Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Chương 64

“Đồng Đồng, em trêu chọc tôi, cũng không phải là dăm ba câu, có thể lui!”

Lục Cảnh Kiều vừa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Lỗ chân lông cả người Mộ Niệm Đồng se lại, lông tơ dựng thẳng lên, dáng vẻ cảnh giác nghe tiếng bước chân ngoài cửa, cho đến khi bước chân đã đi xa, cô mới biết được, thì ra là tiếng bước chân của người hầu nhà họ Lục thôi.

Nhưng lại làm cho cô, trông gà hoá cuốc, thần hồn nát thần tính!

Cô cảnh giác hỏi, “Lúc anh đi vào, có người khác thấy hay không?”

Lục Cảnh Kiều nhướng mày, “Sao?”

“Nếu có những người khác thấy, sẽ phiền phức! Đến lúc đó, không phải mấy câu có thể nói rõ!”

Mộ Niệm Đồng vội vàng đẩy anh, “Anh đi đi, ít nhất ở nhà họ Lục, giữ khoảng cách với tôi một chút!”

Lục Cảnh Kiều không động, đưa ra điều kiện, “Đêm nay, không được ngủ cùng giường với Lục Tuấn Ngạn.”

“Tôi……”

Mộ Niệm Đồng mím môi, cười lạnh nói, “Dù anh không nói, tôi cũng sẽ không chung chăn gối với anh ta!”

Cô vừa dứt lời, trên mặt anh lộ ra chút vui mừng, ngay sau đó, anh nâng tay lên, vừa lòng vuốt nhẹ đầu cô, “Ngoan.”

Nói xong, anh xoay người, mở cửa, rời đi.

Mộ Niệm Đồng lo lắng nhìn về phía cửa, đẩy nhẹ một cái, nhìn xung quanh, thấy không cố người đi lại, lúc này mới yên tâm đóng cửa lại, lần này, nhớ khóa trái cửa!

Tắm rửa xong, sấy khô tóc, cô thay áo tắm dài, trở lại phòng, mới bước ra khỏi cửa, mở đèn lên, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng nằm yên trên giường.

Mộ Niệm Đồng hoảng sợ, nhìn chằm chằm, đúng lúc Lục Tuấn Ngạn ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn nhau.

Một bên ngạc nhiên, xấu hổ.

Một cái xem xét, nghi ngờ.

Cô chưa nói gì, Lục Tuấn Ngạn không hài lòng hỏi, “Sao lâu như vậy?”

“Tắm rửa.”

“Tắm rửa một lần, mất nhiều thời gian như vậy?” Anh nâng tay, ý bảo cô nhìn đồng hồ, “Cô tắm rửa mất một tiếng rưỡi!”

Anh ta lại đếm thời gian cô tắm?

Mộ Niệm Đồng tự nhiên không thể nói lý, tức giận hỏi lại, “Sao anh lại ở đây?”

“Tại sao tôi không thể ở đây.”

Thái độ của nười đàn ông thật ác liệt.

Mộ Niệm Đồng không còn lời nào để nói.

“Không phải có phòng của mình sao?”

Phòng của mình?

Lục Tuấn Ngạn hừ lạnh, đột nhiên đứng dậy, đi về phía cô, tức giận nói, “Mộ Niệm Đồng, cô nên nhớ, đây là nhà họ Lục, tôi thích ngủ chỗ nào, thì ngủ chỗ đó. Giống như……”

Anh ta đi đến trước mặt cô, cúi đầu, ánh mắt ác độc, “Tôi muốn ngủ với cô, sẽ ngủ với cô.”

Tôi muốn ngủ với cô, sẽ ngủ với cô!

Lời nói không có đạo lý như vậy!

Vậy mà anh ta cũng có thể nói được.

Mộ Niệm Đồng thẹn quá thành giận bác bỏ, “Lục Tuấn Ngạn, kết hôn lâu như vậy, chúng ta vẫn luôn phân phòng ngủ, đột nhiên muốn cùng phòng với tôi, anh rốt cuộc có âm mưu gì? Không cần nói với tôi là làm nhiệm vụ của một người chồng, anh không xứng!”

Thấy cô hùng hổ dọa người, giống như con nhím đầy gai, sắc mặt Lục Tuấn Ngạn lại tốt hơn một chút.

“Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, được không?” Anh ta đưa ra một lời không tính là đề nghị.

Lại làm cô lập tức ngây người.

“Ý gì?”

“Ý trên mặt chữ, chắc chắn cô hiểu!”

Lục Tuấn Ngạn cười, thấp giọng nói với cô, “Dù cô muốn ly hôn với tôi, nếu tôi không buông ra, nhà họ Mộ cũng chưa chắc sẽ đồng ý. Cô tin không, tất cả mọi người sẽ về phía tôi, ly hôn? Cô hết hy vọng đi.”

Mộ Niệm Đồng đánh giá sắc mặt của anh ta, tự nhiên cảm thấy ghê tởm.
Bình Luận (0)
Comment