Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày

Chương 4

Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi tiến vào rồi, đến ngẩng đầu cũng không dám, trực tiếp phủ phục trên mặt đất, khóc lóc nức nở: “Cửu gia tha mạng, Cửu gia tha mạng!”

Vừa đúng chỗ bọn họ phủ phục chính là chỗ vừa rồi A Nghiên nằm sấp xuống, trên đó có vẻ còn có vài giọt nước mắt.

Cửu gia vẫn như cũ không trợn mắt, chính là nhẹ nhàng mà “Ân” một tiếng.

Kia tiếng “Ân” nhẹ bỗng, với Cửu gia mà nói là tùy ý thật sự, nhưng nghe vào trong tai Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi lại âm trầm lạnh lẽo, giống như đao cứng kề bên, mũi tên nhọn bắn tới.

Hàn Đại Bạch dập đầu trên mặt đất: “Cửu gia tha mạng, ta thật sự không phải cố ý, ta thấy tiểu nha đầu này quả thật có tay nấu ăn, mới dám đánh bạo để nàng tới, không phải cố ý lừa gạt Cửu gia!”

Hà Tiểu Khởi cắn răng, quỳ theo bên cạnh không nói gì.

Hàn Đại Bạch càng khóc lên: “Cửu gia, tiểu nha đầu này làm đồ ăn quả thật không giống tầm thường, Cửu gia sao không nếm thử, nếu không vui, đến lúc đó muốn giết muốn róc thịt, Đại Bạch tuyệt không nửa câu oán hận!”

Cửu gia chậm rãi mở mắt ra, nghiêng mắt nhìn A Nghiên bên cạnh vẫn giơ cao cánh tay như cũ: “Được rồi...”

A Nghiên bị hắn nhìn, nhất thời lại giật mình một cái.

Cửu gia phảng phất buồn bực hỏi A Nghiên: “Ngươi vì sao vẫn còn giơ tay?”

A Nghiên nhu thuận đáp: “Cửu gia không cho buông xuống, A Nghiên không dám.”

Những lời này thật sự triệt để lấy lòng Cửu gia, hắn cười nhìn bộ dáng A Nghiên kính cẩn, lông mày nhướng lên, lập tức nhịn không được phát ra tiếng cười, vừa lòng nói: “Buông xuống.”

A Nghiên lúc này mới vội vàng buông tay xuống, hai cánh tay giơ lâu như vậy, thật sự là đau nhức khó nhịn.

Bất quá so với còn sống, cái này cũng không tính là gì. Ăn khổ trong khổ, mới có thể sống sót, A Nghiên nhẹ nhàng xoa bả vai, cứ như vậy an ủi chính mình.

Cửu gia ánh mắt quét về phía hai người đang phủ phục, lập tức mâu quang kia trở nên lạnh lẽo vô cùng.

”Hai người các ngươi, hôm nay đánh ba mươi đại bản đi.”

Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi vừa nghe, nhất thời tinh thần vì vậy rung lên, trước mắt tỏa sáng, bọn họ liếc nhau, cảm động đến rơi nước mắt, quỳ xuống dập đầu tạ ơn, như là được tiện nghi to lớn: “Tạ Cửu gia nhân từ!”

Chịu ba mươi đại bản, đơn giản là mông bị đánh nát, mạng nhỏ có thể bảo toàn.

Cửu gia hôm nay tâm tình không sai!

Một bên A Nghiên thấy tình cảnh như vậy, cẩn thận nhấp môi dưới, không dấu vết xem xét Cửu gia.

Chính mình, có phải hay không có một ngày cũng sẽ bị đánh. Sau đó chắc chắn là đánh chết?

A Nghiên gian nan nắm tay lại, trong con ngươi buông xuống giấu đi một tia thống khổ khó diễn tả bằng lời.

Ở trong trí nhớ của nàng, có một lần như vậy, nàng chính là bị đánh chết bằng đại bản.

Trong kí ức đó, kỳ thật một đời ban đầu kia, cũng là trí nhớ sớm nhất của nàng.

Một đời đó, nàng cũng là một tiểu nha đầu nông gia, lúc còn rất nhỏ vào cung, bộ dạng nàng cũng coi như thanh tú, làm người cũng cơ trí, hầu hạ bên người Ngọc Quý phi rất được hoàng đế sủng ái, được Ngọc Quý phi tin cậy.

vị Cửu gia trước mắt này, lúc đó là một hoàng tử, hoàng tử xếp thứ chín.

