũng luống cuống, bất quá nàng có thể ở bên người Cửu gia, hiển nhiên là người thông minh, nàng rất nhanh hiểu được, vội quay đầu nhỏ giọng phân phó A Nghiên:“Ưỡn ngực ngẩng đầu, tới đây, cùng ta hầu hạ Cửu gia tắm rửa.”

A Nghiên nghe được lời này, đành phải miễn cưỡng thẳng người lên, vươn ra cần cổ trắng mảnh khảnh đang nơm nớp lo sợ cơ hồ thụt trong áo bào, duỗi hai chân cơ hồ run lên, từng bước một đi đến bên người Cửu gia.

Cửu gia lúc này đã cởi ngoại bào, cũng bỏ đi áo trong.

A Nghiên đầu choáng váng nặng nề, chỉ nhìn thân thể trước mắt kia cao ngất, ngực lộ ra đường cong cân xứng, cảm thấy ngức hơi hơi khó thở. Màu da mặc dù lộ ra màu trắng nhưng không có chút nữ khí nào, ngược lại trong ngày mùa thu ánh mặt trời rạng rỡ tỏa sáng, khiến người ta cảm thấy hắn cả người tản mát ra lực đạo dư thừa cùng thong dong.

Nhìn bộ ngực trước mắt này rắn chắc tản ra hơi thở nam tính, A Nghiên càng choáng váng đầu, hoa mắt lên, nàng thậm chí hoảng hốt bắt đầu nhớ lại, thật lâu thật lâu một đời trước kia, nàng tốt xấu cũng từng là nam nhân.

Thời điểm đó ngực nàng như thế nào, cơ bắp như thế nào, dáng người như thế nào, có thể không so sánh nổi cùng vị trước mắt này?

(Đoạn này có trong bản cũ (bản mới tác giả cắt đi), ta tham khảo trong convert trên Tàng thư viện.

Nàng nghĩ tới tâm sự của mình, cứ như vậy không tự chủ nhìn, đột nhiên cái dây lụa trắng biến mất, ngay sau đó, quần lụa cùng màu cứ như vậy theo sau, không trở ngại chút nào, trượt xuống.

A!

A Nghiên bỗng chốc kinh ngạc đến ngây người, trong đôi mắt ướt tràn đầy kinh hãi!.

Này, này, này...

Lúc nàng ý thức được đến cùng cái lủng lẳng treo ở chỗ đó là cái quái gì, trên mặt nàng nóng lên, so với quả chín trên núi còn đỏ hơn!

“A - -” nàng vô ý thức phát ra một tiếng kêu khẽ, đồng thời dùng hai tay sít sao che gò má và con mắt đang nóng lên.

Nàng - - biết - - mắt - - sắp - - bị - - chọc mù!!.

Núi non trùng điệp, trong ngày thu hương hoa trên núi tràn ra, đủ loại bươm bướm cùng lá rụng bay múa chung quanh, quang cảnh rừng núi ở nơi này đẹp không sao tả xiết, nam tử tuấn mỹ vô hạn nhấc chân đi vào trong nước suối.

Trong song biếc lớp lớp, hắn hơi cúi đầu xuống, nhìn bóng dáng mình hiện lên trong tầng tầng sóng nước gợn nhấp nhô.

Tóc dài theo gió phiêu lãng tùy tiện, hàng lông mày dài nhỏ chếch lên, một đôi mắt lạnh đen tối, còn có thân thể cao ngất kia không có bất kỳ tỳ vết nào.)

Tiêu Đạc đem thân thể của mình tiến vào nước suối, hơi hơi nheo con ngươi, hưởng thụ mát rượi lành lạnh nước suối mang lại cho chính mình.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt yên tĩnh cầm xà phòng thơm chờ hầu hạ ở bên cạnh.

Cửu gia múc một gầu nước suối, dội vào mái tóc đen bóng, thuận miệng thản nhiên hỏi: “Tiểu nha đầu, người đâu?”

