Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Chương 153

Không thể nhìn thấy Mộ Niệm Đồng bối rối bất an làm cho Hà Viện Viện khó chịu vô cùng, cứ như là ăn phải một trăm con ruồi vậy, buồn nôn không chịu được.

Hà Viện Viện không nhịn được trào phúng cô, “Có người nhé, người ta cho mặt mũi lại không cần, hay là không biết chữ xấu hổ viết thế nào? Đến giờ này rồi mà vẫn tỉnh bơ như chẳng phải chuyện của mình!”

Mộ Niệm Đồng ôm tập luận văn vào trong lòng. Cô nhìn đống đồ đạc trên đất một chút rồi nói với Hàn Tĩnh Y, “Tĩnh Y, cậu giúp mình đem mấy thứ này vứt đi với!”

“Đồng Đồng, cậu không dùng mấy đồ này nữa sao?”

“Ừ.”

Mộ Niệm Đồng bình tĩnh nói, “Chỉ có mấy bản luận văn và ghi chép này còn dùng được, còn lại bỏ đi thôi.”

Mấy thứ đồ này chẳng quan trọng. Đồ đạc mà cô để trong nhà họ Lục không nhiều, mấy bộ đồ bình thường, quần áo ngủ, đồ dùng hàng ngày, vứt đi rồi mua lại cũng được.

Hàn Tĩnh Y gật đầu, hai tay xách hai vali đi cùng Mộ Niệm Đồng tới chỗ khu chứa rác của bệnh viện để bỏ đi.

Lúc quay về, Hà Viện Viện vẫn đứng trước cửa văn phòng của Mộ Niệm Đồng. Cô bỗng nhiên đi tới trước mặt Hà Viện Viện, lạnh lùng nhìn từ trên xuống dưới cô ta.

“Hà Viện Viện, có chuyện gì sao?”

Hà Viện Viện cười hả hê, “Mộ Niệm Đồng, cô cũng có hôm nay cơ đấy!” 

“Hà Viện Viện, nếu cô lại thích ăn mấy cái tát trước mặt mọi người thì cứ đứng tiếp trước cửa phòng tôi.”

Hà Viện Viện, “…”

Cô ta mở trừng mắt.

Mộ Niệm Đồng tao nhã mỉm cười, “Cô biết đấy, tôi không giỏi nói chuyện, nếu đã dùng được tay thì tôi sẽ không dùng miệng đâu.”

“…” Khóe môi của Hà Viện Viện run rẩy.

“Tôi đếm đến ba, biết điều thì rời khỏi đây.”

“1…”

Hà Viện Viện cắn chặt răng, vội vàng tránh ra. Cô ta nhìn chằm chằm Mộ Niệm Đồng đi tới, tức giận đến tái cả mặt.

“Mộ…”

“Rầm” một tiếng!

Cửa phòng đóng cái rầm trước mặt cô ta, cô ta bị nhốt ở bên ngoài, người run lên bần bật vì tức.

Đến giờ phút này rồi mà người phụ nữ này vẫn kiêu ngạo như thế!

Trước giờ tan tầm, lãnh đạo cấp cao của bệnh viện gọi Mộ Niệm Đồng tới văn phòng nói chuyện. Chủ yếu là về những ảnh hưởng xấu mà chuyện giữa cô và Lục Tuấn Ngạn gây ra cho bệnh viện.

“Tôi không quan tâm tại sao chuyện lại thành ra thế này, nhưng cũng phải nói rằng không có lửa thì làm sao có khói. Hơn nữa cô cũng là một bác sĩ của Kinh Hàn, cô có trách nhiệm và nghĩa vụ phải giữ gìn danh tiếng cho bệnh viện này. Bệnh nhân bị đuổi kia tôi không nói nữa, dù sao thì cũng rất may mắn vì đã trấn an họ kịp thời, chứ không thì ít cũng phải bị khiếu nại lên ban thanh tra! Nói thật, tôi không muốn gặp cô, nhưng mà người ta vừa nói với tôi sáng nay cô lại gây chuyện nữa! Mộ Niệm Đồng, cô hãy về nhà mà suy nghĩ cho kĩ về chức trách của một bác sĩ, tối nay viết một bản kiểm điểm rồi gửi cho tôi. Ngày mai bệnh viện sẽ đưa ra thông báo xử phạt sau.”

“Vâng.”

Mộ Niệm Đồng rời khỏi văn phòng của lãnh đạo, trở lại phòng làm việc của mình, thu dọn đồ đạc rồi cà thẻ đi về.

Chắc chắn là không thể quay lại nhà họ Lục rồi. Không biết ông cụ Lục đã biết chuyện ly hôn này chưa?

Cô càng không thể về căn chung cư mà tên Lục Tuấn Ngạn kia mua được. Nhà họ Mộ thì càng không. Lục Tuấn Ngạn chắc chắn sẽ không nói chuyện này cho cha cô biết, nhưng nếu cha cô mà hỏi sao lại về nhà ở thì cô biết trả lời thế nào đây?

Mộ Niệm Đồng gọi điện đặt phòng khách sạn rồi lái xe tới công ty môi giới nhà đất, định sẽ thuê một ăn nhà gần bệnh viện.

Một tháng tiền lương và tiền thưởng của của cô không nhiều, bình quân là 1vạn. Ở một thành phố lớn và giàu có như thế này thì khoản tiền lương này không tính là gì.
Bình Luận (0)
Comment