Mẫu phi sớm qua đời, từ nhỏ bị khi dễ, ở trong hoàng cung lớn lên giống như một nhánh cỏ dại, nghe nói hồi nhỏ đến cơm cũng ăn không đủ no.

Vị hoàng tử không được sủng này sau khi lớn lên, bị phong đến vùng biên viễn làm vương, từ đây rời xa đế đô phồn hoa, sau này tám hoàng tử tranh đoạt đế vị, ai cũng không nhớ ra vị tiểu đệ đệ ở biên cương xa xôi này.

Ai biết sau này, tiên hoàng băng hà, vị hoàng tử ở biên viễn nhiều năm này, thế nhưng dẫn dắt nhân mã, giống như ác ma sát nhân trở về đế đô thành, chư vị hoàng tử dưới gối tiên hoàng tính cả thái tử đều bị giết không còn một mảnh.

Ngọc Quý phi là mẹ đẻ thái tử, tự nhiên cũng sẽ không được hắn buông tha.

Lúc đó Ngọc Quý phi nghe được tin tức, trong lòng biết đại thế đã mất, thở ra một câu mạng ta xong rồi, trực tiếp nuốt vàng tự sát.

A Nghiên đi theo ma ma khác trong cung, vội vàng thoát thân, ai biết lại bị đại tướng thủ hạ của vị hoàng tử này vừa vặn bắt được.

A Nghiên cùng phần đông ma ma, nha hoàn đều quỳ ở đó, hoảng sợ chờ đợi vận mệnh của mình.

Các nàng chính là một ít nô bộc, giết hay phạt, bất quá dựa vào một câu của thượng vị giả mà thôi.

một đoạn trí nhớ này A Nghiên phi thường rõ ràng, lúc đó nàng quỳ ở đó, nghiêng tai lắng nghe lời nói của vị hoàng tử ở trung tâm kia được phần đông đại tướng ủng hộ.

Nhưng sau đó, một câu âm lãnh, xuyên qua đám người trùng trùng, rơi vào tai nàng.

”Dùng bản tử chậm rãi đánh, đánh liên tục tới chết.”

Đơn giản một câu này, mọi người các nàng liền bị bản tử lạnh như băng cứng rắn đánh xuống, không nhanh không chậm đánh liên tục, đánh cho da tróc thịt bong, đánh cho huyết nhục mơ hồ, đánh cho tê tâm liệt phế, đánh tới cuối cùng, rốt cục chết ngất đi. Chết ngất đi cũng không được, hắt một chậu nước lạnh xuống, bắt buộc tỉnh lại, tiếp tục đánh, mãi cho đến thở hắt ra một hơi.

A Nghiên rõ ràng nhớ được, lúc đó nàng dùng hết khí lực cuối cùng, ở trước tầm mắt máu tươi mơ hồ, nỗ lực nhìn về phía vị Cửu hoàng tử xa xôi cao quý kia, nhưng nàng lại chỉ thấy một đôi mắt dài nhỏ.

Âm trầm lạnh lẽo, rét buốt tàn phá, vẫn như quỷ mỵ.

Chỉ biết liếc mắt một cái, liền như rơi vào địa ngục a tì.

Nhớ tới chuyện đó, A Nghiên không tự chủ được giật mình một cái, tay nắm cái xẻng nấu thức ăn cũng run lên theo.

Mạnh Hán nhíu mi, hồ nghi nhìn chằm chằm nàng.

Nàng nhỏ giọng nói: “Ta, ta sẽ cẩn thận.”

Theo trí nhớ khủng bố kia, phục hồi tinh thần lại, nàng nhìn nhìn, giờ phút này nàng đã về tới phòng bếp sạch sẽ nhất trên đời này, chuẩn bị một bàn cơm canh cho Cửu gia đại khai khẩu vị.

bên cạnh nàng, là vị Mạnh Hán Mạnh đại nhân kia, cao ngất như tùng bách.

Tay hắn đặt trên vỏ kiếm, nhẹ nhàng nắm, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm tay A Nghiên.

Thoạt nhìn, nếu A Nghiên hơi chút khiến hắn không vừa lòng, hắn đều có khả năng trực tiếp rút kiếm đâm chết A Nghiên.

ngay tại bên ngoài phòng bếp, là tiêng tru thê thảm như heo bị giết.

Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi đang bị đánh bằng roi, ngay bên ngoài phòng bếp, chỉ cần A Nghiên hơi chút quay đầu lại, có thể nhìn thấy.