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ôn nhu trả lời: “Vâng, nô tì sẽ mời A Nghiên xuống hầu hạ.”

Nói xong, nàng đi tới bên cạnh A Nghiên, nhìn nhìn A Nghiên, bình tĩnh mở miệng nói: “Cửu gia nói, nếu ngươi không thể nhanh tới hầu hạ, hắn trực tiếp đem ngươi trói gô lại ném vào chân núi dưới vách núi đen cho hổ và sư tử ăn.”

Lời này vừa nói ra, A Nghiên nhất thời chân mềm nhũn.

(bàn tay nhỏ bé trắng nõn hơi có vẻ mập mạp vẫn che nửa gương mặt, nhưng trên mặt nàng đã không có xấu hổ lúc trước.

Chỉ cần sống, chính là bắt nàng xem một trăm lần cái đồ chơi rủ xuống kia, thì có là cái gì!.

Không phải là một quả cà dài sao, làm như nàng chưa từng có sao!)

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt vừa lòng xem nàng vẻ mặt sợ hãi, lại càng ôn nhu nói: “Cửu gia đang tắm, Cửu gia thích ngươi, ngươi cùng ta hầu hạ Cửu gia đi.”

A Nghiên vừa nghe lời này, quả thực là xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, nàng trừng lớn mắt hạnh sáng ngời, vô tội bất đắc dĩ hỏi Hạ Hầu Kiểu Nguyệt: “Hạ Hầu tỷ tỷ, ngươi làm thế nào nhìn thấy hắn thích ta? Ta nhìn thấy hắn thích xem ta chết, thích xem ta không hay ho, thích xem ta sợ hãi đi? Nha đúng rồi, hắn thích ăn đồ ăn ta làm... Nhưng mà tính sao, hắn còn thích xem ta đang sống mà chết no đâu!”

Nói trắng ra là, nàng A Nghiên chính là con chó nhỏ nuôi dưới chân Cửu gia, không có việc gì lấy gậy đun bếp chọc một cái.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt vẫn như cũ vẻ mặt ôn nhu, nói ra lời nói lại phi thường kiên trì: “Cùng ta hầu hạ Cửu gia tắm rửa.”

A Nghiên cơ hồ muốn kéo tay áo can Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, nhưng nàng trừng mắt với Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, thấy nàng kia phong hoa tuyệt đại trên mặt không có chút tức giận, cứ như vậy ôn nhu như nước nhìn mình.

Nàng bỗng nhiên nhụt chí, ủ rũ nói: “Được rồi, hầu hạ Cửu gia tắm rửa...”

Hầu hạ tắm rửa, thì có gì lớn lao...

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thấy nàng rốt cục đáp ứng rồi, cũng không nhìn nàng, mà đi tới bên cạnh Cửu gia, cầm lấy đồ, bắt đầu gội đầu cho Cửu gia.

A Nghiên thấy vậy, học theo, cũng bồi bên người, giúp đỡ Hạ Hầu Kiểu Nguyệt một tay, chờ đưa khăn gấm cho nàng.

Tranh thủ lúc rảnh rỗi, A Nghiên lặng lẽ đánh giá Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, thấy nàng ấy động tác cẩn thận, vẻ mặt vẫn ôn nhu như vậy.

Nàng không khỏi trong lòng nói thầm, nghĩ Hạ Hầu Kiểu Nguyệt này mỹ mạo như thế, thật sự là không giống nha hoàn bình thường, nàng ấy là ai đâu, chẳng lẽ là nữ nhân của Cửu gia?

Nàng trong đầu nháy mắt bay ra nào là nha hoàn thông phòng, tiểu phu nhân, hồng nhan tri kỷ chờ chết.

