Bạc Kha Nhiễm cảm thấy Cố Hựu ở đoàn phim quay phim có vẻ nhẹ nhàng quá mức.
Nếu không anh ta lấy đâu thời gian suốt ngày sang đoàn phim bọn họ tản bộ?
Ở đoàn phim bọn họ cọ ăn cọ uống cọ hảo cảm.
Bởi vì anh ta cả ngày thoát tổ, bất tri bất giác kéo gần quan hệ của các diễn viên hai đoàn phim, buổi tối sau khi kết thúc công việc, người ở hai đoàn phim sẽ tụ tập kéo nhau đi ăn cơm.
Cố Hựu nhân duyên khá tốt, đối với nhân viên công tác cũng không hề làm giá.
Nhưng mà cô có chút không rõ, Cố Hựu lại không thích Chu Thiệu Chi.
Rõ ràng hai người này lúc mới biết nhau còn rất khách khí.
Không biết vì sao lại biến thành như bây giờ.
"Kha Nhiễm tỷ, chị xem, bọn họ lại bắt đầu cãi nhau rồi."
A Miên ngồi bên cạnh, bất đắc dĩ nói với cô.
Bạc Kha Nhiễm liếc hai người cách đó không xa, sau đó yên lặng dịch chuyển tầm mắt.
Hiện tại cô một chút cũng không muốn nhìn thấy hai người bọn họ.
Rõ ràng tuổi hai người cộng lại đã hơn bán trăm, còn hành động như trẻ con, ném chết người.
Tuy rằng cô không muốn nhìn đến bọn họ, nhưng mà bọn họ nói chuyện vẫn có thể truyền đến tai cô.
"Tôi đã nói không phải tôi cố ý, cậu còn muốn thế nào?"
"Nên làm thế nào thì làm như thế, anh giặt sạch sẽ cho tôi."
"Vậy cậu cảm thấy tôi là người sẽ giặt quần áo cho người khác sao?"
"Vậy anh lại cảm thấy tôi là người sẽ tự mình giặt quần áo bị người khác làm bẩn sao?"
"Tôi mặc kệ, dù sao tôi không giặt."
"Anh không giặt cũng phải giặt."
"..."
(Ed: Sao tui thấy hai người này rất hợp nhau nhỉ, điển hình kiểu tạc mao thụ với lạnh lùng (bề ngoài) ôn nhu (bên trong) công ấy nhỉ, hoan hỉ oan gia cũng không tệ. Chèo thuyền mãnh liệt hai người này)Nghe đoạn hội thoại ấu trĩ như thế, Bạc Kha Nhiễm cảm thấy nhân sinh của mình không còn gì luyến tiếc nữa.