Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Chương 113

Lục Cảnh Kiều ôm vai cô, nhìn hình ảnh trong gương, hỏi: “Thích không?”

Giọng nói trầm khàn từ tính đột nhiên xuất hiện bên tài làm tim Mộ Niệm Đồng đập như sấm, cô vội vàng nói: “Tôi phải đi làm đây!”

“Tôi đưa em đi.”

“Không cần.”

“Từ đây tới chỗ em làm phải mất một tiếng đi xe đấy.”

Lục Cảnh Kiều nâng lên cổ tay, anh nhìn đồng hồ rồi ý xấu nói: “Em thật sự muốn chen chúc một giờ trên tàu điện ngầm à?”

Mộ Niệm Đồng cũng nhìn lướt qua đồng hồ, bây giờ đã hơn 8h rồi, 9h là cô bắt đầu ca làm, nếu mà đi tàu điện ngầm một tiếng thì chắc chắn sẽ bị muộn.

Cô đành để anh đưa đi.

Lục Cảnh Kiều và Mộ Niệm Đồng vừa đi tới cửa khách sạn cũng là lúc Lý Mộng Na đang kéo một người đàn ông đi ra.

Tối hôm qua cô ta cũng ngủ tại khách sạn này. Chuyện là, hôm qua cấp trên yêu cầu cô ta đi cùng uống rượu. Nếu muốn có được vai diễn trong phim điện ảnh thì cô ta cùng với một nghệ sĩ khác phải hầu hạ ông ta thật tốt.

Lúc này, Lý Mộng Na đang nũng nịu thì thầm gì đó với vị cấp trên. Vừa ngẩng mặt lên thì thấy một bóng người quen thuộc, cô ta mở to mắt nhìn kĩ.

Đây không phải là Mộ Niệm Đồng hay sao?

Cô ta chắc chắn sẽ không nhận sai người. Cô ta vẫn còn nhớ như in, chính người phụ nữ này đã làm cô ta bẽ mặt trước bao nhiêu người ngày hôm đó. Dù chỉ là cái bóng thì cô ta cũng ghi khắc trong lòng.

Sao cô lại ở đây? Lại cùng với một người đàn ông xa lạ?

Lý Mộng Na không hiểu ra sao.

Hay là … đêm qua hai người ở trong khách sạn này?

Lý Mộng Na vội vàng chào tạm biệt cấp trên rồi cầm lấy di động, lén la lén lút đi theo sau Mộ Niệm Đồng để quay video.

Đến khi nhìn thấy Mộ Niệm Đồng và người đàn ông lên xe rời khỏi cô ta mới cất điện thoại, khóe miệng nhếch lên, đắc ý cười to!

Cô ta cất điện thoại vào trong túi xách, lên xe, vội vàng tới công ty.



Trụ sở chính của Thiên Thánh.

Văn phòng tổng giám đốc.

Lục Tuấn Ngạn cầm di động, trên màn hình biểu hiện cuộc gọi đi thứ 33, nhưng chỉ nhận được thông báo di động của Mộ Niệm Đồng đã tắt máy hoặc ngoài vòng phủ sóng. Anh ta hầm hầm ném mạnh điện thoại trên bàn, vẻ mặt xanh mét lôi kéo cà vạt.

Vẫn không nhận điện thoại, không biết đang làm cái quỷ gì?

Cố ý hay sao?

Cả đêm qua đều không thấy bóng dáng.

Người phụ nữ này điên rồi à?

Cả một đêm đều không thấy tung tích, cô đã đi đâu?

Nhắn tin không nhắn lại, gọi điện thì tắt máy. Cô muốn cái gì chứ?

Đang hầm hừ tức giận thì cửa truyền đến tiếng gõ.

Lục Tuấn Ngạn chẳng buồn nghĩ ngợi liền quát lên, “Cút!”

Lý Mộng Na mở cửa, uốn éo đi tới, giọng nũng nịu ngả ngớn, “Mới sáng sớm mà ai đã làm cho tổng giám đốc Lục tức giận thế này rồi?”

Lục Tuấn Ngạn nhìn thấy cô ta thì càng trầm sắc mặc, không thèm quan tâm.

Lý Mộng Na cũng chẳng buồn để ý, đi tới bên anh ta, vòng lấy vai rồi ngồi lên đùi anh ta, người dán sát vào, “Anh bớt giận đi, em có chuyện muốn nói với anh!”

“Cút!”

Nghe vậy Lý Mộng Na lại cười, giả bộ ngây thơ nói: “Chuyện quan trọng thật đó, anh không muốn nghe sao?... Có liên quan đến cô vợ tốt của anh đấy!”

Mộ Niệm Đồng?

Vừa nghe thấy có liên quan tới cô, Lục Tuấn Ngạn mới nhìn xuống Lý Mộng Na, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”

“Anh trước xem video này!”

Lý Mộng Na không nhanh không chậm lấy di động từ trong túi xách, mở ra video, đưa tới trước mặt anh ta, “Nè! Anh xem đi!”

Lục Tuấn Ngạn nghi hoặc cầm lấy di động của cô ta, liếc cô ta một cái mới nhìn xuống điện thoại.
Bình Luận (0)
Comment