Tám, chín không đến mười, nghĩ đến cũng là như thế này thôi.

lại phải nói tiếp, Cửu gia tuấn mỹ phi thường, thế gian hiếm thấy, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt này cũng có tuyệt thế chi tư, hai người đứng chung một chỗ, thật sự là quần anh tụ hội làm cho người ta cảnh đẹp ý vui.

Lúc nghĩ như vậy, trong đầu A Nghiên lung tung nhớ lại một chút việc, tỷ như một đời kia nàng là thiếu niên tướng quân, trong thế giao chi hảo có cô nương thanh mai trúc mã, bộ dạng cũng đẹp mắt, đối với nàng ôn nhu hoà thuận, nếu nàng sau này không phải không hiểu sao ngã ngựa, về sau hẳn là...

Thôi, thôi, không nghĩ, đây đều là chuyện mờ ảo, lại nói sau này nàng luôn luôn đầu thai làm nữ nhi, rốt cuộc không có cơ hội.

Nàng đang thất thần đâu, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt lại đứng dậy, đi giường tháp bên cạnh lấy khăn tắm trong một cái sọt trúc, nàng cũng vội đi qua, giúp mở cái sọt ra, vôi trước vội sau.

Nhìn trộm trong nước suối, nam nhân kia nửa tựa vào tảng đá, nửa thân mình ngâm trong nước suối, đôi mắt híp lại không biết nghĩ cái gì đâu.

Thừa dịp hắn không chú ý, nàng vụng trộm nhỏ giọng hỏi Hạ Hầu Kiểu Nguyệt: “Hạ Hầu tỷ tỷ, ngươi là người thế nào của Cửu gia a? nha hoàn thông phòng sao?”

làm nha hoàn thông phòng cho loại nam nhân đáng sợ này, thật sự là đáng thương đâu, thật sự là tiếc hận thay tiểu mỹ nhân tuyệt thế này.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nghe nói như thế, có chút kinh ngạc, không khỏi ngừng tay nhìn A Nghiên một cái.

A Nghiên cảm thấy chính mình đoán đúng rồi: “Thật đúng a? Kia cũng trách không được đâu!”

Nếu không phải nha hoàn thông phòng linh tinh, cô nương gia người nào có thể lạnh nhạt bình tĩnh hầu hạ một đại nam nhân tắm rửa, xem thân thể hắn lại có thể làm đến mặt không hồng tim không đập mạnh a.

Nàng nhìn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ánh mắt càng đồng tình.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt không để ý trong mắt A Nghiên lộ rõ tiếc hận, cầm lấy khăn tắm đi hầu hạ Cửu gia.

Nàng nửa quỳ trên tảng đá, quần ướt phơi trên tảng đá trước đài, nàng cũng không chút để ý, đang nghiêm cẩn chà lau một đầu tóc dài cho Cửu gia.

Đợi cho tóc lau khô một nửa, Cửu gia rốt cục ra tiếng phân phó nói: “Ngươi đi về trước.”

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt động tác hơi ngừng, dường như có chút kinh ngạc, bất quá gia nhà nàng đây, tâm tư người bình thường đoán không ra, nàng cũng không nói gì, chính là hơi cong người xuống, bái biệt Cửu gia, đứng dậy đi ra khỏi ôn tuyền.

A Nghiên lỗ tai thất thần nghe động tĩnh Cửu gia, lúc này nghe thấy Cửu gia nói có thể trở về, nhất thời vui vẻ.

Không cần nhìn thân thể nam nhân đáng sợ không biết xấu hổ này, quả thực là thoải mái tránh được một kiếp a!

Cảm tạ ngày mùa thu trong gió núi này, cảm tạ Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, cảm tạ thần minh qua đường!

Ai biết nàng đang mừng thầm, chợt nghe thấy một tiếng sấm vang dội hạ xuống.

”Tiểu nha đầu ở lại.”

Tác giả có chuyện muốn nói: trời mát, cũng là thời điểm cho bọn họ bồi dưỡng cảm tình
Bình Luận (0)
Comment