Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Chương 107

Đầu tóc lộn xôn, giao thông đang đến giờ cao điểm, theo mỗi lần di chuyển của xe, da đầu bị lôi kéo rất đau.

Cô bị đau muốn rách da đầu, dần dần phát hiện có chút là lạ, mãi đến khi cô nhận ra mặt mình đang chạm vào cái gì, thân mình liền cứng đờ!

Sững sờ, đến một cử động nhỏ cũng không dám.

Có chút muốn khóc!

Cô động đậy cơ thể, muốn bảo trì khoảng cách với anh, người vừa động, lại rước lấy tiếng kêu mẫn cảm của người đàn ông. Xúc động kêu rên, tay lớn mạnh mẽ đánh lên mông cô!

"Yên phận một chút!" Giọng nói căng thẳng lộ ra vài phần uy hiếp.

Sắc mặt Mộ Niệm Đồng khó coi tới cực điểm, trong lòng mắng thầm.

Nghĩ rằng cô muốn chắc? Cô còn sợ mình đau mắt hột đấy!

Trong lòng lại bi thương thở dài, hôm nay ra cửa không xem ngày, cô làm sao cứ xui xẻo như vậy, khắp nơi chịu khổ?

Dứt khoát buông tha, coi như mắt cô bị mù đi.

Đảo mắt qua, cô liền nhìn thấy một bàn tay dày rộng lẳng lặng để trên đầu gối.

Bàn tay kia vô cùng đẹp, năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay cắt chỉnh tề sạch sẽ, ngón tay thon gầy, ngón tay cái đeo một chiếc nhẫn ngọc bích.

Nhưng mà có lẽ vì dồn hết sức kiềm nén gì đó, cho nên các đốt ngón tay có chút cứng ngắc.

Mộ Niệm Đồng bất động một lúc lâu, nghĩ thầm rằng, không thể nào duy trì tư thế này đến tận nơi chứ!?

Vì thế, cô lại duỗi tay ra, thật cẩn thận muốn gỡ ra, căng thẳng vô cùng, hô hấp dồn dập, cô thình lình cảm nhận được chỗ nào đó biến hóa càng rõ ràng hơn.

"Anh------"

Mộ Niệm Đồng vừa thẹn vừa giận, âm thầm giận dữ, "Trong đầu anh cả ngày đến đêm đều nghĩ đến cái gì vậy!?"

Lục Cảnh Kiều cong môi, cười nhẹ, "Nghĩ muốn em."

Thẳng thắn, không chút che dấu dã tâm của mình.

Nghe anh nói sắc như vậy, mặt Mộ Niệm Đồng nhất thời vô cùng nóng bóng!

Xe rất nhanh đã đến khách sạn.

Lục Cảnh Kiều dặn dò người đi mua kéo, chờ trợ lý vội vàng mua kéo đến, anh nhận lấy kéo, cẩn thận mà cắt đi một nhúm tóc quấn quanh, Mộ Niệm Đồng mới có thể tách ra.

Cô xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn anh, xoay người muốn xuống xe.

Lục Cảnh Kiều một tay cầm lấy tay cô, đem cô túm về trong ngực, nắm cằm cô, mày tuấn tú hơi hơi nhếch lên.

"Lúc này còn muốn chạy?"

"Tôi...."

Lục Cảnh Kiều ám chỉ nói, "Em chọc ghẹo nó như vậy, không cần phụ trách sao?"

Cô tự nhiên hiểu ý, cái gọi là "Nó", chính là chỉ cái gì!

Mặt lại khô nóng lên.

"Phụ trách cái gì?!

Có liên quan đến cô sao?

Mộ Niệm Đồng còn chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo, cô chỉ cảm thấy một trận nghiêng trời lệch đất, cánh tay bị anh ấn vào trong ngực, lấy kiểu ôm công chúa mà ôm xuống xe!

Mộ Niệm Đồng sửng sốt vài giây, trơ mắt nhìn anh ôm mình, đi vào thang máy dành cho khách quý của khách sạn, ánh mắt thâm thúy dừng trên người cô, giống như muốn hút cả linh hồn cô vào đó.

"Đồng Đồng, đừng lộn xộn. Được không? Nếu không, tôi sợ, tôi sẽ nhịn không được mà muốn ra tay với em ở đây."

Anh là đang cảnh cáo, cũng là khuyên bảo.

Mộ Niệm Đồng sợ tới mức không dám làm bừa!

Cô biết anh, anh nói đều là thật sự.

Đối với cô chưa từng nói dối.

Lục Cảnh Kiều hạ mắt, xem kỹ vẻ bối rối trên khuôn mặt cô, mỉm cười tà mị.

"Thật ra, em cũng muốn tôi, đúng không?"

Ánh mắt Mộ Niệm Đồng chấn động, trừng anh, "Anh nói cái gì?"

"Nếu em thật sự muốn kháng cự tôi, em cũng có một nghìn cách để từ chối tôi. Nhưng mà đâu?"
Bình Luận (0)
Comment