Sủng Phi Của Hoàng Đế

Chương 108

Thẩm Thác cau mày, giọng nói hơi lạnh, “Mặc hơi ít rồi, Tiểu Bảo không thấy lạnh sao?”

 

“Không lạnh ạ.” Tiểu Bảo cười đáp, “Tiểu Bảo thích tuyết rơi này, rất vui.”

 

“Hôm nay trời đã tối rồi, hay là Tiểu Bảo cùng thúc thúc đi dùng bữa, ngày mai lại chơi có được không?”

 

“Được ạ được ạ.” Vừa nghe đến ăn cơm, mắt Tiểu Bảo sáng lên, vội vàng đồng ý.

 

Thẩm Thác cúi người bế đứa bé lên, sải bước đi về phía trước.

 

Tú Châu bên cạnh từ đầu đổ đầy mồ hôi đến thở phào nhẹ nhõm, chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi mà trái tim nàng ta lúc lên lúc xuống, đến thở mạnh cũng không dám.

 

Thẩm Thác vốn định đến Tường An Cung thỉnh an, kết quả giữa đường gặp Tiểu Bảo, bèn bế đứa bé về Tử Thần Điện dùng bữa.

 

Sau khi dùng bữa xong, Thẩm Thác lại bế Tiểu Bảo quay về Tường An Cung.

 

Trên đường đi, thánh giá đi ngang qua bên ngoài Cam Lộ Đài, Thẩm Thác dừng bước, nhìn về phía Cam Lộ Đài, “Trong Cam Lộ Đài hình như có tiếng nhạc, ai ở bên trong vậy?”

 

Không đợi Lương Đức phía sau mở miệng, Tiểu Bảo đã hăm hở nói: “Là A Nương ạ, A Nương đang theo một cô cô rất xinh đẹp luyện múa ở Cam Lộ Đài đấy ạ.”

 

“Luyện múa?” Thẩm Thác khẽ vuốt ve đỉnh đầu Tiểu Bảo, “Tiểu Bảo muốn đi xem A Nương của con à?”

 

“Muốn ạ muốn ạ, hoàng đế thúc thúc có muốn đưa Tiểu Bảo vào không?” Tiểu Bảo vẫn luôn muốn đi xem, nhưng Thái hậu nương nương không cho phép bất kỳ ai quấy rầy các nàng ấy luyện tập, cho nên không có cơ hội xem.

 

“Được, vậy đưa con vào xem.”

 

Một nguyện vọng nhỏ nhoi như vậy của đứa bé sao có thể không đáp ứng chứ, chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

 

Tiếng nhạc uyển chuyển du dương, vang vọng khắp bốn phía Cam Lộ Đài.

 

Trong điện, hai nhạc sư ngồi bên cạnh tấu nhạc, ba người ở giữa thì uyển chuyển múa theo tiếng nhạc.

 

Chăm chỉ luyện tập nhiều ngày, lại có đệ nhất vũ cơ danh tiếng vang xa chỉ dạy, dù là người tứ chi cứng đờ như Tạ Doanh Xuân cũng đã múa ra dáng ra hình.

 

Một khúc kết thúc, Tạ Doanh Xuân cúi người thở hổn hển.

 

“Tam tỷ, sao tỷ học nhanh vậy? Giỏi hơn muội nhiều rồi, muội nghi ngờ tỷ lén lút luyện tập.”

 

Ngu Ninh đang vươn cánh tay, giãn gân cốt, “Luyện múa và luyện võ, chắc là cùng nguồn gốc, ta từ nhỏ đã học quyền cước, học đương nhiên nhanh hơn muội rồi, con người mà, ai cũng có sở trường riêng, ta thân thủ tốt, động tác linh hoạt, nhưng học thức đọc sách không bằng muội, chỉ miễn cưỡng nhận biết được chữ to mà thôi.”

 

Tạ Doanh Xuân được an ủi.

 

“Hai vị nương tử đều học rất tốt, ngũ nương tử đã rất giỏi rồi.” Phương Chỉ ngồi xuống trước giá đàn tranh, cười nói: “Hai vị nương tử múa lại một lần nữa đi, ta sẽ đệm nhạc cho hai người.”

 

Hai tỷ muội đứng vào giữa điện, uyển chuyển cử động theo tiếng nhạc.

 

Nhưng ngay lúc này, cửa điện bị đẩy ra từ từ.

Bình Luận (0)
Comment