Một sự tuyệt vọng chưa từng có bao vây lấy cô.
Cô ý thức được rằng lúc này cô đang là con thú bị nhốt, phản ứng đầu tiên chính là—— muốn rời khỏi người đàn ông nguy hiểm này.
Cho dù là ngủ đầu đường xó chợ...
Cũng không thể rơi vào tay anh ta được.
Mộ Niệm Đồng cắn răng, lập tức đưa tay mở cửa, nhưng lại không thể mở ra được.
Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói sâu kín của người đàn ông: “Không có thẻ mở khóa của tôi, em không thể đi được.”
Cô đột nhiên quay người lại, thì nhìn thấy Lục Cảnh Kiều vẻ mặt không mấy tập trung đi vào phòng khách, đưa tay mở đèn lên, lập tức hững hờ đi đến trước cửa sổ sát đất.
“Rào” một tiếng, ấn vào công tắc trên bảng điều khiển, màn cửa tự động đóng lại, che lại cảnh đêm phồn hoa bên ngoài cửa sổ.
Anh lười biếng xoay người lại, hai tay vòng trước ngực, dáng vẻ thảnh thơi nghiêng người dựa trước cửa sổ, nhìn về phía cô, lưu manh nhếch môi: “Con mồi đã rơi vào tay tôi, có lý nào tôi lại để em chạy mất? Hả?”
Mộ Niệm Đồng bất giác đề phòng: “Anh muốn làm gì?”
“Không cần phải nhìn chằm chằm tôi một cách thận trọng như vậy.”
Lục Cảnh Kiều nhíu mày, đối với sự cảnh giác quá mức của cô có chút xem thường: “Quý ông không thích chơi mạnh.”
“...” Những lời nói rõ ràng của anh, làm chân mày của cô nhíu chặt lại.
“Anh cũng coi là một quý ông sao?”
Cô không khỏi không châm biếm: “Nói anh là mặt người dạ thú, tôi còn còn tin một chút.”
Mộ Niệm Đồng đột nhiên giơ tay ra trước mặt anh, lạnh lùng nói, “Đưa thẻ cửa cho tôi.”
“Thế nào?” Không phải em nói, em không còn chỗ nào để đi sao?”
Cô chán ghét nói, “Cho dù tôi có ngủ đầu đường xó chợ, cũng sẽ không ở lại chỗ này của anh!”
Muốn dùng lạt mềm buộc chặt?”
Lục Cảnh Kiều bỗng cười một tiếng: “Rất thú vị, tôi thích.”
Mộ Niệm Đồng bị thái độ bất cần đời đó của anh chọc giận.
“Tôi không có tâm trạng để đùa giỡn với anh như vậy!”
“Một cú điện thoại, hẹn tôi đến quán rượu, một câu, lại phải nghênh ngang rời khỏi, Đồng Đồng, em thật tùy hứng.”
“Tôi chẳng qua chỉ muốn anh thuê giúp tôi một phòng, nhưng anh…”
Nhưng anh ta coi cô là cái gì?
Lục Cảnh Kiều nhíu mày, dường như rốt cuộc cũng hiểu ra ý định của cô, trong mắt có chút mất mát.
“Thì ra, là tôi tự mình đa tình? Tôi còn tưởng, em vẫn còn chút dư vị.”
“Dư vị cái gì?” Mộ Niệm Đồng không hiểu.
Anh cười một cách bí hiểm, ngay sau đó chậm rãi đến gần cô, tới khi đến trước mặt cô mới dừng chân, cơ thể hơi nghiêng tới trước, chỉ hận không thể dính sát trên người cô.
"Tôi nghĩ là em vẫn còn rất dư vị việc tối hôm đó!”
Mộ Niệm Đồng choáng váng như bị sét đánh!
Người đàn ông xấu xa này, tại sao lại có thể nói ra những lời như vậy bằng một biểu cảm bình tĩnh như vậy?!
“Tôi là người đàn ông đầu tiên của em.” Anh đột nhiên nói, cũng không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Có một số việc, mặc dù anh không phải là một cao thủ tình trường, nhưng cũng có thể cảm nhận được.
Cơ thể của cô, chặt tới mức khiến anh phát đau!
Sau đó, lại là cảm giác sung sướng đến khắc vào xương tủy!
Cảm giác sung sướng đó khiến cho cả linh hồn như muốn bốc cháy lên, khiến anh khắc sâu trong trí nhớ.
Lục Cảnh Kiều giữ lấy mặt của cô, thờ ơ hỏi: “Em thích loại cảm giác đó sao?”
"Cái gì..."
“Cảm giác bị tôi chiếm hữu."
Sắc mặt Mộ Niệm Đồng thay đổi: “Đủ rồi!”
Người đàn ông này đúng là một sinh vật không biết xấu hổ!
“Tôi phải đi.”
Mộ Niệm Đồng tức giận nói.
“Muốn đi khỏi đây, có thể, chỉ là, tôi có điều kiện!”
Anh đột nhiên cắt ngang sự tức giận của cô.
Mộ Niệm Đồng giật mình, liếm liếm đôi môi khô khốc, sau đó hỏi: “Điều kiện gì?”
Lục Cảnh Kiều thờ ơ mà chơi đùa thẻ ra vào trong tay, tung lên giữa các ngón tay, rồi bất ngờ kẹp trong kẽ hở, lông mày anh tuấn của anh khẽ nhếch lên, đôi mắt đẹp đẽ kia yêu dị lạ thường.