Đời này, nàng bảy tuổi phải đi hiệu ăn trên trấn vừa làm vừa học, nay đã tám năm. trong tám năm, nàng không biết đã làm bao nhiêu thứ đồ ăn, nhưng chưa có lần nào, nấu cơm trong tiếng gào khóc thảm thiết đầy huyết tinh.

Nàng nghe tiếng trầm đục của bản tử đạp vào huyết nhục mơ hồ trên mông truyền đến mang theo cảm giác nhớp nháp, trong lòng không khỏi thấp thỏm lo âu, thanh âm mơ hồ này dường như qua một đời, lập tức không khỏi thật cẩn thận đề nghị Mạnh Hán bên cạnh: “Mạnh đại nhân, có thể hay không...”

Mạnh Hán trực tiếp nhíu mày rậm: “Ân?”

Cùng với một tiếng “Ân”, hai tròng mắt nghiêm túc lại.

Cái dạng này rất là đáng sợ, bất quá cũng may hắn không phải vị Cửu gia kia. Phàm là không phải Cửu gia, A Nghiên cảm thấy giống như cũng không có gì đáng sợ.

Lập tức A Nghiên cúi đầu, vẻ mặt nhu thuận nhỏ giọng đề nghị: “Mạnh đại nhân, người xem xem, ta bên này ở nấu cơm làm đồ ăn, nghe tiếng động này, tâm tình tự nhiên không tốt, tâm tình không tốt, cũng không làm ra đồ ăn ngon, ngài thấy thế nào?”

Mạnh đại nhân nghe nàng nói như vậy, càng nhíu mày, đánh giá nàng, dường như đang suy xét chuyện này nên làm thế nào bây giờ.

A Nghiên thấy vậy liền rèn sắt khi còn nóng, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Lại nói, ta nấu cơm ở đây, cũng cần người giúp đỡ, Đại Bạch Thúc và Hà Tiểu Khởi này đều là cao thủ, luôn có thể giúp ta một ít, như vậy cũng có thể nhanh chóng nấu xong, miễn cho để Cửu gia đợi lâu, Mạnh đại nhân ngài cảm thấy đâu?”

Mạnh đại nhân trầm mặc một lát, cuối cùng nhìn nàng một cái, gật gật đầu nói: “Cũng tốt.”

Bên này Mạnh đại nhân phất tay ra hiệu, thanh âm đánh bằng roi rốt cục ngừng lại, tiếp đó là tiếng nói chuyện của Mạnh đại nhân và Hàn Đại Bạch, dường như Mạnh đại nhân đang hỏi Hàn Đại Bạch, bất quá thanh âm Hàn Đại Bạch rất suy yếu, nghe không rõ.

Bất quá vô luận như thế nào, bản tử này đến cùng đã ngừng lại.

A Nghiên nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục bắt đầu làm đồ ăn hôm nay.

Đây là làm lần đầu, nàng thật sự không mò ra khẩu vị của vị Cửu gia kia, chỉ có thể chính mình làm đồ ăn, các loại khẩu vị đều làm nhiều hơn một ít.

Chỉ cần có khẩu vị hợp với hắn, chính mình có lẽ có thể tránh được một kiếp.

Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định tâm thần.

Nhất định phải làm tốt, nhất định phải làm tốt, bằng không liền mất mạng.

Vừa lúc đó, ngoài cửa phòng bếp khóc kêu thảm thiết bên ngoài có động tĩnh, Mạnh Hán hơi gật đầu, A Nghiên liền nghe thấy có người đến.

A Nghiên quay đầu lại, vì vậy nàng nhìn thấy, một hàng mười ba cô nương trẻ tuổi, nguyên một đám lớn lên giống như thiên tiên, cứ như vậy đi tới.

Nàng kiếp trước cũng từng sống trong nội viện hoàng cung, nàng có thể nhìn ra được, những cô nương này so với nhóm phi tần quý nhân trong cung không kém chút nào.

Các nàng thật đẹp.

Nhưng các mỹ nhân này, hiện tại một đám mặc nguyên áo choàng màu trắng, đeo bao chân, trong tay hoặc là bưng bồn bạc, hoặc là cầm sọt đựng thức ăn, còn có nguyên liệu nấu ăn khác, cứ như vậy xếp thành một hàng tiến vào.

Sau khi đi vào, các nàng cung kính nhìn A Nghiên, cùng nói: “Thỉnh cô nương chỉ điểm.”

A Nghiên sững sờ nhìn về phía Mạnh đại nhân, đây lại là tuồng gì?

Mạnh đại nhân nhàn nhạt giải thích: “Đây là trù nữ trong phòng bếp Cửu gia chúng ta, có thể làm trợ thủ cho ngươi.”

Trù nữ? Trên đời này có dạng trù nữ này sao?

Mạnh đại nhân lại nói: “Các nàng cũng là tầng tầng chọn lựa tới, mỗi người đều là tinh thông nấu nướng, chỉ bất quá Cửu gia chúng ta không thích mà thôi.”

Hắn nói hời hợt như thế, bất quá nhìn A Nghiên bằng con mắt đó, cùng với ý tứ trong lời nói, lại dường như đang nói, ngươi nếu đã được Cửu gia chúng ta ưu ái, liền hảo hảo biểu hiện đi, nếu không - -

A Nghiên cười khổ một tiếng, vội vàng thề: “Ta nhất định làm ra món ngon nhất trên đời này cho Cửu gia!”

Có trợ thủ, sự tình liền đơn giản hơn, A Nghiên trực tiếp chế biến tất cả nguyên liệu nấu ăn có thể làm thành món ăn, đến lúc tất cả bưng tới trước mặt Cửu gia kia, hắn không thích cái này còn có thể ăn cái kia, chỉ cần có thứ hợp khẩu vị hắn, chính mình có lẽ có thể tránh được một kiếp.

Ngay lúc A Nghiên bận rộn vì khẩu vị Cửu gia, vị Cửu gia tuấn mỹ tôn quý kia lúc này nằm nghiêng trên sạp như trước, híp con ngươi, ăn hạt dẻ.

Đương thời lưu hành hạt dẻ sao đường, nhưng mà hắn không thích ăn với đường, chỉ thích ăn nguyên vị.

Phía dưới tay hắn, có một nữ nhân luôn luôn quỳ ở nơi đó.

nữ nhân kia dung mạo trên đời hiếm thấy, đẹp kinh tâm động phách, mặc sa y tay áo có hoa văn hoa thị, tóc đen giống như thác nước theo đầu vai buông xuống đất.

Nàng quỳ phục trước giường Cửu gia, dùng ngón tay ngọc thon dài cầm một hạt dẻ, bóp một cái, tách ra một hạt dẻ hoàn chỉnh không sứt mẻ, sau đó cung kính đưa vào trong miệng Cửu gia.

Cửu gia đang ăn hạt dẻ kế tiếp, bỗng nhiên mở miệng, lười biếng hỏi.

”Nói.”

tuyệt sắc nữ tử này là Kiểu Nguyệt.

Bị gọi, tuyệt sắc nữ tử Kiểu Nguyệt cúi đầu, dùng âm điệu không hề phập phồng: “Nàng là A Nghiên, vốn họ Cố, người thôn Ngưu Xuyên Tử, sinh năm Canh Thìn, phụ danh là Cố tam bát, mẹ là Trần Thúy Hoa, còn một đệ đệ tên là Cố Mặc, năm nay mười một tuổi, đọc sách ở trường tư thục, có chút dụng công, năm trước thi tú tài. Khi nàng ba tuổi, có ni cô tha phương muốn nhận làm đồ đệ mang đi, bị cha giận dữ cự tuyệt. Bốn tuổi bị người trong thôn khinh khi vì si ngốc, khi tám tuổi đi trấn Liễu Diệp đến hiệu ăn học nghề, lại được bếp trưởng Trần Đại Bảo ngoài ý muốn thu làm đệ tử. Nàng trù nghệ tinh xảo, dù là nguyên liệu nấu ăn bình thường, cũng có thể làm ra món ngon mĩ vị. Chỉ tiếc sau này vận đến, chưởng quầy hiệu ăn đột nhiên bệnh chết, nàng mới không còn chỗ làm. Hiện nay đã hứa gả cho người, hôn phu là con trai thứ ba nhà Hoắc Đại Căn tên là Hoắc Khải Vân, xuân năm nay triều đình trưng binh, Hoắc Khải Vân nhập ngũ, hôn sự bị trì hoãn.”

Nói xong, Kiểu Nguyệt cúi đầu, chưa đợi được hồi âm.

Nàng cho rằng hắn đang ngủ, vì thế nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.

Đã thấy hắn mắt nửa mở, nhìn về phía chim ưng Phi Thiên trên giá bên cạnh.

Kia là chim ưng Cửu gia tự tay nuôi dưỡng, cơ hồ một tấc cũng không rời, gọi là Phi Thiên.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt một lần nữa cúi đầu, nghe thấy Cửu gia thản nhiên nói: “Xem ra đúng chính là nha đầu ở nông thôn thôi.”
Bình Luận (0)
Comment